Khương Viễn vừa động đậy, vải dệt thô ráp liền ma sát vào âʍ đa͙σ non mịn gây ra cảm giác ngứa ngáy mỏng manh kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ Khương Viễn, trong đầu cậu liền nhớ tới cảnh buổi sáng dươиɠ ѵậŧ đâm vào trong cơ thể, cảm giác kɧoáı ©ảʍ ấy làm cho hầu kết cậu lăn lộn trên dưới.
Tầm mắt Khương Viễn từ nửa bên mặt bị đánh sưng đỏ của hắn chuyển dời xuống hạ thân đang cương cứng, nheo nheo mắt.
Cậu chợt hỏi: “Cậu còn có chút sức lực nào không?”
“Đương nhiên.”
Ngao Vọng đi tới bên cạnh Khương Viễn, ra vẻ không đánh không quen biết, coi Khương Viễn là anh em tốt khoác lên bả vai cậu.
“Tiếp tục đánh? Đi chỗ nào? Đến sân huấn luyện hay là nơi khác, tôi đi đâu cũng được.”
Miệng Khương Viễn nhả ra hai chữ: “Khách sạn.”
Ngao Vọng rõ nguyên do: “A? Đi chỗ đó làm gì?”
“Làm tôi,” Khương Viễn nghiêng đầu nhìn về phía Ngao Vọng, liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, cả khuôn mặt đều tràn ngập dáng vẻ kiêu ngạo, cậu kɧıêυ ҡɧí©ɧ hỏi: “Có dám hay không?”
Ngao Vọng hô hấp cứng lại, hầu kết bị Khương Viễn chạm vào có chút ngứa, vật thể dưới thân theo đó mà run run vài cái.
•••
Từ chuyện đánh nhau đến độ lên giường Khương Viễn Không cảm thấy có gì kỳ quái, cậu chỉ là đột nhiên cảm giác du͙© vọиɠ ùa tới sau đó muốn làm, không suy xét hậu quả hay ý nghĩ của người khác, không sợ ngôn ngữ, miệng lưỡi của bất cứ kẻ nào.
Làm việc tự do, chuyện gì chưa giải quyết được để ngày mai tính, Khương Viễn chính là loại người như vậy. Ở độ tuổi hiện tại, giai đoạn này cậu là người hành động theo cảm tính đến nỗi về sau trưởng thành có thay đổi hay không thì đó cũng là chuyện sau này.
Ngao Vọng nghe vậy đầu óc choáng váng, hắn cho rằng chính mình nghe nhầm, nhưng cổ họng nửa chữ cũng không thốt ra, ngơ ngác nhìn Khương Viễn, đi theo bước chân của cậu tiến về phía trước.
Cho đến khi vào trong khách sạn, dây thần kinh trong đầu Ngao Vọng mới phản ứng lại.
Khương Viễn quay lưng về phía hắn cởϊ qυầи áo, vứt bỏ lớp vải trên người, dưới ánh mặt trời, cơ thể xinh đẹp eo dẻo cong mềm mại cùng với làn da màu bánh mật mang theo dã tính của thiếu niên trẻ tuổi, kết hợp cùng với vài vết ứ thanh trầy da hiện lên vài phần bạo ngược tìиɧ ɖu͙©, một sự kết hợp mâu thuẫn nhưng quyến rũ lạ thường.
Đây là vết thương hắn tạo ra trong quá trình đánh nhau ban nãy.
Rõ ràng Ngao Vọng không cảm thấy bản thân là gay nhưng tại đây trong giờ phút này con mẹ nó hắn lại tưởng thao chết kỹ nữ dâʍ đãиɠ trước mặt.
“Trước khi làm phải nói rõ, tôi không cho anh làm ở mông.”
Khương Viễn ngồi trên giường đối mặt với Ngao Vọng nói, cậu cong eo xuống cởϊ qυầи ra rồi gập người cho Nao Vọng thấy được phía dưới khác hẳn với người bình thường của mình:
“Có thể tiếp thu được thì hiện tại làm luôn, nếu cảm thấy ghê tởm thì cút ngay lập tức.”
Ngao Vọng thấy cảnh tượng trước mặt hô hấp dồn dập, máu nóng dồn lên não.
Vùng cấm vừa kỳ lạ vừa quái dị, dươиɠ ѵậŧ phía dưới Ngao Vọng vốn dĩ hơi ngóc đầu lên, thấy cảnh tượng dâʍ ɖu͙© trước mặt càng thêm cứng rắn.
Thị lực của hắn không tồi bởi vậy Ngao Vọng có thể thấy rõ ràng bên cạnh công cụ đàn ông là âʍ đa͙σ phụ nữ. Miệng huyệt sưng đỏ đang rỉ ra chất lỏng sáng lấp lánh, lông mao của Khương Viễn thưa thớt mềm mại mọc xung quanh hai bên môi âʍ ɦộ, khác hẳn với đàn ông bình thường dài, cứng còn rậm rạp.
Ngao Vọng tức giận cười, hắn đẩy Khương Viễn đè cậu dưới thân, nhìn chăm chú, mặt đối mặt nhưng tay lại không chịu vắng vẻ sờ bên dưới cậu.
“Cậu cũng thật gan dạ, vừa sưng vừa ướt liền tới đánh nhau với tôi, cậu thèm khát được thao đến vậy sao?”