Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 12: Khách sáo quá rồi (1)

Lâm Phàm khinh thường hừ một tiếng, lão Vương bên cạnh…

Đúng lúc này, chiếc điện thoại iphone 4 cũ kỹ của Lâm Phàm khẽ rung lên.

Lâm Phàm không biết ai gọi cho mình giờ này, nhưng đây là âm thanh thông báo trong nhóm chat trên Weibo.

Mở tin nhắn ra đọc, hắn thấy nhóm chat của lớp đang loạn hết cả lên.

“Thông báo, thông báo, các bạn học nhớ đi họp lớp vào ngày 1 tháng 10, tức vào ngày sinh nhật của thầy Hạ. Mọi người phải đến đầy đủ đấy, ai vắng mặt thì chính là không cho nhau mặt mũi nhé.” Wechat tên là giàu có.

“Phải đến đấy.”

“Sinh nhật của thầy Hạ, có việc cũng đành đẩy sang một bên thôi.”

“Đúng rồi! Lâm Phàm, ý cậu thế nào? Hai ngày không bán được bánh kếp cũng không sao, tôi sẽ bỏ tiền túi ra mua cho cậu số bánh của cả hai ngày.”

“Ha ha.”

“+1.”

“+2.”

Lâm Phàm đọc tin nhắn, sau đó bắt đầu cào phím trả lời.

“Nếu muốn mua hai ngày bánh của tôi thì cậu phải bán nhà để mua đấy.”

“Ha ha, Lâm Phàm cậu thật hài hước đó.”

“Thượng Hải không ổn đâu, đến chỗ tôi đi, tôi sẽ giới thiệu việc làm cho cậu.”

“Các cậu được rồi đấy, Lâm Phàm ở Thượng Hải cũng không dễ dàng gì, các cậu đừng trêu cậu ấy nữa. Mà nói thật nhé Lâm Phàm, chúng ta đều là người trẻ tuổi, nhưng cậu lại đi bán hàng rong thế này thì cũng không hay lắm đâu.”

“Vương Chân cậu đừng nói vậy chứ, tuy rằng công việc này không tốt, nhưng dễ được lên TV lắm đó nha.”

“Thiếu niên trẻ tuổi ở Thượng Hải, nhờ vào công việc bán bánh kếp trên đường phố mà thu nhập mỗi ngày đều không dưới một trăm đồng.”

“Haha, ở Thượng Hải mà thu nhập mỗi ngày trên dưới một trăm đồng thì chỉ có lưu lạc ở đầu đường xó chợ mà thôi.”



Lâm Phàm trực tiếp tắt điện thoại, để không phải đọc tin nhắn chế giễu của bọn người kia nữa.

Không phải là ngày 1 tháng 10 sao?

Chờ đến lúc đó, chắc chắn tôi sẽ nhét đầy bánh kếp vô cái miệng của bọn họ.

Hừ!

Hiện tại Lâm Phàm tôi đã có bàn tay vàng rồi, trong khi các người đều không có.

Bây giờ mới chỉ là tháng 7 thôi, còn sớm chán.

Ngày mai vẫn còn một chuyện quan trọng phải làm, đó là tăng giá, không tăng giá thì lỗ chết.

Sáng sớm hôm sau!

Chim chóc dậy sớm săn côn trùng, còn Lâm Phàm thì bắt đầu làm bánh kếp, lượng khách cao nhất thường tập trung vào bảy tám giờ sáng và bốn năm giờ chiều.

Suốt đêm hôm qua, Lâm Phàm kích động đến mức không thể ngủ nổi.

Đột nhiên cho người ta một bàn tay vàng thì sao có thể ngủ được chứ, nếu có tên lửa ở đây, chắc chắn Lâm Phàm sẽ phi thẳng lên mặt trăng hát một bài.

Có kinh nghiệm từ buổi chiều hôm qua, Lâm Phàm đã chuẩn bị không ít nguyên liệu, cũng đủ làm 200 cái bánh kếp.

Vừa tắm rửa sạch sẽ vừa ngân nga khúc hát trong miệng xong, Lâm Phàm lập tức đẩy xe đi đến chỗ cũ.

Cơ hội đổi đời sắp đến rồi, nghĩ lại thì kích động thật sự.

“Tiểu Phàm, hôm nay tâm trạng tốt quá nhỉ, vừa đi vừa hát luôn.” Thím Vương vừa chở con về đi lại chào hỏi Lâm Phàm.

“Thím Vương bây giờ càng ngày càng đẹp ra nha.”

Bây giờ tâm trạng của Lâm Phàm đang rất tốt, hắn sợ rằng, có thể cuộc sống sau này sẽ còn tốt hơn hiện tại nhiều.

“Mới trúng số à? Miệng ngọt thế?” Thím Vương khẽ mỉm cười, năm nay thím đã năm mươi tuổi, bây giờ lại được một tên nhóc khen càng ngày càng đẹp lên thì đương nhiên tâm trạng cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

“Gần như là vậy.” Lâm Phàm phấn khích đẩy con xe đi, trong lòng cực kỳ vui vẻ.



Bên kia đường trường tiểu học Hồng Tinh.

Khi đến nơi, Lâm Phàm thấy ở đây có rất nhiều người.

“Ơ, lạ thật đấy, trước đây vào tầm giờ này cũng không có nhiều người đưa con đi học như vậy, hơn nữa trông bọn họ không giống như đang đưa con đi học cho lắm.”

Lâm Phàm có chút khó hiểu, nhưng hắn vẫn đẩy xe đến chỗ cũ, chỉ là sau đó, Lâm Phàm phát hiện quầy hàng của mình đã bị người khác chiếm mất, hơn nữa đối phương còn là một bà già sõi đời.

“Mẹ kiếp, ra là hôm qua mụ già kia nói sẽ đến chiếm chỗ của mình là nói thật sao.” Trong lòng Lâm Phàm vô cùng khó chịu, đây chẳng phải là đang ăn hϊếp người khác sao.

“Kìa kìa, ông chủ nhỏ tới rồi.”

“Là tay làm bánh kia sao, ngày hôm qua sau khi ăn một cái xong, tôi đã phải trằn trọc suy nghĩ cả đêm đấy.”

“Tôi cũng thế, đúng là hương vị đó không thể chê vào đâu được, tôi phát hiện sau khi ăn bánh kếp do ông chủ nhỏ làm xong, những hàng bánh kếp khác bây giờ chỉ như là cỏ rác mà thôi.”

“Ông chủ nhỏ sao lại đến chậm thế, nếu cậu còn không tới thì thể nào cả đống người ở đây sẽ chịu cảnh chết đói cho coi.”



Giờ phút này Lâm Phàm bị dọa sợ không hề nhẹ, một đám người nóng tính đang vây quanh hắn, sau đó có một anh lớn trực tiếp cầm một xấp giấy hồng đặt ngay trước mặt Lâm Phàm.

“Ông chủ nhỏ! Số tiền này cậu làm được bao nhiêu thì cứ làm hết bấy nhiêu cho tôi, hôm nay không được ăn căng bụng, tôi tuyệt đối sẽ không đi làm.”

“Tôi nữa, cho tôi mười cái.”

“Tôi năm cái.”

“Tôi ba cái nhé.”

Đây là lần đầu tiên hắn được nhiều khách hàng vây quanh như thế.