Chương 822: Tình cảm là thứ vô cùng xa xỈ
“Ông nội à, đầu tư điện ảnh cũng là một dự án rất tốt. Tập đoàn Nguyễn Cao là đơn vị đi đầu trong các lĩnh vực khác, nhưng vẫn còn chút điểm yếu trong lĩnh vực điện ảnh, truyền thông. Vì thế con cho rằng tập đoàn Nguyễn Cao nên mở rộng đầu tư cho lĩnh vực này” Nguyễn Cao Cường nói.
Ông cụ nghe anh nói xong lập tức lườm anh một cái, hừ lạnh nói: “Nói như vậy, mày đầu tư một bộ phim điện ảnh bị gán án rửa tiền là vì suy nghĩ cho tập đoàn hả?”
Trong lời nói của ông cụ không giấu được sự chế nhạo, Nguyễn Cao Cường sờ sờ mũi, có chút khó nói: “Chuyện này… Chỉ là sai lâm nhất thời thôi mà ông”
Rầm.
Đột nhiên ông cụ vỗ mạnh một cái lên bàn trà, đôi con ngươi lạnh lùng, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Nguyễn Cao Cường, không chút khách khí mà răn dạy: “Đừng có nói với tao cái gì mà sai lầm nhất thời như thế.
Mày là người đứng đầu một tập đoàn thế mà lại không biết các quy trình cần tuân thủ trước khi đầu tư vào một dự án hả? Nghiên cứu thị trường không làm đã đành, kế hoạch phát triển dự án cũng không làm, đã vậy ngay cả đánh giá rủi ro khi đầu tư dự án mày cũng không thèm làm.
Mày không làm gì hết, cứ vậy để cho Mộ Dung Bạch bỏ vốn ra để đầu tư, chẳng trách mày lại rơi vào cơn bão rửa tiền kia. Thứ cho tao nói thẳng, lần này mày phải vào cục cảnh sát ngồi không oan chút nào”
Ông lão càng nghĩ càng tức giận, hít vào một hơi thật sâu rồi lại tiếp tục mắng: “Tao còn đang thấy thời gian bọn họ nhốt mày quá ngắn, chí ít cũng phải để cho mày ngồi trong đó chừng một tháng, để mày sáng mắt ra”
Đây cũng là lý do mà tại sao lần này Nguyễn Cao Cường bị tạm giam nhiều ngày như vậy, mà ông cụ không có bất cứ hành động nào, cũng không hề vội vàng, sốt ruột.
Thật ra, Nguyễn Cao Cường biết cho dù bản thân anh có giải thích thế nào trước mặt ông cụ đi chăng nữa cũng chẳng ích gì, thế nên vừa rồi thái độ của anh mới tỏ ra không nghiêm túc như thế.
“Ông à, mong ông bớt giận. Sau khi trở về, chắc chắc cháu sẽ sắp xếp mấy cấp dưới chuẩn bị mọi thứ thật tốt trước khi đầu tư vào lĩnh vực này” Nguyễn Cao Cường nói.
“Không cần, tập đoàn Nguyễn Cao sẽ không bao giờ đặt chân vào cái lĩnh vực điện ảnh, truyền thông này nữa. Mày cắt hẳn cái ý đầu tư vào mấy cái thứ đó đi cho tao.” Ông cụ lập tức quả quyết nói.
Nguyễn Cao Cường khẽ cau mày lại, chưa kịp mở miệng nói gì, ông cụ đã lạnh lùng nhìn anh mà nói: “Có thể khiến cho mày dấn thân vào đầu tư vào ba cái phim vớ vẩn ấy, ngoại trừ người phụ nữ kia ra thì không còn nguyên nhân nào khác.”
Lần này Nguyễn Cao Cường không có ý định che giấu ông cụ nữa, anh nói: “Đúng là có một phần nguyên nhân là do cô ấy, nhưng…
“Được rồi, mày thừa nhận là được, những cái khác tao không muốn biết” Ông cụ lên tiếng ngắt lời Nguyễn Cao Cường, ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng, nhìn chăm chằm vào anh, tiếp tục nói: “Nếu người phụ nữ đó là nguyên nhân, vậy thì dễ thôi. Tao cũng không muốn đánh gãy chân mày làm gì cho mệt xác, mày nhanh chóng đi chuẩn bị kết hôn với Nam Thùy Dương đi”
Lời này của ông cụ khiến cho Nguyễn Cao Cường khϊếp sợ không thôi, anh kinh ngạc nhìn ông cụ bảo: “Ông nội à, ông đang nói cái gì thế am “Tao nói là, mày nhanh chóng chuẩn bị kết hôn với Nam Thùy Dương đi, con bé vì mày mà phải hứng axit sunfuric, đã nói rõ nó một lòng vì mày. Hơn nữa, bây giờ con bé đang ở chỗ của mày, tao nghe nói nó còn chăm sóc chuyện áo cơm và sinh hoạt thường ngày cho mày, xem như là đủ hiền lành, đức hạnh. Tuy rằng khuôn mặt của con bé đã bị phá huỷ đôi chút, thế nhưng con gái nhà người ta bị như thế cũng là do mày, vậy nên mày không có tư cách ghét bỏ con bé.”
Ông cụ nói thẳng không giấu diếm chuyện bản thân đã điều tra Nam Thùy Dương, chứ không phải cứ vậy bắt Nguyễn Cao Cường cưới con gái nhà người ta.
“Ông nội, cháu đã nói là sẽ chịu trách nhiệm với cuộc sống sau này của cô ấy, nhưng ý của cháu không phải là sẽ cưới cô ấy về làm vợ”
“Mày không muốn cưới còn bé thì còn muốn cưới ai? Muốn cưới người phụ nữ kia à?” Ông cụ lập tức nổi giận thêm lần nữa: “Từ khi mày gặp con bé kia, mày cứ điên điên khùng khùng, cô ta khiến cho mày đưa ra không ít quyết định sai lầm”
Cho dù trước đó Đào Hương Vi có sinh cho nhà họ Nguyễn Cao một đứa nhỏ đi chăng nữa, ông cụ vẫn không thể mở lòng tiếp nhận cô được.
“Ông nội, mọi việc cháu làm không liên quan gì đến cô ấy hết: Lúc này, cuối cùng, trên mặt Nguyễn Cao Cường cũng đã lộ ra dáng vẻ nghiêm túc.
“Chuyện giữa mày và con bé đó tao không muốn biết, nói chung là chuyện mày cần làm bây giờ là ngoan ngoãn chuẩn bị kết hôn với Nam Thùy Dương là được” Nguyễn Cao Khải nghiêm mặt ra lệnh.
Nguyễn Cao Cường im lặng một lát sau đó nói: “Ông à, cháu không thể cưới Nam Thùy Dương được. Cháu không có tình cảm với cô ấy, không thể cho cô ấy niềm hạnh phúc mà cô ấy đáng có.”
“Tình cảm là thứ có thể chậm rãi bồi dưỡng ra được, huống chỉ…
Đối với người năm quyền của nhà họ Nguyễn Cao này tình cảm là thứ vô cùng xa xỉ. Mày không muốn cũng được, chỉ cần con bé có tình cảm với mày, chấp nhận làm một người vợ ngoan hiền của mày là được” Lúc nói lời này, trên khuôn mặt của Nguyễn Cao Khải không hề có bất cứ biểu cảm nào.
Ánh mắt Nguyễn Cao Cường có chút mờ mịt: “Cho dù lời ông nói có là đúng đi chăng nữa thì cháu vẫn không thể cưới cô ấy được” Anh không muốn miễn cưỡng chính mình, càng không muốn phụ lòng Nam Thùy Dương.
Đôi mắt sắc bén của Nguyễn Cao Khải khẽ nheo lại, lạnh lùng nhìn anh nói: “Tao hỏi lại mày một lần nữa, rốt cuộc mày có cưới Nam Thùy Dương hay không?”
Nguyễn Cao Cường nhìn thẳng vào mắt ông cụ, vẫn kiên định nói: “Cháu không cưới, ông nội, mong ông đừng ép cháu.”