Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 1001

Chương 1001

Nguyễn Cao Cường nhìn cô ta một cái, cũng không nói gì với trang phục kia, chỉ cần cô ta có thể cần giấy thỏa thuận ly hôn với mình,cô ta muốn thế nào cũng được.

Một tiếng sau, hai người đi ra từ cục dân chính, trong tay mỗi người cầm một quyển chứng nhận ly hôn.

Nam Thùy Dương cho rằng thế này đã xong việc, nhìn anh ta với vẻ oán hận nói: “Bây giờ anh có thể đi tìm cô ta, sẽ không đưa tôi đến bệnh viện tâm thân, đúng không?”

Nguyễn Cao Cường không trả lời cô ta mà chỉ vung tay lên, Mộ Dung Bạch kéo hai cái vali lớn đi tới.

Nam Thùy Dương khó hiếu nhìn anh ta, chỉ nghe anh ta n‹ đều là đồ của cô, tôi đã cho quản gia thu dọn xong giúp cô.”

Cô nhìn chiếc vali rồi nhìn anh ta, ý anh ta là tất cả đồ đạc của cô trong biệt thự đều được thu dọn ở đây?

“Anh ghét em đến vậy sao? Muốn đuổi em ra ngoài cũng đầu cần phải gấp như vậy?” Nam Thùy Dương cảm thấy bản thân sắp không kìm nén được lửa giận.

Nhưng cô tức giận quá sớm, Nguyễn Cao Cường không chỉ thu dọn hết hành lý của cô mà còn muốn tống cô đi thật xa.

Anh ta dường như không nhìn thấy sự tức giận của cô, giọng điệu vẫn nhàn nhạt: “Tôi để lại cho cô căn nhà ở nước Ý. Cô cầm tấm chỉ phiếu này, một lát bay qua đó và sống tốt nửa đời còn lại. Đừng về đây nữa.

Anh ta cũng chỉ là nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng, cũng như tình cảm cô đã từng cứu anh ta mà sắp xếp như vậy.

Chỉ là, sự sắp xếp này đối với Nam Thùy Dương hoàn toàn không thể chấp nhận được!

Tất cả những gì cô nghĩ là anh ta nóng lòng muốn đuổi cô đi, thậm chí còn muốn cô rời bỏ quê hương, không được trở về nữa!

*Tại sao anh lại muốn em đến nước Ý? Tại sao em không thể ở lại đây, nhà của em ở đây!”

“Để phòng ngừa những tai họa về sau, tôi phải đảm bảo chắc cho sự an toàn của Vân Nhi và Hương Vi” Anh ta không ngại nói thật với cô.

Nam Thùy Dương đột nhiên cười mỉa mai, quả nhiên, mọi thứ anh ta làm đều là suy nghĩ cho Đào Hương Vi Nguyễn Cao Cường lúc này rất quyết đoán, cô chỉ có thể chấp nhận sự an bài.

“Vé máy bay đã mua xong. Bây giờ tôi kêu Mộ Dung Bạch đưa cô đến sân bay, ba tiếng nữa sẽ cất cánh”

Hơi thở của Nam Thùy Dương trở nên có chút dồn dập. Anh ta đuổi cô đi thật xa, sau đó hòa hợp lại với Đào Hương Vị, từ đây sống cuộc sống hạnh phúc vui vẻ sao?

Người đau khổ chỉ có cô!

Ba năm hôn nhân, cuối cùng để đổi lấy sự rời xa quê hương. Cô không cam lòng!

Không, anh ấy thuộc về cô, cô không muốn nhường cho Đào.

Hương ViI Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc sắp bùng nổ, nhìn anh ta nói: “Anh muốn em đi cũng được, anh đưa em ra sân bay” Cô đột nhiên yêu cầu.

Sợ anh ta từ chối, cô nói ngay: “Coi như là tiễn em đoạn đường cuối, có được không?”

Nguyễn Cao Cường vốn không có ý nghĩ này. Nhưng vì để cô ngoan ngoãn rời đi, đưa cô đến sân bay, nhìn cô lên máy bay, cũng không phải không được.

“Lên xe đi” Anh ta lên xe trước.

Nam Thùy Dương nhìn thấy anh ta đồng ý, trong lòng không khỏi vui mừng, nhưng trong mắt cô lại hiện lên một vẻ giễu cợt.