“Dạ, vậy cũng tốt, con không hỏi nữa là được ạ” Đào Vân Nhi thấy sắc mặt ba mình không tốt lầm, thức thời ngậm miệng, dù sao đi nữa thì chuyện sau đó cô bé muốn nói, có thể sẽ để ba mình càng thêm không vui “Tìm ba có việc gì không con?” Nguyễn Cao Cường hỏi.
Đào Vân Nhi khẽ gật cái đầu, đi tới kéo lấy cánh tay ba mình, cẩn thận từng li từng tí một mở miệng: “Ba, con nghe nói mẹ bị thương , con muốn đến chỗ mẹ ở tiện chăm sóc mẹ mấy ngày, đợi đến khi mẹ khá hơn một chút con sẽ trở lại.”
Nguyễn Cao Cường chuyển tầm nhìn, ánh mắt đối diện với đôi mắt của con gái, không có trả lời ngay.
Thật ra anh đã sớm nhìn ra tâm tư của con gái, ngày ấy lúc mẹ con bé trở về, con bé đã không thể chờ đợi được nữa muốn chuyển đến chỗ đó với mẹ.
Bây giờ Nguyễn Cao Cường lại nghĩ đến chuyện cái người được Đào Hương Vi gọi là anh kia đang ở bệnh viện chăm sóc cô.
Nếu như lúc này anh để con gái đến ở với cô, trước mặt đứa nhỏ, ít nhất bọn họ cũng có chút kiêng dè, mặt khác, anh muốn biết bất cứ chuyện gì, con gái cũng có thể thay anh quan sát.
Đào Vân Nhi thấy ba mình yên lặng không lên tiếng, cô bé cho rằng anh không đồng ý, đang nghĩ tới chuyện tới năn nỉ anh, ấy vậy mà Nguyễn Cao Cường lại gật đầu: “Được chứ, con muốn đi thì cứ đi. Con gái ba đã lớn rồi, có thể tự mình làm chủ.”
Cô gái nhỏ nghe vậy lập tức sướиɠ đến phát rồ, hôn “chụt” một cái lên trên mặt Nguyễn Cao Cường bảo: “Con cảm ơn ba.”
Dứt lời cô bé lập tức xoay người chuẩn bị rời đi: “Vậy con đi sắp xếp hành lý đây”
Nguyễn Cao Cường sờ sờ mặt, gọi cô bé lại dặn dò: “Đợi đã, ba còn chưa nói xong mà.”
Đào Vân Nhi quay đầu lại nhìn anh bảo: “Ba nói đi ba.”
“Sau khi con qua đó phải chăm sóc mẹ con thật cẩn thận, có chuyện gì phải nói cho ba ngay nhé.”
“Ok, con biết mà, ba cứ yên tâm.” Đào Vân Nhi dứt lời lập tức nhảy lên chạy ra ngoài.
Nguyễn Cao Cường thầm thở dài một hơi, đứa nhỏ này, ngoài miệng nói đã biết, nhưng anh cũng không rõ con bé có hiểu ý anh thật hay không nữa.
Trong bệnh viện.
Đào Hương Vì phải ở lại bệnh viện quan sát, tính đến hôm nay đã được bốn ngày, hôm nay, sau khi kiểm tra xong nếu không có vấn đề gì nữa là có thể xuất viện.
Đào Vân Nhi đã bảo tài xế lái xe đưa cô bé đến bệnh viện từ sớm.
“Mẹ, ba đã đồng ý để con chuyển đến ở với mẹ rồi, ở cho đến mẹ khỏi hẳn mới thôi Đào Vân Nhi bày ra dáng vẻ vô cùng vui vẻ nói.
Đào Hương Vi nghe vậy kinh ngạc hỏi lại cô bé: “Con nói sao?”
Nguyễn Cao Cường đồng ý thật ư?
“Con nói là con có thể ở chung với mẹ rồi.”
“Ba con không nói gì sao?” Nguyễn Cao Cường sẽ không cho là cô lén lút giật dây để con gái dọn ra ở với mình đấy chứ?
Đào Vân Nhi lắc đầu một cái đáp: “Không ạ, thế nhưng lúc ấy ba có chút không vui”
Đào Hương Vi khẽ nhíu mày, con gái muốn dọn ra ngoài, đương nhiên là Nguyễn Cao Cường sẽ không vui nổi.
Vân Nhi chuyển đề tài nói: “Nhưng ba không vui không phải vì con, mà là vì dì Nam Thùy Dương.
“Nam Thùy Dương?”
“Vâng, hình như ba con với dì ấy cãi nhau.”
Đào Hương Vi nhíu mày: “Vợ chồng đôi lúc sẽ lời qua tiếng lại cãi nhau đôi câu, đó không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Không bình thường chút nào.” Vân Nhi nghiêm túc nói: “Bởi vì trước đây con chưa từng có thấy ba và dì cãi nhau bao giờ, nhưng lần này đây bọn họ cái nhau dữ lắm, dì Nam Thùy Dương còn vừa khóc vừa chạy đi nữa cơ.”
“Ba con mảng dì ấy phát khóc à?”
Vân Nhi lắc “Con không biết bọn họ ồn ào cái gì, nói chung là sau khi cãi nhau dì Nam Thùy Dương khóc chạy đi.”
Đào Hương Vi suy nghĩ một chút, vợ chồng hai người bọn họ cãi nhau thì có liên quan gì đến cô cơ chứ? Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì?
“May là bây giờ con đã dọn ra ở cùng mẹ rồi, nếu không cứ tiếp tục ở nơi đó, con sẽ cảm thấy rất bí bách” Cô bé vẫn cảm thấy Nam Thùy.
Dương tốt đến mức không được chân thực cho lắm.
Đào Hương Vi xoa đầu con gái bảo: “Mẹ cũng cảm thấy rất vui khi con gái có thể đến ở với mẹ, thế nhưng con cũng không thể quên ba con được”
“Yên tâm đi mẹ, mẹ và ba vẫn là người quan trọng nhất của con mà”
Đào Hương Vi cầm chìa khoá nơi mình ở giao cho con gái, để tài xế chuyển hành lý của con bé đến chỗ ở trước.