Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 13

Chương 13  Cô cứ luôn thiếu đàn ông như vậy sao?

Vừa rồi Lâm Hương Giang mời Hà Tuấn Khoa khiêu vũ bất quá là thuận miệng đề nghị, cô không cho rằng hắn sẽ đồng ý.

Côđang ở thế chủ động ngược lại biến thành bị động, bị hẳn đưa vào sàn nhảy, phối hợp tiết tấu của hän nhảy đến say sưa quên mình.

Bất tri bất giác, trong mắt cô chỉ cònngười đàn ông trước mắt, dưới ánh đèn chùm thủy tỉnh dìu dịu, ngũ quan góc cạnh như gọt đếo của người đàn ông càng thêm anh tuấn bất phàm.

Đôi mắt sâu thảm của hẳn dường như có ma lực, hấp dẫn cômột cách sâu sắc.

Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, họ cũng hoàn thành động tác khiêu vũ, cánh tay hắn vòng qua eocô thật chặt, cônép vàolông ngựchắn, ngẩng đầu nhìn hắn, trong lúc nhất thời như bỏ quên hết thảy mọi thứ.

Cho đến lúc bốn phía vang lên tiếng vỗ tay, Lâm Hương Giang mới tỉnh hồn lại, theo bản năng cô rời khỏi ngực người đàn ông.

Cô cúi đâu xuống: “Tôi muốn uống chút gì đó” Cô vội vàng rời khỏi sàn nhảy.

Hà Tuấn Khoa nhìn người đàn bà giống như đang chạy trốn, cánh môi mỏng nhàn nhạt nhếch lên, cô gái này như vậy là.. à?

Lâm Hương Giang bướcđếnchỗ đặt thức uống, còn chưa kịp thở phào, tay bỗng dưng bị người ta bắt lấy.

Một giây kế tiếp, cô liền bị người nọ dùng sức kéo đi.

*Hà Tùng Nhân? Anh muốn làm gì?” Lâm Hương Giang kinh ngạc thấy hắn đột nhiên xuất hiện, nhìn dáng vẻ khí thế hung hãng của hắn, cô kinh hoảng, hắn muốn làm gì cỡ?

Hà Tùng Nhân không nói một lời, chụp chặt cổ tay côlôi ra khỏi phòng tiệc, đi ra ngoài hành lang.

Lâm Hương Giang dùng hết sức lực rốt cuộc cũng giằng ra khỏi tay hẳn, tức giận nói: “Anh muốn kéotôi đi đâu?” Hà Tùng Nhân quay đầu trợn mắt hung tợn nhìn cô, tức giận nói: Lâm Hương Giang, cô lập tức cút khỏi nơi nàycho tôi! Cô đừng hòng phá hỏng buổi tiệc củatôi vàThanh Y!” Lâm Hương Giang thấy hẳn tức giận như thế, ngược lại cô nhàn nhạt cười: “Sao hả? Anh sợà?” Côdùng ánh mätbăng giá nhìn hắn, ngày hôm nay của năm năm trước, cô trở thành người nhục nhã ê chề nhất, côđau đớn như: vậy, mà hắn lại kết hôn với Phan Thanh Y!

Cô thật sự hoài nghi, hắn có từng yêu côhay không?

Tại sao hẳn có thể đối xử ác độc với cô như vậy?

Hà Tùng Nhân chân mày cau lại, hừ lạnh: “Tôi sợ? Đúng, tôi sợ bị người ta biết cô là bạn gái cũcủa tôi, khiến cho tôi mất thể diện!”

Cho dù cô đã hoàn toàn tuyệt vọng đối với hắn, nhưng nghe hẳn nói như vậy, côvẫn vô cùng khó chịu Cô đùa cợt cười gẵn, cố ý nói: ‘Đúng vậy, có người đàn ông nào đồng ý cho người khác biết mình từng bị cảm sừng?”

Hà Tùng Nhân nhớ đến những bức ảnhkia trong hôn lễ của họ, trong mắt lại dâng trào lửa giận, hẳn bỗng dưng ép sát vàocô, túm vai côlại: “Lâm Hương Giang, cô cố ý đúng không? Gô cố ý quyến rũ chú tôi,co thật sự thiếu đàn ông như vậy à?”

Vai của Lâm Hương Giang bị hắn bấu chặt phát đau, nhưng cô nhịn được, còn hất căm lên kênh lại hẳn, cười nhạt: “Nếu anh muốn nghĩ vậy thì cứ coi là vậy đi, dù saoHà Tuấn Khoa đẹp trai và có mị lực hơn so với anh nhiều, quan trọng nhất chính là, hắn là gia chủ nhà họ Hà, còn anh, ha ha, cái quái gì cũng không phải”

“CôI” Hà Tùng Nhân bị côchọc giận đến nỗi sắc mặt tái xanh, liền vung tay lên muốn tát cô.

Lâm Hương Giang cực nhanh bắt lại cổ tay hắn, lạnh lùng nhìn hắn, không khỏi châm chọc: “Còn muốn đánh tôi? Hà Tùng Nhân, tôi muốn anh hiểu rõ một chút, tôi đã không còn là Lâm Hương Giang sỉ tình tuyệt đối với anh năm năm trướcnữa rồi!” Dứt lời cô liền hất tay hẳn ra.

Con ngươi Hà Tùng Nhân co giật, ngược lại giận dữ cười gắn: “Si tình? Ha ha, buồn cười, Lâm Hương Giang, năm năm trướccô.

phắn bội tôi, nếu không làm sao cô lại đẻ ra thẳng con hoang đó?” Hắn còn nhớ lúc nhìn thấy cậu bé kia ở bệnh viện, con trai côđã lớn như vậy rồi, có thể thấy côđã thật sự phắn bội hắn!

Lâm Hương Giang lạnh mặt: “Anh nói cái gì? Lặp lại lần nữa!” nói sai sao? Chẳng lẽ không phải côvàtên đàn ông nào đó tư da^ʍ, sinh ra thẳng con hoang đó?” Bốp!

Thời điểmgiong nói nhạo báng của Hà Tùng Nhân buông xuống, bàn tay của Lâm Hương Giang cũng rơi xuốngtheo.

Cô giận dữ không kềm đượcnhìn hẳn chảm chằm: “Anh có thể mắng chửi tôi, nhưng tuyệt đối không được mảng chửi con traitôi!”

Cả người cô khẽ run lên, không ai biết những năm này cô một mình nuôi con phải chịu bao nhiêu cay đắng, mà hết thảy những thứ này đều do hẳn và Phan Thanh Y ban tặng chot Cô làm sao chịu được hẳn nhục mạ đứa con củamìnhnhư vậy?

Một cái tát này khiến cho Hà Tùng Nhân nhất thời bối rối, vẻ mặt hẳn cứ căng thẳng không dám tin, trợn mắt nhìn cô.

Lâm Hương Giang không muốn dây dưa với hắn nữa, xoay người liền sải bước trở vào.

Hà Tùng Nhân rốt cuộc gầm lên: “Cô thử bước vào phòng tiệc một bước thử xeml”

Lâm Hương Giang dừng chân, sau khi cân nhắc ý nghĩ, cô quay đầu lại cong môi cười nhạt với hắn: “Tôi là bạn gái chú Út của anh, nếu như không thấy tôi đâu, hẳn sẽ nổi nóng.” Nói xong không thèm nhìn hẳn nữa, cũng không chút cố ky tiếp tục bước về phía trước.

Phan Thanh Y đứng ở một góc chứng kiến hết thảy những thứ này, côsiết chặt quả đấm, côkhông ngờ hôm nay Lâm Hương Giang lại bất chấp tất cảnhư vậy!

Côta muốn tìm Hà Tuấn Khoalàm chỗ dựa? Không có cửa!

Lâm Hương Giang trở lại phòng tiệc nhưng không thấy Hà Tuấn Khoa, côđi tìm một vòng vẫn không thấy hắn, có lẽ hän có chuyện gì nên tạm thời rời đi Cô cầm một ly nước trái cây uống, thật sự là cô hơi khát.

Phan Thanh Y đột nhiên bước lên sân khấu, cầmmicro nói với mọi người: “Xin chào.

các vị, thật sự rất vui khi được mọi người đếnchung vui, tiếp theo tôi muốn chơi một trò chơi, cần người phối hợp” Phan Thanh Y quét mặt một vòng khách khứa, ánh mắt cuối cùng rơi vào người Lâm Hương Giang, đáy mắt lướt qua một tia hiểm độc: “Cô gái ở đẳng kia, mời mời cô lên đây” Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về Lâm Hương Giang.

Lâm Hương Giang có chút bất ngờ, nhìn về phía Phan Thanh Y trên sân khấu, rõ ràng nhận ra được đối phương không có ý tốt.

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cô ngược lại muốn xem thử xem Phan Thanh ‘Y muốn làm gì?

Lâm Hương Giang Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, tự nhiên phóng khoáng đi lên sân khấu.

Hà Tuấn Khoa mới đi ra ngoài nghe điện thoại, đúng lúc trở vào, vừa vặn thấy Lâm Hương Giang lên sân khấu, hắn dừng chân, nhưng không tiếp tục đi vào.