Đều Là Bạn Giường tranh làm gì

Chương 5.2: (h) kỹ nữ

Thiếu niên chói lọi châm biếm trào phúng nhưng ẩn chứa trong đó không cam lòng và phẫn nộ khó hiểu.

Phát hiện huynh đệ mới quen biết có thể giao lưu đánh nhau của mình cư nhiên là một tên song tính dâʍ đãиɠ, loại sự tình này kỳ thật vốn không nên tức giận nhưng Khương Viễn để lại ấn tượng bề ngoài quá lớn khác biệt với bên trong, Ngao Vọng vẫn luôn cảm thấy cậu trắng nõn mềm mại sẽ không cùng hai chữ “kẻ mạnh” có liên quan, Khương Viễn bề ngoài chỗ nào cũng không giống với suy nghĩ của hắn, nhưng cố tình cậu như vậy lại càng làm Ngao Vọng càng thêm ngứa răng, trong lòng cũng ngứa ngáy khó chịu.

Cái loại cảm xúc văn vẹo quái dị này đó là cảm giác bị người khác nhanh chân đến trước cướp mất đồ vật của mình mới trở nên ghen ghét, nhưng Ngao Vọng lại không thể nắm lấy cổ áo Khương Viễn nói con mẹ nó là ai đã thao cậu trước tôi, suy cho cùng thì họ cũng chỉ vừa mới quen biết, hắn không có tự tin nhưng trong lòng có chút phiền muộn.

Cho nên loại cảm xúc này chỉ có thể phát tiết lên cơ thể Khương Viễn, ngón tay thon dài không chút lưu tình thọc vào, âʍ ɦộ mới được khai trai thuận theo nuốt trọn lấy ngón tay của hắn, ngón tay Ngao Vọng quấy đảo ở trên trong khi rút ra mang theo từng sợi tơ trắng.

“Nhẹ chút, buổi sáng tôi vừa mới phá trinh xong.”

Khương Viễn nhíu mày, cảm giác ma sát đau đớn khiến cho cậu có chút phiền lòng, bực bội.

Vừa nghe được thời gian ngắn như vậy, Ngao Vọng chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng lớn hơn, có loại ảo giác bất ngờ có thịt từ trên trời rơi xuống nhưng miếng thịt đó đã bị người khác cắn trước một ngụm, không vui, nếu như tên dâʍ đãиɠ này có thể nhịn lại một chút thì hắn chính là người đầu tiên phá trinh.

Điều này không phải hắn quan trọng Khương Viện còn trinh hay mất mà là từ nhỏ Ngao Vọng đã có ham muốn chiếm hữu hắn cảm thấy hứng thú.

“Xem ra người kia không có gì đặc biệt.”

Ngao Vọng không chút khách khí trào phúng, hắn ăn ngay nói thật cho rằng người phá trinh của Khương Viễn phía trước năng lực quá bình thường, nếu không sao cậu có thể bò dậy từ trên giường đánh nhau với hắn lâu như vậy, sau khi đánh nhau còn có ham muốn mời hắn?

Trong phòng học, Lâm Tri Bạch đang ghi bài đột nhiên dừng lại nhân lúc giáo viên đang viết chữ trên bảng quay đầu lại lướt qua chỗ ngồi vẫn không một bóng người rồi thu hồi ảnh mắt.

Khương Viễn nghĩ nghĩ nói: “Tạm được.”

Ít nhất hắn khuếch trương rất kiên nhẫn, quá trình thao sau đó cũng khá thoải mái.

Ngao Vọng không nói, đứng dậy cởϊ qυầи áo của mình, tính toán để cho Khương Viễn biết thế nào là thực lực chênh lệch.

Tuy rằng hắn chưa trừng trải nghiệm qua cảm giác dao kiếm chân thật chém vào người nhưng là thiếu niên đang trong độ tuổi dậy thì như hắn đã từng xem qua phim người lớn không ít, hơn nữa hắn rất tin tưởng vào chính mình, giờ phút này đang nóng lòng muốn thử.

Ngao Vọng người nhìn gầy, cơ bắp cũng cân đối, rắn chắc, mỗi một đường cong đều ẩn chứa lực lượng trong đó, điều này Khương Viễn đã được nếm thử qua.

Ngao Vọng vuốt vết bầm tím bị hắn để lại trên bụng Khương Viễn, không chút khách khí xoa lên bụng cậu.

Cảm giác này có chút là lạ, Khương Viễn nhíu mày nhưng không lên tiếng ngăn cản.

Ngực của Khương Viễn được rèn luyện qua nên rất co dãn đàn hồi, lúc cậu thả lỏng người thì cơ bắp cũng sẽ trở nên mềm mại, Ngao Vọng vốn định xoa xoa chơi nhưng lâu rồi cũng có chút yêu thích không nỡ buông tay.

Hắn nắm lấy đầṳ ѵú cậu, núʍ ѵú ban đầu mềm mại giờ đây lại cứng như hòn đá nhỏ, Khương Viễn khẽ rên một tiếng, híp mắt hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ từ từ len lỏi khắp cơ thể mình, hạ thể cũng chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi cảm giác tê dại như có như không kia.

Khi cảm giác ướŧ áŧ từ trước ngực truyền đến thì bụng nhỏ của Khương Viễn có chút vô ý thức tê mỏi, thân thể cậu cũng không tự giác được hơi nhướn lên đón hùa lấy Ngao Vọng.