Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh.
Vài giây sau, Lâm Tử Nhiên dẫn đầu phá vỡ sự im lặng, lịch sự nói với trợ lý: “Tôi có thể vào được không?”
Trợ lý rốt cục lấy lại tinh thần, phẫn nộ nhìn Lâm Tử Nhiên, ngữ khí chế nhạo: “Lục tổng làm sao có thời gian đại giá quang lâm tới nơi này?”
Biểu tình Lâm Tử Nhiên có chút xấu hổ, lời trợ lý nói vừa rồi tuy rằng mang theo ý kiến chủ quan có chút lệch lạc, nhưng chỉ nhìn đơn thuần từ mặt ngoài đúng là có chuyện như vậy...
Ôn Dự khẽ nhấp môi mỏng, khàn khàn mở miệng: “Tiểu Chu, cậu đi ra ngoài trước đi.”
Tuy rằng ngữ khí Ôn Dự yếu ớt nhưng trợ lý nghe được sự chân thành trong đó, mặc dù cảm thấy khó chịu trong lòng nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng rồi đóng sầm cửa rời đi.
Ôn Dự ngồi dựa trên giường bệnh, thoạt nhìn còn tốt, chỉ là da thịt vốn trắng trẻo giờ phút này bởi vì mất máu mà phủ lên một tầng mỏng trong suốt.
Lâm Tử Nhiên im lặng một lát, đi tới trước giường bệnh Ôn Dự, rũ mắt thấp giọng nói: “Thương thế của em sao rồi?”
Ánh mắt Ôn Dự bình tĩnh đạm nhiên: “Vừa rồi anh nghe được điều gì không phải, thì không có việc gì đâu, không cần lo lắng.”
Nhìn một màn này, Lâm Tử Nhiên khó tránh cảm khái...
Nếu như lúc trước anh đi theo lộ tuyến cốt truyện mà rời khỏi tôi, thì hiện tại Lục Toại đã đem anh phủng trong lòng bàn tay, hận không thể quỳ gối trước mặt anh cầu xin tha thứ, nơi nào sẽ nháo thành cục diện như bây giờ? Cho nên hà tất gì đâu?
Lựa chọn tôi, là quyết định sai lầm nhất của anh.
Lâm Tử Nhiên không quên mục đích mình hôm nay đến đây.
Cậu nhớ tới lời trợ lý vừa nói, rốt cuộc trái tim khẽ co rút, trầm giọng nói với Ôn Dự: “Tiểu Chu nói không sai, em không nên thừa nhận yêu đương.”
Con ngươi đen nhánh của Ôn Dự đột nhiên trở nên sắc bén, trên mặt chậm rãi hiện lên sắc thái mỉa mai, môi không huyết sắc hơi hé mở, giọng nói bình tĩnh ngoài dự đoán: “Anh muốn chia tay với em, đúng không?”
Lâm Tử Nhiên đối diện đôi mắt kia, giống như bị cái gì đâm phải, một lúc lâu sau cậu mới hắng giọng, xoay chuyển tầm mắt: “Nếu anh tiếp tục cùng em ở bên nhau, Lục Toại sẽ không bỏ qua..... Càng quan trọng là em có thể đi đến hôm nay không dễ, hiện tại anh không những không giúp được em mà ngược lại còn tạo thêm phiền phức cho em.... Trong lòng em hẳn cũng rõ, cùng anh chia tay mới là lựa chọn tốt nhất.”
Ánh mắt Ôn Dự cười như không cười, tựa hồ nghe được chuyện gì đó rất thú vị, hắn chờ Lâm Tử Nhiên nói xong toàn bộ mới chậm rãi nói: “Nếu anh chỉ lo lắng này đó thì nói thật không cần đâu. Đầu tiên, Lục Toại chưa tới mức một tay che trời, kế tiếp, em cũng không phải không hề có sức phản kháng, cho dù là tình huống xấu nhất..... bất quá là tạm thời rời khỏi tầm mắt công chúng mà thôi. Em đã sớm nói với anh, em suy xét tới việc chuyển qua phía sau màn rồi đi?”
Lâm Tử Nhiên lại lộ ra vẻ mặt tiếc hận cùng khổ sở: “Em thật sự muốn từ bỏ như vậy?”
Âm lượng Ôn Dự đột nhiên tăng lên, hắn bình tĩnh nhìn đôi mắt Lâm Tử Nhiên: “Người muốn từ bỏ kia, thật sự là em hay sao?”
Lâm Tử Nhiên ngẩn ra.
Ôn Dự cằm căng chặt, biểu tình tự giễu mà thống khổ, ánh mắt sắc bén tựa như muốn đem người đối diện mổ xẻ ngàn dao, hắn gằn từng chữ nói: “Người gặp phải một chút khó khăn liền lùi bước..... người muốn buông tay, muốn từ bỏ trước, muốn rời đi trước —— Rõ ràng là anh!”
Lâm Tử Nhiên không lời gì để nói, môi khẽ run.
Tay Ôn Dự dùng sức nắm chặt, ánh mắt chợt lóe, cười thảm một tiếng: “Anh thật sự yêu em sao?”
Lâm Tử Nhiên sắc mặt kịch biến.
Ôn Dự nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Tử Nhiên, băng lưu phảng phất dọc theo mạch máu lan ra khắp cơ thể.
Hắn luôn cho rằng người này yêu hắn, hắn cho rằng người hắn yêu cũng yêu hắn, loại tình yêu kiên định đáng tin cậy cùng chấp nhất sẽ không dễ dàng bởi vì bất luận điều gì mà dao động.... Nhưng sự thật có phải như vậy không???
Bắt đầu từ khi nào, hắn đối với điều này không xác định?
Bắt đầu từ khi nào, hắn bắt đầu sợ hãi người này rời đi.....
Có lẽ trái tim hắn đã phát hiện manh mối trước một bước, ở thời điểm hắn còn chưa ý thức được tư tưởng của mình, liền phát hiện phần tình yêu này không phải kiên cố đến mức không thể phá vỡ, mà nó đã yếu ớt đến nỗi phải cần ngoại lực hàn gắn…. Cho nên mới lựa chọn đơn phương tuyên bố tình yêu.
Đáng tiếc khi đó hắn không biết, một khi tình yêu cần dựa vào ngoại lực để bền chặt thì sớm hay muộn gì cũng sẽ tan vỡ, nếu không muốn thua quá khó coi chi bằng sớm buông tay.
Chỉ là cho tới hôm nay, Ôn Dự đã không thể phân rõ, là người này chưa từng yêu hắn…. hay là hiện tại không yêu hắn.
“Thực xin lỗi.” Lâm Tử Nhiên nói một câu xin lỗi thật lòng, tuy rằng đây chỉ là một trò chơi, người trước mắt chỉ là NPC nhưng.… cậu xác thực lừa hắn.
Ánh mắt Lâm Tử Nhiên nhu hòa quan tâm, thở dài nói: “Em sẽ gặp được một người thật lòng yêu thương em hơn anh.”
Bàn tay Ôn Dự dùng sức đến lộ cả gân xanh, lông mi hắn khẽ run, hung hăng nhắm hai mắt lại, giấu đi nỗi đau đớn cùng không cam lòng dưới đáy mắt, khi mở mắt ra lần nữa chỉ còn lại một mảnh lãnh đạm hờ hững.
Lâm Tử Nhiên biết chính mình nên rời đi, cậu theo thói quen tính quan tâm Ôn Dự một chút, bảo hắn chăm sóc tốt bản thân, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào; lúc này lại quan tâm thì không quá thích hợp, rốt cuộc bọn họ đã chia tay.
Hơn nữa xem bộ dạng này của Ôn Dự đại khái sẽ không tha thứ cho cậu.
Câu nói vừa rồi của mình..... có vẻ hơi quá mức?
Lâm Tử Nhiên nhấp nhấp môi, xoay người rời đi.
Cậu vừa đi tới cửa, sau lưng lại truyền đến giọng nói của Ôn Dự.
“Anh mới là kẻ lừa đảo có kỹ thuật diễn tốt nhất.” Ôn Dự nói.
Hắn nhìn theo bóng dáng Lâm Tử Nhiên cho đến khi người kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Kỳ thực còn lại nửa câu sau hắn không nói ra ——
Anh mới là kẻ lừa đảo lợi hại nhất, bởi vì anh thực sự lừa được em.
Làm cho em tưởng rằng anh cũng yêu em.
………………
Lâm Tử Nhiên quyết định bước nhanh rời đi, khi đi vào góc không người ở chỗ rẽ cầu thang, lúc này mới cảm thấy hốc mắt chua xót, cậu đưa tay lên xoa xoa khóe mắt, thanh âm nghẹn ngào xen lẫn cảm động: “Ôn Dự cư nhiên khen ngợi kỹ năng diễn xuất của tôi tốt, tôi đối với hắn như vậy hắn còn nguyện ý khẳng định kỹ thuật diễn của tôi, tôi…..”
Hệ thống vốn dĩ có chút lo lắng: “……” Chậc
Trong khoảng thời gian này cốt truyện triển khai như thần làm Lâm Tử Nhiên sinh ra hoài nghi bản thân, kỹ thuật diễn của cậu thật sự tệ mới mức này sao? Dẫn tới tất cả các nhân vật đều bắt đầu không ra bài theo kịch bản, chỉ là..... Ôn Dự thế mà nói chính cậu lừa được hắn.
Thật là cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tâm trồng liễu liễu lên xanh.
Lâm Tử Nhiên biểu tình phức tạp.
Hệ thống: “Cậu biết không? Hành động vừa rồi của cậu quả thực là chuẩn tra nam.”
Lâm Tử Nhiên khó có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn vặn lại: “Nhưng đây là giả thiết nhân vật, muốn trách thì trách cái trò chơi rác rưởi này quá hố cha. Một hồi ‘lúc anh không muốn chia tay thì em ghét bỏ anh; đến lúc anh nói lời chia tay rồi thì em cũng ghét bỏ anh’ là sao, ngươi nói xem phải làm thế nào chứ hả?”
Hệ thống: “……”
Lâm Tử Nhiên thổn thức một tiếng, cậu chịu thương chịu khó sắm vai nam phụ thê thảm như vậy, kết quả nhóm vai chính không dựa theo tình tiết cốt truyện ra bài, có thể trách cậu được sao? Cậu cũng thảm cũng khó xử lắm đó?
Đây là nỗ lực bẻ đúng hướng kịch bản..... Huống chi, chính mình lại không có khả năng thật sự yêu đương cùng NPC trong trò chơi.
Ví như bạn chơi trò chơi, bạn có thể yêu người trong sách chết đi sống lại, vì hắn đâm đầu vào tường, vì hắn vung tiền như rác...... Nhưng bạn sẽ đặt họ trong lòng hay sao? Sẽ vì họ mà vứt bỏ mọi thứ?
Chẳng sợ NPC thoạt nhìn rất giống thật, này bất quá chỉ là hình chiếu thực tế ảo trong trò chơi mà thôi, đối với hiện thực mà nói đó chỉ là thời gian một giấc mộng.
Chia tay mới là sự lựa chọn đúng đắn.
Học tập mới là mục tiêu theo đuổi chân chính của cậu~!
Cậu sẽ không quên ý định ban đầu khi tới đây, tuy rằng đây chỉ là trò chơi mà thôi, biểu hiện của cậu có lẽ không hoàn hảo.... Nhưng cậu hoàn toàn không thể không màng tới cốt truyện cùng nhiệm vụ trò chơi, nếu như vậy thì cậu đến đây có ích lợi gì? Về hiện thực tìm nam nhân yêu đương không phải tốt hơn sao?
Nhưng cứ như vậy bị gắn mác “tra nam” vẫn làm Lâm Tử Nhiên ủ rũ cụp đuôi, cậu thất thần đi ra ngoài.
Kết quả tới ngoài cửa bệnh viện thấy hùng hài tử đệ đệ của cậu.
Chính quy tra công của bổn văn - Lục Toại.
Lục Toại hiển nhiên là cắm chốt ở chỗ này chờ cậu, khuôn mặt lạnh lùng mang theo ý cười hài hước, trong đôi mắt đen sâu thẳm hàm ý mỉa mai, trên mặt lộ ra vẻ thiếu đánh, ngữ khí khinh phiêu: “Anh đi gặp hắn?”
Vốn dĩ Lâm Tử Nhiên còn có chút không chắc chắn, nhưng hiện tại có thể xác định, sự việc lần này đúng là do Lục Toại động tay.
Hỗn trướng này không tới tìm cậu ngược lại ra tay với Ôn Dự, thật là càng ngày càng có tiền đồ!
Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, nói: “Lại đây.”
Lục Toại nhìn hốc mắt phiếm hồng của Lâm Tử Nhiên, bộ dáng thoạt nhìn như mới khóc xong, nói vậy vừa rồi nhịn đau bỏ thứ yêu thích cùng Ôn Dự chia tay, hiện tại chẳng lẽ tính cầu mình buông tha cho Ôn Dự?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Toại rốt cuộc sinh ra kɧoáı ©ảʍ trả thù.
Lục Toại tiến lên một bước nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên: “Anh muốn cùng tôi nói cái gì...”
“Chát!”
Lâm Tử Nhiên giơ tay lên cao, hung hăng tát Lục Toại một cái thật mạnh.
Lục Toại bị đánh, ngây người nhìn Lâm Tử Nhiên.
Ánh mắt Lâm Tử Nhiên lãnh đạm, rũ mắt ghé vào bên tai hắn nói: “Có bản lĩnh thì lần sau hướng anh mà đến, nếu em lại ra tay với Ôn Dự, anh sẽ không bỏ qua cho em đâu!”
Nói xong lưu lại Lục Toại ngạc nhiên không dám tin đứng đó, trực tiếp nghênh ngang đi qua người hắn.
Trên mặt Lục Toại nóng rát, một tát này khiến hắn gần như choáng váng, một lúc lâu mới từ từ khôi phục.....
Lâm Tử Nhiên thật sự tức giận.
Đây là lần đầu tiên Lục Trăn đánh hắn.
Chẳng sợ cậu không mắng không trách cứ hắn, nhưng Lục Toại biết Lâm Tử Nhiên đối với hắn hoàn toàn thất vọng rồi.
Chính mình rốt cuộc trả thù người này thành công, chọc giận người mà cơ hồ chưa bao giờ đỏ mặt, sẽ không bao giờ tức giận, người luôn ôn hòa khoan dung với bất kỳ ai.
Chỉ là vì cái gì…..
Không phải như trong tưởng tượng, niềm vui như mong đợi.
………………
Đánh người xong cũng không quay đầu nhìn lại.
Lâm Tử Nhiên lập tức trở lại trong xe của mình, xác định không bị Lục Toại phát hiện mới duỗi bàn tay ra nhìn trái nhìn phải, tê... Đau quá a.
Bất quá lực tác dụng là lẫn nhau, cậu tưởng tượng Lục Toại cũng đau giống như mình liền không cảm thấy tổn hại nữa, lại nghĩ hắn đau mặt cậu thì đau tay, thấy thế nào mình cũng lời một chút.
Lâm Tử Nhiên tâm tình vô cùng tốt, hơn nữa Lục Toại đã biết cậu và Ôn Dự chia tay chắc chắn sẽ không nhằm vào Ôn Dự nữa.
Bất quá từ bây giờ trở đi sẽ không có kịch bản để tham khảo nữa, cốt truyện đã băng* (sụp đổ) thành hình dạng gì rồi, xem ra chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Thôi, dù sao cũng ra cửa, mọi chuyện đều xong xuôi, đi ăn một trận rồi về.....
Lâm Tử Nhiên lập tức lấy di động ra bắt đầu tìm cửa hàng đồ ăn gần đó, bởi vì chướng ngại nên chọn nửa ngày còn chưa quyết định xong, kết quả Triệu Minh Trạch gọi một cuộc điện thoại tới.
Làm tốt lắm, anh cùng Lục Toại một người tiếp một người tới trước mặt tôi đâm một cái, chẳng lẽ nghe nói Ôn Dự xảy ra chuyện nên tới ném đá xuống giếng?
Lâm Tử Nhiên như suy tư cái gì nhận cuộc gọi.
Giọng nói lo lắng của Triệu Minh Trạch truyền đến: “Tôi nghe nói Ôn Dự bị thương, em đến xem hắn chưa? Tình huống có nghiêm trọng không?”
Lâm Tử Nhiên: “?” Hửm
Triệu Minh Trạch thấy Lâm Tử Nhiên hồi lâu vẫn chưa trả lời, cười khổ giải thích: “Thực xin lỗi, tôi biết hành động ngày đó của mình xúc động, tôi đúng là ghen tị với Ôn Dự không sai..... Nhưng hắn dù sao cũng là người em thích, tôi không hy vọng hắn xảy ra chuyện.”
Lâm Tử Nhiên sợ ngây người, may mà cách màn hình điện thoại không đến mức làm Triệu Minh Trạch nhìn thấy vẻ mặt của cậu.
Chậc, đây mới là cao thủ này! So với tiểu hài tử ngu ngốc làm chuyện xấu nơi nơi khoe khoang đắc ý kia, quả thực không biết trình độ Triệu Minh Trạch cao đến đẳng cấp nào, trợn mắt nói dối mà mặt không đỏ tim không đập nhanh. Nếu không phải mình có kịch bản nơi tay, khẳng định cũng bị hắn lừa xoay vòng!
Cái đồ gian trá!
Lâm Tử Nhiên nghẹn ngào nửa ngày mới nói: “Hắn không sao, không quan trọng.”
Triệu Minh Trạch nói: “Vậy là tốt rồi, đúng rồi…. Tôi vừa vặn có chuyện muốn nói với em, có thể gặp mặt không?”
Lâm Tử Nhiên suy nghĩ một lát, nếu như Lục Toại làm chuyện này là vì muốn chia rẽ cậu cùng Ôn Dự, vậy thì mục đích của Triệu Minh Trạch là gì, cậu vẫn không nghĩ ra. Nếu hắn mơ ước công ty của cậu không bằng trực tiếp thương chiến một trận càng vui hơn, vai phản diện hao tổn tâm cơ như thế, rốt cuộc muốn cái gì đây? Lâm Tử Nhiên suy nghĩ không ra ngược lại có một chút tò mò…
Lâm Tử Nhiên nói: “Được.”
Cậu cúp điện thoại, lái xe đến địa điểm Triệu Minh Trạch phát vị trí.
Thật khéo, là địa phương ăn cơm! Vừa bước vào cửa, mũi cậu liền ngửi được mùi thơm từ phía sau phía trước bay đến, Lâm Tử Nhiên bỗng nhiên cảm thấy đói bụng hơn...
Triệu Minh Trạch nhìn thấy cậu tới, mặt giãn ra lộ ra một nụ cười, ánh mắt ôn nhu: “Tôi nghĩ có lẽ em còn chưa ăn cơm, nên chọn nơi này, không bằng vừa ăn vừa nói đi.”
Thiện giải nhân ý như thế!
****