*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 697: Anh đi chết đi!
Một lúc sau, anh ta mới buông tay, đứng thắng người, hai tay đút vào túi quần, cười như không cười, nói: “Tôi có thể canh cho cô ngủ, nhưng cô nhớ rõ, thân phận của tôi không phải là bảo vệ của cô nữa mà là chồng tương lai của cô.”
Lãnh Thiên Khuê thở gấp, chồng tương lai?
Như vậy mà anh ta cũng dám nghĩ tới!
“Anh nằm mơ đi!” Cô ấy kéo chăn bộng lên che mặt mình sau đó nhắm mắt không thèm đoái hoài gì đến anh ta.
Thật ra cô ấy vẫn luôn dựng đứng lỗ tai lắng nghe từng động tĩnh của anh ta, không nghe thấy tiếng chân rời đi, cô ấy cảm thấy anh ta đang ngồi trên chiếc sô pha bên cạnh cô ấy.
Trái tim cô quay về vị trí cũ, chỉ cần anh đừng đi là được.
Dạ Hữu Khánh vốn dĩ muốn nhìn cô ngủ say rồi rời đi, nhưng không biết thế nào, anh ta lại càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi.
Anh ta dựa lưng vào ghế sô pha, mê man nhằm mắt rồi chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu. Trong phòng không hề có tiếng động nào, Lãnh Thiên Khuê xoay người nhìn anh, thấy anh đang ngồi trên ghế sô pha ngủ thϊếp đi.
“Dạ Hữu Khánh?” Cô ấy thử gọi tên anh ta.
Hơi thở của anh ta khá nặng nhọc, không có dấu hiệu của sự tỉnh táo.
“Dạ Hữu Khánh, anh ngủ rồi sao?” Cô ấy lại thăm dò một lần nữa.
Anh ta nhắm mắt, bộ dạng yên tĩnh không ồn ào.
Lãnh Thiên Khuê mới ngồi dậy, nhìn anh ta chằm chăm, lúc này đáy lòng cô ấy bỗng nhiên lóe lên một nỗi hận thù.
Cô ấy tìm thấy một con dao sắc bén được giấu ở đầu giường, cầm chặt con dao trên tay, cô ấy nhìn anh ta chăm chãm không chớp mắt.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Hương Giang lo lắng bước vào.
“Bên ngoài đều đã ổn định cả rồi, cô ở đây cũng OK chứ?” Cô vừa vào phòng đã thấy Dạ Hữu Khánh đang ngủ thϊếp trên ghế sô pha, ngửi thấy mùi hương đặc biệt của cô, anh ta sẽ không thể tỉnh lại trong một lúc.
“Xem ra không vấn đề gì, tôi dẫn cô ra ngoài” Lâm Hương Giang bước tới đỡ cô ấy ngồi lên xe lăn.
Cô đã hứa sẽ dẫn Lãnh Thiên Khuê rời khỏi nơi này, với sự giúp đỡ của nhân lực của Hà Tuấn Khoa, bọn họ đã giải quyết xong đám thuộc hạ của Dạ Hữu Khánh, bây giờ chỉ cần dẫn cô đi nữa là được.
“Đợi một lúc” Lãnh Thiên Khuê vẫn còn có chuyện cần phải làm.
“Sao thế?” Lúc này Lâm Hương Giang mới nhìn thấy trên tay cô còn có con dao, cô không khỏi nhíu mày: “Cô muốn làm gì?”
Cô nhìn sang Dạ Hữu Khánh đang ngủ trên ghế sô pha rồi lại nhìn sang Lãnh Thiên Khuê, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Gô..
Không phải cô muốn gϊếŧ anh ta đó chứ?”
Trong ánh mắt của Lãnh Thiên Khuê lóe lên ý hận sâu sắc: “Cơ hội tốt như thế này sao tôi phải từ bỏ chứ?”
“Nhưng mà..” Lâm Hương Giang không ngờ rằng cô ấy lại muốn gϊếŧ Dạ Hữu Khánh.Lâm Hương Giang cắn chặt môi dưới, muốn nói gì đó nhưng không nói được, cô ấy nhận ra bây giờ mình có nói gì thì cũng vô dụng cả thôi.
Dạ Hữu Khánh được cho là đang hôn mê giờ phút này đột nhiên tỉnh dậy!
Anh ta mở to mắt, đôi mắt đen không thấy đáy mang theo một tia kinh ngạc.
“Cô… Muốn gϊếŧ tôi?” Anh ta mở to mắt và thấy Lãnh Thiên Khuê đang cầm dao trước mặt mình.
Lãnh Thiên Khuê kinh ngạc, không ngờ rằng anh ta lại tỉnh dậy nhanh như vậy, không phải anh ta đang bị trúng thuốc mê sao?
Quá hoảng loạn, nhưng lại sợ bỏ qua cơ hội này, cô ấy nói một cách lạnh lùng: “Anh đi chết đi!” Cô giơ dao lên hướng về phía anh rồi đâm thật mạnh xuống!