Chương 990
“Y tá đâu? Mau tới đây xử lý vết thương cho cô ấy đi” Anh lập tức nói với y tá.
Y tá cũng bị sự lạnh lùng trên người anh dọa sợ, nên lúc nãy mới quên mất chuyện bang bó giúp Đào Hương Vị, cuối cùng vội vàng đi qua.
Nam Thùy Dương thấy anh lo lắng cho Đào Hương Vi như thế, trong mắt cũng chỉ là cô ấy, còn mình là bà Nam Cung lại bị anh đẩy té ngã trên mặt đất, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào!
Chỉ một thoáng sau, nỗi oán hận bị cô ta đè nén trong nội tâm từ lâu lập tức vọt lên trên đầu, trái tim bị sự thù hận kia chiếm lấy, cô ta bỗng đứng lên nhào về phía Đào Hương Vị, quát lớn: “A… Đồ đàn bà tỉ tiện này, tôi muốn gϊếŧ cô!”
Lần này vệ sĩ đã kịp thời phản ứng, không đợi cô ta tới gần đã nhanh chóng khống chế.
Nam Thùy Dương vung hai tay lên, điên cưồng hét khan cả giọng: “Đào Hương Vị, tôi gϊếŧ cô..”
Nguyễn Cao Cường nhíu mày nhìn sang, lúc này Nam Thùy Dương tóc tai bù xù, vẻ mặt vặn vẹo, trong miệng gào lên muốn lấy mạng Đào Hương Vị, càng nhìn càng giống như tỉnh thần không bình thường.
Đôi mắt phượng của anh ta nheo lại, lạnh lùng nói: “Tôi thấy cô không nên ngồi tù, mà nên đến bệnh viện tâm thân chữa bệnh đi”
Một câu nói của anh lập tức khiến Nam Thùy Dương đang điên cưồng bình tĩnh lại, không dám tin nhìn anh ta.
Anh ta nói gì cơ? Muốn mà cô ta đến bệnh viện tâm thần sao?
Ngay cả Đào Hương Vi cũng rất kinh ngạc khi anh nói ra câu này, cô ấy vẫn không lên tiếng là bởi vì không muốn để ý tới Nam Thùy Dương, nói thật, bây giờ cô ta giống như một bà điên vậy.
“Không, Cao Cường, anh không thể đối xử với em như vậy được. Em không có bệnh, em không đi bệnh viện tâm thần đâu” Nam Thùy Dương hoảng sợ nhanh chóng đứng lên.
Nguyễn Cao Cường làm như không nghe thấy lời cô ta nói, ra lệnh cho Mộ Dung Bạch: “Anh đi sắp xếp một chút đi, hôm nay sẽ đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần điều trị, phải chữa bệnh cho tốt” Câu cuối cùng anh nói vừa chậm vừa trầm.
Mộ Dung Bạch lập tức hiểu ý của anh ta: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nói rõ ràng với bệnh viện để cô ta chữa bệnh thật tốt”
Nam Thùy Dương nghe vậy thì không dám tin mở to hai mắt, rõ ràng không thể chấp nhận được câu nói đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần kia của anh ta.
“Các cậu dẫn cô ta đi theo tôi” Mộ Dung Bạch dặn dò vệ sĩ.
vệ sĩ một người một bên kẹp lấy Nam Thùy Dương, cưỡng ép dẫn cô ta đi.
Nam Thùy Dương sao có thể đồng ý chứ, cô ta đâu muốn nhảy vào hố lửa, người bình thường sau khi vào bệnh viện tâm thần cũng sẽ trở nên không bình thường!
Nguyễn Cao Cường, quá độc ác!
Cô ta bắt đầu phản kháng, giận dữ hét lên: “Cút ngay! Thả tôi ra…
Đồ khốn khϊếp các anh, tôi không đi!”
Vệ sĩ đã đề phòng cô ta nên lúc kẹp lấy cô ta cực kỳ dùng sức, mặc cho cô ta giãy dụa thế nào cũng không làm được gì.
“Cao Cường, tôi là vợ của anh, anh đưa tôi đến tâm thần sẽ bị người ta cười cho đấy, hơn nữa tôi không có…”
“Rất nhanh cô sẽ không phải là vợ tôi nữa, huống chi bây giờ tôi thấy cô rất giống người điên, dù sao cũng vì tốt cho cô thôi, nên đến đó một chút đi” Từng câu từng chữ Nguyễn Cao Cường nói ra giống lên sắc nhọn đâm vào trong lòng cô ta.
“Không, tôi không có bệnh, tôi không đi, anh không thể đối xử với tôi như vậy được!” Cô ta điên ciồng lắc đầu, trong mắt lại ngập tràn sợ hãi.