Chương 781: Anh ấy cần bao nhiêu
Nói như vậy là cô xem thường Nguyễn Cao Cường. Sao anh có thể triệt để đoạn tuyệt lui tới với Đào Hương Vi được?
“Khụ, cô thiếu anh ấy bao nhiêu? Có cần tôi trả trước giúp cô không?” Cô cố ý hỏi như vậy.
Đào Hương Ví lắc đầu: “Không cần, tôi có thể tự giải quyết”
Lâm Hương Giang biết cô sẽ cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là giả bộ bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Nếu như cô có khó khăn gì có thể nói với tôi, không nên coi tôi là người ngoài, tôi là cô ruột của Vân Nhi”
Đào Hương Vi hiểu được tình cảm chân thành của cô: “Cảm ơn cô”
Lâm Hương Giang không ở lại quá lâu đã đứng dậy, cô còn phải đi chuẩn bị quà cho Hà Tuấn Khoa. Người đàn ông kia đã cố ý nói rõ với cô hôm nay là sinh nhật anh, cho dù không chúc mừng quá lớn thì cô cũng phải trở về ăn một bữa cơm với anh, còn phải tặng quà.
Rời khỏi nhà Đào Hương Vi, cô trực tiếp tới một cửa hàng làm gốm nghệ thuật.
Nơi này cung cấp đủ mọi vật dụng cần thiết để khách hàng tự làm đồ gốm, có thể làm vật trang trí, vật phẩm trang sức, hũ gốm…
Lâm Hương Giang muốn tự tay làm một chiếc ly tình nhân, cô cho rằng bất kỳ quà gì cũng không thể tốt bằng món quà bản thân mình dốc hết tâm huyết làm ra.
Cộng thêm trước đó cô đã đồng ý sẽ nghiên cứu chế tạo.
một bình nước hoa thuộc về anh cho anh, vừa lúc hôm nay nước hoa được hoàn thành, đợi chút nữa cô lại tới phòng thí nghiệm nhận nước hoa.
Dựa theo các bước chủ tiệm dạy cô, cô bắt đầu phác họa hình vẽ thích hợp với bọn họ trên ly, cuối cùng thành hình giao cho chủ quán mang đi nung.
Quá trình này cần chờ bốn giờ, cô hẹn thời gian tới lấy với chủ tiệm, cô muốn tới phòng thí nghiệm nhận nước hoa trước.
Nơi này cách phòng thí nghiệm không tính là xa, lái xe hơn mười phút đã đến.
Trợ lý đã đóng gói nước hoa giúp cô, cô chỉ cần ghé qua trực tiếp lấy đi là ổn.
Lâm Hương Giang ngửi mùi nước hoa, mùi thơm cực kỳ cao nhã, nương theo mùi thuốc lá nhàn nhạt rất có hương vị nam nhân, cuối cùng là mùi gỗ ấm áp dịu dàng, có cảm giác trầm ổn tự tin.
Cô tin tưởng chắc chắn anh sẽ thích, cong cong môi.
Tay cô cầm nước hoa đi ra khỏi phòng thí nghiệm, xe đang đậu trước cửa phòng thí nghiệm.
Lâm Hương Giang mới vừa nhấn xe khóa, đang chuẩn bị mở cửa lên xe, đột nhiên phía sau có người gọi cô.
“Hương Giang…”
Nghe được giọng nói khàn khàn hơi to này, cô ngẩn ra, là giọng nam xa lạ lại quen thuộc.
Cô quay đầu, thấy người đàn ông xuất hiện trước mắt, cô không khỏi kinh ngạc: “Anh… không phải anh đang ở trong tù sao?”
Cô có nghĩ thế nào cũng không nghĩ nổi, người đang xuất hiện trước mắt cô đúng là Hà Tùng Nhân”
Có lẽ là vì anh ta đã phải ở trong ngục giam quá lâu, cả người anh ta gầy rạc đi, sắc mặt cũng trắng bệch, là loại trắng bệch như người lâu năm không tiếp xúc với ánh mặt trời.
Anh ta cong môi cười, nụ cười có chút quái dị: “Tôi biểu hiện tốt, còn lập công, cho nên được giảm thời hạn tù, hiện tại tôi đã lại lần nữa lấy được tự do”
Lâm Hương Giang không biết anh ta đã lập công gì, nhưng anh ta được thả ra là uy hϊếp đối với cô.
Nếu không vì sao anh ta vừa ra ngoài đã tới tìm cô làm gì?
“Vậy thì chúc mừng anh” Cô nghĩ một đẳng nói một nẻo, cũng không muốn nhiều lời với anh ta mà muốn rời đi ngay.
Anh ta ngăn cô lại: “Nói một câu chúc mừng là thôi?
Không định ăn mừng với tôi sao?”
Lâm Hương Giang cau mày, lui về sau một bước kéo dài khoảng cách: “Tôi nói một câu chúc mừng đã quá khách khí, nếu anh đã lấy được tự do vậy anh nên cẩn thận làm người, hưởng thụ cuộc sống, không nên có ý đồ làm chuyện xấu nữa”
“Những chuyện này không cần cô dạy tôi” Ánh sáng nơi đáy mắt anh ta trở nên lạnh lẽo.
“Vậy thì mời anh tránh ra” Cô tránh anh ta xoay người muốn lên xe.
Nhưng anh ta đã túm lấy cánh tay cô. Cô cả kinh, muốn quay đầu lại ngửi được một thứ mùi kỳ quái, rất nhanh cô đã cảm nhận mê muội.
Cô kinh hoàng quay đầu nhìn anh ta: “Anh..” Lời chất vấn còn chưa kịp phát ra khỏi miệng cô đã ngất đi.