Chương 754: Căng thẳng
Một hồi hỏa lực có thể bùng lên bất cứ lúc nào, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Trên mặt Lâm Hương Giang lại không có chút căng thẳng nào, cô và Hà Tuấn Khoa vô cùng bình tĩnh. Dù sao hai người cũng là người đã từng trải qua sóng to gió lớn.
Cô quét mắt nhìn lướt qua đám thuộc hạ của Dạ Hữu Khánh đang chuẩn bị ra tay, không khỏi cười cười.
Mặt Dạ Hữu Khánh có vẻ tối tăm: “Cô cười cái gì?”
“Cười anh đó, anh vội mã muốn tìm cô ấy như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác anh lại không tin lời tôi nói, tiếp tục ở lại chỗ tôi kéo dài thời gian sẽ chỉ giúp cô ấy có thể chạy trốn tới nơi càng xa hơn thôi.” Lâm Hương Giang không nhanh không chậm nói.
Đối với lời cô nói, Dạ Hữu Khánh có một chớp mắt hoài nghi. Lãnh Thiên Khuê đã đi thật rồi, không ở nơi này thật sao?
Nhưng rất nhanh anh ta đã bỏ đi ý nghĩ này, chắc chắn đây là quỷ kế của Lâm Hương Giang, anh ta không thể tin cô.
Anh ta đã bị cô đùa bỡn hai lần, mỗi lần cô đều giúp Lãnh Thiên Khuê chạy trốn, cho tới bây giờ anh ta mới rõ ràng.
Thiệt thòi cho anh ta còn cố ý tìm cô đi khuyên răn Lãnh Thiên Khuê, trấn an tâm tình của cô ấy, hôm nay nhớ tới cách làm của mình anh ta lại cảm thấy mình thật ngu xuẩn.
“Không cần nói mấy lời này để lừa phỉnh tôi, cô cảm thấy tôi còn sẽ tin cô sao?” Anh ta hừ lạnh.
“Tôi mới vừa nói rồi, anh thích tin hay không thì tùy” Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: “Đúng rồi, tôi đây lại nói cho anh biết một tin tức tốt đi, tôi đã mua vé máy bay lúc mười giờ hôm nay giúp Lãnh Thiên Khuê, hiện tại cô ấy đã sắp đến sân bay”
Thấy Dạ Hữu Khánh vẫn bày ra vẻ mặt không tin tưởng như trước, cô lại cười tủm tỉm: “Không phải tin tức của anh rất linh thông sao? Vì sao ngay cả tin tức quan trọng như vậy anh còn chưa nhận được?”
Cô mới vừa nói xong, trợ thủ đang đứng bên cạnh anh ta đột nhiên nhận điện thoại.
Điện thoại rất ngắn gọn, cũng không biết đối phương nói gì, nhưng vẻ mặt phụ tá lập tức thay đổi. Ngay sau đó anh ta cúi đầu báo cáo cho Dạ Hữu Khánh.
Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Hữu Khánh ngưng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Hương Giang còn mang theo một tia hung ác độc địa, dường như anh ta chỉ hận không thể tách cô thành tám mảnh ném vào nuôi cá.
Lâm Hương Giang đối mặt với ánh mắt kinh khủng của anh ta nhưng cô không sợ, còn cười nói: “Thế nào? Đừng nói với tôi là hiện tại anh mới nhận được tin tức cô ấy chuẩn bị lên máy bay rời đi nha? Đã vậy anh còn ở nơi này nhìn chằm chằm tôi làm gì? Không tranh thủ thời gian đi bắt cô ấy lại sao?”
Dạ Hữu Khánh cắn răng nghiến lợi, cuối cùng nói một câu: “Xem như cô lợi hại, cô chờ đó cho tôi!” Chờ anh ta bắt Lãnh Thiên Khuê về rồi lại đi tính sổ với cô!
Anh ta vung tay lên, sau đó hạ lệnh để tất cả mọi người lui lại, lập tức theo anh ta cùng đi đuổi bắt Lãnh Thiên Khuê.
Lâm Hương Giang nói không sai, ngay lúc này anh ta mới nhận được tin tức Lãnh Thiên Khuê tới sân bay.
Chỉ chốc lát sau, một đám người khí thế hung hăng đã rút lui sạch sẽ, có thể thấy được Dạ Hữu Khánh muốn bắt Lãnh Thiên Khuê lại tới cỡ nào.
Lâm Hương Giang duỗi người: “Vì sao em lại cảm thấy không khí đã mát mẻ hơn không ít nhỉ2”
Hà Tuấn Khoa híp con ngươi đen nhánh liếc cô, có chút buồn cười nói: “Em không sợ anh ta phát hiện dị thường trở về đòi mạng em?”
“Sợ, đương nhiên là sợ rồi, chẳng qua…” Hai tay cô ôm lấy cổ anh, dựa sát vào người anh, giọng điệu hơi nũng nịu: “Không phải em còn có anh sao? Có anh bảo vệ em, ai có thể tổn thương em được?”
Không thể không nói, sự làm nũng của cô rất đúng chỗ.
Anh trực tiếp kéo cô vào lòng, ngón tay dài nhấc cằm cô lên, ánh mắt nhìn cô đã trở nên thâm trầm: “Tin tưởng anh như vậy sao?”
“Không tin anh em còn có thể tin ai?”
“Em nói như vậy khiến anh rất muốn khen thưởng em thật tốt”
“Khen thưởng cái gì…” Cô còn chưa nói hết lời anh đã cúi đầu xuống bịt chặt môi cô.
Thì ra là khen thưởng như vậy, cô cũng không cự tuyệt, còn chủ động phối hợp với anh.
Hai người cứ không biết xấu hổ mà hôn môi nồng cháy ngay trước cửa nhà mình như vậy!
Chờ khi anh hôn đủ rồi mới buông cô ra. Cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ chuyện sẽ không thể vãn hồi.
“Em xác định em đã tìm chỗ trú ẩn kín đáo cho cô ấy rồi sao?” Hà Tuấn Khoa hỏi.
Cô võ võ l*иg ngực anh: “Yên tâm đi, em đã sắp xếp xong cả rồi, Dạ Hữu Khánh không thể phát hiện ra mánh khóe nhanh như vậy đâu. Tiếp theo chắc chắn anh ta sẽ đuổi theo Lãnh Thiên Khuê giả dối kia chạy khắp thế giới. Trong khoảng thời gian ngắn anh ta sẽ chẳng thể quan tâm tới chúng ta.”
Đúng là cô đã mua vé máy bay rời khỏi nơi này cho Lãnh Thiên Khuê, chẳng qua đó chỉ là Lãnh Thiên Khuê giả mạo.
Lãnh Thiên Khuê giả mạo này sẽ dựa theo lời cô sai bảo mà ra nước ngoài du lịch một chút. Chờ khi Dạ Hữu Khánh sắp bắt được cô thì cô lại trốn đi, đổi quốc gia khác tiếp tục du lịch.