“Cái này. .. Không thích hợp?”
“Không có cái gì mà không thích hợp, tóm lại anh sẽ cố gắng làm tốt hạng mục này, để hai bên đều hài lòng.”
Đào Hương Vi suy nghĩ, có lẽ cô nên tránh nghi ngờ với Nguyễn Cao Cường.
“Được, vậy chúng ta trao đổi hạng mục, anh làm của em.”
“Được, anh và em cũng không cần phải chia bên này bên kia.”
Hoàng Công Thành cười nói.
Đào Hương Vi lại nhớ đến, vừa rồi anh ở trước mặt mẹ Nam nói bọn họ có quan hệ nam nữ.
“Vừa rồi cám ơn anh đã vì em mà nói dối, nhưng mà tốt nhất anh vẫn nên nói với mọi người, chúng ta không phải là quan hệ người yêu”
Cô nhắc nhở.
Hoàng Công Thành nhíu mày lại: “Tại sao anh phải giải thích với mọi người? Quan hệ của chúng ta như thế nào thì không có liên quan đến người ngoài.”
“Thế nhưng mà để mọi người hiểu lầm thì không tốt, người khác.
cho rằng em là bạn gái của anh, nếu có người muốn theo đuổi anh, chẳng phải là cản trở đào hoa của anh sao?”
Ánh mắt Hoàng Công Thành nhìn cô trở nên trầm lảng: “Ta không cần những hoa đào bên ngoài kia, anh chỉ cần có em là đủ rồi.”
Đào Hương Vi bị ánh mắt anh nhìn chăm chú thế kia làm cho giật mình, đột nhiên cũng có chút không được tự nhiên.
“Công Thành…”
“Ngừng, em không cần nói, anh đã nói là em không thể ngăn cản việc anh thích em, hơn nữa anh cũng tin tưởng, sớm muộn gì em cũng chấp nhận anh” Anh chính là tự tin như vậy.
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Huống chỉ em giải thích lại với mọi người, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Chắc chẳn sẽ có người bàn luận em lén vụиɠ ŧяộʍ với Nguyễn Cao Cường.”
Đào Hương Vi lên tiếng, mẹ Nam đến ồn ào một trận, thật vất vả anh nói dối để giúp cô dọn dẹp chuyện này, một khi để mọi người biết bọn họ vừa nói dối, chẳng phải sẽ nói là mẹ Nam nói thật sao?
“Được rồi, em cũng đừng nghĩ nhiều, làm việc đi” Hoàng Công Thành võ vai cô.
Chuyện cho đến bây giờ, xem ra cũng chỉ có thể như vậy.
Hôm nay Nguyễn Cao Cường muốn nhìn số liệu mà Đào Hương Vi đã làm trong mấy ngày qua, không ngờ hôm nay rốt cuộc người làm việc với anh lại là Hoàng Công Thành.
Ánh mắt anh lơ lửng và trầm xuống: “Người phụ trách hạng mục này là Đào Hương Vi, không phải là anh.”
“Đúng, vốn là cô ấy, nhưng giờ sẽ đổi lại là tôi, tôi càng chuyên nghiệp hơn, sẽ cho anh một xu hướng đầu tư tốt nhất.”
Nguyễn Cao Cường cười lạnh: “Làm sao? Công ty anh thay người không cần nói với tôi một tiếng sao?”
Hoàng Công Thành đón nhận thẳng ánh mắt anh: “Tổng giám đốc.
Cường, nếu như anh suy nghĩ cho sự nghiệp của cô ấy, tốt nhất đừng để cô ấy làm hạng mục của anh, nếu không mẹ vợ của anh lại có một ngày đến công ty làm khó dễ cô ấy, danh dự của cô ấy bị hủy, đừng nói không thể tới phụ trách hạng mục của anh, chỉ sợ công ty sẽ còn đuổi việc cô ấy”
“Lời này của anh có ý gì?” Nguyễn Cao Cường nhíu mày lại, lạnh nhìn anh chắm chấm.
“Không phải tôi muốn tố cáo, tôi chỉ suy nghĩ cho Hương Vi, anh muốn biết, vậy thì về hỏi mẹ vợ của anh thì liền biết chuyện gì xảy ra.”
Hoàng Công Thành vừa nói xong liền ném một tập tài liệu lên bàn anh.
“Đây là số liệu tôi đã phân tích, trước tiên anh cứ xem qua” Nói xong anh ấy liền quay người bỏ đi.
Nguyễn Cao Cường nhìn tập tài liệu kia, thấy Hoàng Công Thành thực sự có năng lực, chỉ là anh ta nói những lời kia…
“Mộ Dung Bạch, điều tra cho tôi… Anh cầm điện thoại bấm dãy số của Mộ Dung Bạch.