Trường Yên Như Mộng

Chương 3: Tù binh

Cô vốn là người vô tư, chuyện không vui chưa bao giờ để trong lòng quá nửa ngày. Sau khi khóc một trận như mưa rào, cuối cùng cô phải đối diện với sự thật, kể từ giờ mình đã là một tù binh trong doanh trại này.

Sáng sớm phải giặt quần áo cho binh sĩ, chiều đến đi lên rừng lấy củi. 24/24 có người kè kè phía sau. Thật không hiểu nỗi, nhìn cái thân cô như thế này có thể trốn đi đâu.

Cô nhấc từng bước chân rã rời, trên vai còn có bó củi cao hơn cái đầu cô. Người phía sau nhìn thấy hẳn còn tưởng là bó củi biết đi, vì cái bó củi đã che hết cả người cô rồi. Buổi trưa thì chỉ được phát hai cái bánh bao, so ra với những gì cô học được từ sách vở, đối với tù binh như thế này đã được gọi là nhân đạo rồi. Không đánh đập, không bỏ đói, nhưng mà chỉ có hai cái bánh bao, với sức ăn của cô thì bây giờ đói tới mức ngực cũng sắp dán vào trong lưng rồi. Lại nói tới cái ngực tội nghiệp của cô, cái thân tội nghiệp của cô, từ lúc tới đây đã ba ngày rồi không có được tắm. Cô không thể tưởng tượng được làm sao mình có thể chịu đựng đến giờ này, người cô sắp mọc ghẻ rồi, trời ơi là trời.

"Các ngươi đi nhanh cái chân lên, trời sắp xuống núi rồi không thấy sao còn lề mề."

Một tên lính đi theo phía sau bọn cô, thấy cô đi quá chậm chạp liền quát lớn. Cô cắn răng đi thật nhanh về phía trước, vừa đi vừa nghĩ, trong phim không biết mấy nữ chính trở mình thế nào nhỉ? Hay là tối nay cô tìm một bộ y phục nữ thay ra, sau đó lẻn vào lều trướng của cái tên Vũ Đức Vương gì gì đó kia, dùng mỹ nhân kế được không ta? Cô chính là tự tin với sắc đẹp này của mình, hoa khôi thanh lịch ngành sư phạm, hotgirl tiktok hơn 5 triệu lượt follow. Cô cười, nụ cười tinh ranh đi lại chỗ tên lính hỏi nhỏ.

"Đại ca anh cho ta hỏi chút, chỗ này của các anh có nữ nhân không?"

Nhìn gương mặt có chút gian xảo của cô, tên lính không chút nhẫn nại.

"Ngươi hỏi làm gì? Phận tù binh như các ngươi còn dám mơ tưởng tới mấy chuyện kia hả?"

Chuyện kia trong lời hắn chính là chuyện đó đó, cô đâu phải con nít nghe phát liền hiểu, ây da chỉ tại giờ cô đang là nam nhi, hắn nghĩ thế cũng đúng thôi.

"Không ta không có ý đó, chỉ là ta nghĩ tù binh không lẽ không có nữ nhân sao?"

"Không có, nữ nhân không được xuất hiện trong quân doanh, vương gia cũng sẽ không bắt dân lành làm tù binh huống hồ là phụ nữ, chỉ bắt gian tế và binh lính."

Thì ra là vậy, xem ra cái tên vương gia kia cũng không phải kẻ máu lạnh vô tình. Nhưng mà cô vẫn muốn hỏi thêm vài câu.

"Thế nếu lỡ như có nữ nhân thì sao?"

Tên lính thấy tên tù binh này vô cùng lắm lời và phiền phức, liền phán một câu chắc nịch.

"Gϊếŧ chết không tha."

Một câu như đánh sập cái ý nghĩ trong đầu cô, thôi thì yên phận làm tù binh, ít nhất còn được sống, lộ thân phận nữ nhi chỉ có chết, cô khẽ nuốt nước bọt. Số phận đã an bài, chỉ là số cô quá nhọ mà thôi.

Vừa mới xuống dưới chân núi họ đã thấy một binh sĩ lao ra từ bên bìa rừng, cùng tiếng kêu thất thanh của hắn. Cô bị tên lính đó đυ.ng phải tí nữa không đứng vững, tên lính đi cùng cô giữ tên vừa chạy xuống lại hỏi.

"Có chuyện gì thế?"

Tên kia vừa thở vừa nói không nên lời, bộ dạng gấp gáp như có người sắp chết đến nơi.

"Mau trở về gọi quân y, vương gia bị rắn cắn rồi."

Rắn, nơi rừng núi hoang vu thế này chỉ sợ rắn độc. Cô vứt bó củi trên lưng chạy về phía bụi rậm, vừa tới thấy hắn ngồi tựa lưng vào tảng đá, khuôn mặt vẫn lạnh tanh lại không có chút huyết sắc nào, bên cạnh là con rắn bị chém làm đôi. Rắn lục đuôi đỏ, cô thoáng có chút giật mình, nó là một trong những loài có nọc độc cực mạnh. Một tay hắn vẫn đang giữ chặt cánh tay kia, vậy là bị cắn ở tay.

"Giữ yên đó đừng có thả tay ra."

Cô loay hoay muốn tìm một sợi dây buộc lại, nghĩ đến sợi vải đang buộc tóc mình cô tháo luôn xuống. Cách khống chế nhanh nhất trong trường hợp bị rắn cắn là cột caro, tránh nọc độc chạy thẳng vào tim, sau đó lập tức đưa đến bệnh viện, nhưng mà ở đây làm gì có bệnh viện. Cô xắn tay áo hắn lên nhìn vết cắn trên cổ tay, vết cắn không quá sâu có lẽ nhờ lớp vải dày, cũng may không trúng động mạch chủ không thì hắn đã chết rồi. Nhưng mà nọc độc của rắn lục đuôi đỏ cho dù một chút thôi cũng đủ gϊếŧ chết một con trâu, chứ đừng nói là người.

Cô lấy bình nước đeo bên hông, lúc lên núi lấy củi mỗi người được phát một ống tre nước, cô vẫn chưa uống hết cũng may là nước trà. Cô đổ nước trà vào vết cắn để sát trùng rửa sạch, sau đó không chút suy nghĩ áp miệng vào cánh tay hắn hút nọc độc ra.

Cô điên rồi thật sự điên rồi, cái này chỉ có trong phim thôi, ba cô từng nói làm như vậy cũng rất nguy hiểm, nhưng mà mạng người không thể không cứu. Từng ngụm từng ngụm máu đen được cô nhổ ra đất, hắn dần cảm thấy mọi thứ trước mắt rõ hơn.

Hắn thấy trước mặt là người vài ngày trước hắn bắt được trên núi này, một tù binh.

Tóc y xõa đen như thác nước, rõ ràng là một nam nhân sao tim hắn lại đập nhanh một nhịp, không phải, là do nọc độc của rắn, hắn khẳng định như vậy.

Cô lấy nước trà còn lại trong ống tre súc miệng, sau đó đứng lên đi xung quanh tìm kiếm. Trong rừng thường có loại loại sắn dây rừng, nó có thể dã đắp vào vết thương làm giảm nọc độc do rắn cắn. Cuối cùng cô cũng tìm thấy, cô nhai nhỏ sau đó đắp lên cho hắn, phía sau người của quân y viện cũng đến. Cô vừa muốn đứng lên chỉ thấy mọi thứ xoay vòng vòng, sau đó chẳng còn biết gì nữa.

Cho đến khi cô mở mắt, ánh sáng le lói từ ngọn nến làm mọi thứ trước mắt cũng dẫn rõ theo. Cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc, muốn mở miệng nhưng âm phát ra lại bị chặn lại ở cổ.

Nghe tiếng động, hắn đang ngồi trên thư án quay đầu nhìn người đã tỉnh. Hắn bỏ cuốn sách trong tay xuống đi thẳng về phía cô, thấy vậy cô trở người muốn xuống giường, liền bị hắn dùng tay ngăn lại.

"Ngươi vừa tỉnh, không cần xuống giường vội."

"Vương gia, người không sao chứ? Sao tiểu nhân lại ở đây?"

Giọng cô khàn đặc, âm phát ra nghe không rõ lắm.

"Bản vương không việc gì, là bản vương đưa ngươi vào đây."

Cô đưa mắt nhìn lại lần nữa mới phát hiện nơi này là lều trướng của hắn, cô vội vã lật chăn lên xuống giường quỳ trên nền đất lạnh.

"Vương gia thứ tội, tiểu nhân làm sao dám nằm trên giường của ngài."

Nhìn y quỳ dưới đất mày hắn khẽ nhíu, giọng có mấy phần lãnh đạm, mấy phần ra lệnh.

"Đứng lên trở về giường nằm, bản vương cho phép."

Cô không dám nhìn trực diện vào mắt hắn, chỉ cúi đầu lẳng lặng leo lên giường, cái khí thế này đúng là bức người.

"Ngươi biết y thuật sao?"

Hắn nhìn thiếu niên trước mắt, một tù binh lại biết y thuật, thái y của quân y viện nói với hắn nếu tên này không kịp thời hút bỏ độc tố, lại còn dùng nước trà và sắn dây rừng giảm độc, chỉ sợ khi bọn họ đến y đã không kịp rồi. Nếu hắn thật là gian tế thì sẽ không liều mạng cứu y, đến cả bản thân cũng trúng độc không ít.

"Dạ bẩm vương gia, tiểu nhân không biết y thuật ạ, chỉ là từng được phụ thân và ông nội chỉ qua một chút."

Nhà cô ba đời hành nghề y, ông cố cô là một lang trung, đến đời ông nội lại làm ở viện huyết học, ba cô là bác sĩ ngoại khoa nhưng lại thích nghiên cứu về đông y. Mấy cái kiến thức sơ cứu người từ nhỏ ông và ba cô vẫn hay bắt cô phải học, ba cô hay nói: "Học nhiều thêm một thứ thì ra ngoài sẽ có lúc có ích, hoặc phòng thân hoặc có thể cứu người.", vậy cho nên cô mới học.

Chỉ là đến đời cô cô lại rẽ sang học sư phạm, ba cô vẫn hay tiếc nuối về điều đó. Nhắc tới, cô lại thấy nhớ ba mẹ và gia đình, tuy cô thích tự do tự lập, sau khi đi làm đã dọn ra ngoài sống. Mỗi tuần cô sẽ đều đặn về thăm họ, ba cô sức khỏe dạo này cũng không tốt lắm. Bây giờ cô bị cuốn vào đây thế này, bọn họ không tìm thấy cô có phải sẽ rất lo lắng hay không, mắt cô cũng tự nhiên ướt.

Hắn nhìn thấy hốc mắt y tự nhiên đỏ hoe, là nam nhi sao cứ đυ.ng một tí là nước mắt ngắn dài. Lần trước cũng vậy, hắn thật cảm thấy đau đầu, đưa tay xoa xoa mi tâm.