Chương 1053
Dạ Hữu Khánh vẫn không rời đi, anh ta ở ngay phòng bệnh cách vách, bình thường cho dù anh ta có công việc thì cũng đều làm ở bên trong phòng bệnh Bây giờ có thể nói anh ta đúng là một tấc cũng không rời Lãnh “Thiên Khuê.
Lâm Hương Giang đi vào phòng bệnh cách vách, nhìn thấy anh ta ngồi hút thuốc trên chiếc ghế sô pha đơn, khuôn mặt tuấn mỹ đến mức có chút yêu nghiệt quá đáng kia, bị sương khói xanh trắng bao phủ lấy, có một loại áp lực không nói rõ được.
“Thiên Khuê buồn ngủ rồi, anh qua đó với cô ấy đi” Lâm Hương Giang nói.
Dạ Hữu Khánh đảo con ngươi nhìn về phía cô, trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta không có một cảm xúc nào cả.
Ngay sau đó, anh ta cầm điếu thuốc trong tay dụi vào trong gạt tàn.
“Cô ấy nói gì với cô?” Một đôi mắt hung ác nham hiểm gắt gao nhìn chẩm chẳm cô.
Lâm Hương Giang không hề bị dọa, cô cũng biết một chút về tính tình ác liệt của người này, cô cười nhạt nói: “Đây là tôi và cô ấy nói chuyện với nhau, không thích hợp nói cho anh nghe”
Lúc này Dạ Hữu Khánh đứng lên, một tay anh ta đút vào trong túi quần, đi một bước tới gần cô.
Cô không né cũng không lui về phía sau, cứ đứng ở nơi đó nhìn anh ta đi đến trước mặt, mang theo một cỗ lực áp bách và ý lạnh.
“Chuyện cô ấy bảo cô làm, đừng làm nữa"” Anh ta bất thình lình nói một câu như vậy.
Trong lúc nhất thời Lâm Hương Giang còn chưa kịp phản ứng lại, cô chần chờ vài giây rồi kinh ngạc trừng anh ta: “Anh biết cô ấy bảo tôi làm gì sao?”
“Chắng qua cô ấy bị ác mộng quấy rối, thần kinh mãn cảm quá độ thôi” Mới có thể để cho cô đi điều tra vụ tai nạn xe cộ của ba mẹ.
‘Sắc mặt Lâm Hương Giang hơi trầm xuống, cô nheo đôi mắt lại chất vấn: “Anh đã biết chúng tôi nói những gì? Vì sao anh lại biết?”
Bỗng dưng cô nghĩ đến cái gì đó, cô nghi hoặc nói: “Chắc không anh lắp camera giám sát và máy nghe lén trong phòng bệnh đó Nếu không vì sao anh ta lại biết được những lời bọn họ nói?
Vẻ mặt Dạ Hữu Khánh không chút gợn sóng, anh ta cũng không có ý phủ nhận.
Thấy phản ứng này của anh ta, Lâm Hương Giang biết mình đã đoán đúng rồi.
Bỗng nhiên cô cảm thấy người đàn ông này thật sự vừa đáng sợ lại biếи ŧɦái.
“Có phải anh không được bình thường không hả? Cô ấy ở ngay dưới mí mắt của anh mà anh lại còn muốn trang bị mấy thứ này để theo dõi cô ấy?”
Cũng khó trách cô ấy lại tức giận: “Anh xem cô ấy là cái gì chứ?
Bây giờ cô ấy là vợ hợp pháp của anh, không phải là kẻ tù tội bị anh dùng xích sắt khóa cả tay chân lại như trước kia”
‘Vẻ mặt Dạ Hữu Khánh vẫn không chút thay đổi như trước, đối mặt với chỉ trích và chất vấn của cô anh ta không hề có một tia áy náy nào, ngược lại còn cảm thấy rất đương nhiên.
“Cô ấy là của vợ của tôi không sai, nhưng tôi không thể bảo đảm được mỗi thời mỗi khắc đều nhìn thấy cô ấy. Tôi làm như vậy chẳng qua là vì để chăm sóc cho cô ấy càng tốt hơn thôi. Cô ấy xảy ra chuyện gì tôi đều có thể biết: “Cô ấy thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Nếu không phải là anh, cô ấy cũng sẽ không gặp ác mộng mỗi tối: Lâm Hương Giang biết rất rõ ân oán giữa Lãnh Thiên Khuê và Dạ Hữu Khánh.