Chương 691: Bé con là con gái của chúng ta
“Dĩ nhiên là không phải…
“Hay là em không muốn quan tâm đến con gái mình?” Anh tiếp tục hỏi.
Trái tim của Lâm Hương Giang co thắt lại, ngơ ngác nhìn anh, chần chừ một lúc rồi cô mới nói: “Anh đã xem kết quả giám định chưa?”
“Xem rồi” Giọng nói của anh không có một tia gợn sóng Phản ứng của anh khiến cô hơi căng thẳng: “Bé con, con bé..”
“Con bé là con gái của chúng ta” Giọng anh vẫn rất bình thản nhưng lời nói của anh cũng đủ khiến cô chấn động Anh đang nói là “Chúng ta”!
Đột nhiên, cô nắm lấy tay anh: “Bé con là con gái của chúng †a, em có phải là mẹ ruột của con bé không?” Cô cần xác nhận lại.
Hà Tuấn Khoa nhìn thẳng vào mắt cô: “Theo kết quả giám định, em chính là mẹ ruột của con bé.”
Trái tim của Lâm Hương Giang đập nhanh, lẩm bẩm nói: “Em là mẹ của con bé…” Một cảm xúc không rõ trào dâng trong l*иg ngực, cô vừa muốn cười lại vừa muốn khóc!
Cô rất muốn cười, nhưng khi cô mở miệng thì đã khóc: “Tuấn Khoa, con bé có phải là đứa trẻ mà em không thể giữ được không? Hà Hàm Bội thực sự đã lén giở trò và nói dối với chúng tôi rằng đứa trẻ đã mất?”
Hà Tuấn Khoa thở dài, ngón tay thon dài vuốt ve những giọt nước mắt rơi trên má cô một cách nhẹ nhàng: “Đúng vậy, chúng ta đều bị lừa, con của chúng ta không có biến mất”
Điều đáng buồn cười chính là anh lại đi tin lời nói bậy bạ của chị cả.
€ó thể là do quá vui mừng, Lâm Hương Giang vẫn không kìm được nước mắt, cảm giác mất mát và bồi hồi này không thể diễn tả bãng lời, khó có thể khống chế cảm xúc bộc phát vào lúc này.
Cô vừa cười vừa khóc: “Em là mẹ của Bé con, em là mẹ của con bé.. Cô cứ lặp đi lặp lại câu nói này, sợ rằng đó là một giấc mơ.
Hà Tuấn Khoa ôm cô vào lòng, ngửi mùi thơm trên tóc cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Vậy bây giờ em có muốn trở về cùng anh hay không?”
“Được!” Cô lập tức đồng ý, nhưng khi lau nước mắt, cô lại nhớ tới chuyện mình đã đồng ý với Lãnh Thiên Khuê.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nói với anh: “Bây giờ em vẫn chưa đi được, anh cho em thêm một chút thời gian, khi giải quyết xong chuyện ở đây rồi em sẽ trở về”
Mặc dù cô rất nóng lòng muốn quay lại gặp con gái, nhưng cô không thể bỏ giở giữa chừng chuyện mà mình đã hứa.
“Điều gì còn quan trọng hơn con gái của chúng ta?” Hà Tuấn Khoa cảm thấy khó hiểu.
“Đương nhiên Bé con là quan trọng nh: nhưng nếu em không giúp, người này sẽ chết và còn..” Cô nói nhỏ với anh: “Dạ Hữu Khánh quá kiêu ngạo, em muốn tìm một chút chuyện cho anh ta làm” Cô nói xong, chớp mắt nhìn anh.
Hà Tuấn Khoa nhìn cô, không nói lời nào, cuối cùng hỏi: “Em có cần anh giúp gì không?
Cuối cùng anh vẫn chiều theo ý cô.
Cô gật đầu: “Ừ” Cô thật sự không thể tự mình giải quyết chuyện này.
Ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông chạm vào má cô, giọng nam rất từ tính: “Muốn anh làm cái gì thì cứ nói.”
Cô nằm lấy bàn tay to lớn của anh, hôn lên mu bàn tay anh một cái, cô cười nói: “Yên tâm đi, em sẽ không khách sáo với anh”
“Thế nào rồi? Hai người nói xong chưa?”
Dạ Hữu Khánh bước vào và ngắt lời bọn họ, nói với Hà Tuấn Khoa: “Anh có muốn ở lại làm khách không?”
Nhưng mà Hà Tuấn Khoa không quan tâm đến anh ta, anh nảm lấy căm của Lâm Hương Giang, hôn lên môi cô mà không hề kiêng dè rồi anh thì thầm: “Anh sẽ ở nhà đợi em”
Lâm Hương Giang không ngại rải một nắm thức ăn cho chó với anh ở trước mặt người khác, nhìn anh với ánh mắt chan chứa tình cảm: “Được”
Đây là lần đầu tiên Dạ Hữu Khánh hiểu nổi da gà nghĩa là gì, ho khan một tiếng nặng nề: “Làm ơn hãy để ý đến cảm xúc của người đứng xem có được không?”
“Nếu anh ghen †ị thì anh có thể tìm người để thể hiện tình cảm của mình” Lâm Hương Giang mỉm cười, đáp lại anh ta Dạ Hữu Khánh bị chặn họng, cuối cùng để lại một câu: “Thô tục”