Mang theo vết thương vẫn đang rỉ máu, Mộ Tử Khanh vội vã lái xe trở về lễ đường. Anh đã hứa với cô là anh sẽ về, anh nhất định phải về…
Chỉ là Mộ Tử Khanh lại không hề biết. Trong khoảnh khắc đó, cùng trên một con đường, cô ngồi trên một chiếc taxi khác đi theo hướng ngược lại mà lướt qua anh…
Giống hệt như việc hai người vô tình chạm vào nhau, lần này ngược lại… Vô tình lướt qua nhau theo một cách không ngờ nhất. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, họ bỏ lỡ nhau rồi.
Khi anh đến nơi, lễ đường vắng tanh không có một bóng người. Bất giác, nơi mềm mại nhất trong lòng anh bỗng dưng dậy sóng. Mặc kệ cơn đau truyền xuống nơi ngực trái,. Mộ Tử Khanh vẫn bước xuống xe mà đi vào trong.
Nhưng kết quả vẫn là làm anh thất vọng rồi…
Máu chảy ra mỗi lúc một nhiều hơn. Chẳng mấy chốc đã thấm ướt cả một góc áo. Mộ Tử Khanh nhíu mày, cơn đau truyền tới khiến anh nhất thời phải nhăn mặt đau đớn. Cảnh vật bỗng chốc nhoè đi, cơ thể to lớn cứ chao đảo một chút rồi ngã xuống bất tỉnh
Mộ Tử Khanh được đưa tới bệnh viện, lúc anh tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
“Tỉnh rồi kìa!”
Giọng nói quen thuộc của Mặc Đình Kiên vang lên. Mộ Tử Khanh từ từ mở mắt, một khung cảnh trắng tinh dần hiện ra trước mặt anh. Khẽ xoay người cử động, cơn đau nơi ngực trái lại truyền tới.
“Nè! Cẩn thận chút?”
“Tôi sao lại ở đây?”
“Cậu còn dám hỏi sao? Mộ Tử Khanh cậu không cần cái mạng này nữa sao?”
Suy nghĩ một chút, anh nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua. Đôi mắt lạnh lẽo bỗng dưng co lại, anh gấp gáp hỏi:
“Cô ấy đâu?”
Mặc Đình Kiên và Tô Dĩ Thần liếc mắt nhìn nhau. Im lặng một lúc, Tô Dĩ Thần mới lên tiếng:
“Cô ấy… Chúng tôi đã tới đó nhưng không có gặp cô ấy.”
“Không được! Tôi phải đi tìm cô ấy giải thích rõ mọi chuyện.”
"Cái mạng của cậu chỉ mới được nhặt về thôi đó.
“Mặc kệ tôi!”
Tô Dĩ Thần và Mặc Đình Kiên thở dài. Họ biết bản thân mình chẳng thể ngăn cản được con người cố chấp như Mộ Tử Khanh. Nhưng cũng đúng, ai ở trong hoàn cảnh của anh ấy thì cũng sẽ không thể nào bình tĩnh được.
Rời khỏi bệnh viện, ba người cùng đi đến nhà của Mộc Uyển. Căn nhà nằm trong con hẻm nhỏ vẫn cứ bình yên như thế. Trước sân nhà, Mộc Thanh đang tỉ mỉ chăm sóc những nhánh hoa.
“Ba!”
Nghe tiếng gọi, ông liền ngước mắt nhìn anh. Bắt gặp gương mặt xanh xao của anh, ông lắc đầu thở dài:
“Xin lỗi, tôi không phải ba của cậu!”
“Ba! Con xin lỗi! Xin ba ba cho con gặp cô ấy một lần thôi.”
Anh gần như vứt bỏ hết tất cả lòng tự trọng, đứng trước mặt ông, cầu xin ông cho mình được gặp Mộc Uyển. Mộc Thanh thở dài, cứ hết lần này lại đến lần khác. Nhìn thấy anh như vậy, ông cũng thấy đau lòng:
“Vốn dĩ là một mối lương duyên, tại sao lại thành ra cớ sự này?”
“Ba… Con biết con sai rồi! Nhưng con… con không muốn như vậy đâu…”
“Haizzz! Tử Khanh, nếu như cậu không muốn kết hôn với nó vậy thì từ lúc đầu đừng nên cho nó giấc mộng đẹp.”
“Ba! Con có lí do của mình. Con chỉ xin ba, xin ba cho con gặp cô ấy một lần thôi.”
“Không kịp đâu! Nó đi rồi.”?
“Đi? Cô ấy đi đâu?”
“Nếu cậu thật sự muốn gặp nó, giờ này đến sân bay có lẽ sẽ còn kịp.”
Nhìn thấy anh như thế, ông ấy cũng không đành lòng. Với tất cả những gì mà anh đã làm cho Mộc Uyển, nhìn vào trong đôi mắt lạnh lùng ấy, ông biệt, anh là thật lòng thật dạ. Chỉ là ông không hiểu, chuyện gì lại có thể khiến anh phải bỏ đi ngay trong ngày cưới. Nhưng mà… Ông vẫn muốn cho anh một cơ hội để giải thích. Cho anh một cơ hội, cũng là cho con gái mình một cơ hội.
“Sân bay…”
Mộ Tử Khanh lập tức chạy ra khỏi con hẻm nhỏ. Anh ngồi vào trong xe, gấp rút bảo Tô Dĩ Thần lái xe đến sân bay…
__________
Sân bay tấp nập người qua kẻ lại. Uyển Đồng và Mộc Uyển đang ngồi ở sảnh chờ. Nhìn gương mặt thất thần của Mộc Uyển, Uyển Đồng thật sự là rất đau lòng.
Đưa tay ra nắm lấy bàn tay của cô, Uyển Đồng nhỏ giọng nói:
“Nếu không muốn đi thì đừng đi.”
“Mình…”
“Nếu không buông được thì nói chuyện cho rõ đi. Đừng để bản thân mình phải hối tiếc.”
“Cậu đừng nói nữa. Mình biết chuyện của họ, cô ấy đã vì Tử Khanh mà hy sinh rất nhiều.”
“Vậy còn cậu thì sao? Còn con của cậu thì sao?”
“Đồng Đồng, mình đã rối lắm rồi. Cậu… đừng…”
“Mình chỉ không muốn cậu phải hối tiếc.”
“Bỏ đi! Nếu còn duyên tự khắc sẽ gặp lại.”
“Tùy cậu vậy!”
“Mình phải đi rồi! Tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
Mộc Uyển đi vào trong. Có lẽ rời đi là quyết định đúng đắn nhất…
Phi cơ chuẩn bị cất cánh, Mộ Tử Khanh lại vừa lúc đi vào. Uyển Đồng nhìn thấy anh, cô ấy cũng không biết phải dùng thái độ gì để đối diện với anh nữa. Cô ấy biết anh có lí do của mình, nhưng dù là lí do gì thì cũng không thể…
“Mộc Uyển đâu?”
“Anh còn mặt mũi tới tìm cậu ấy sao?”
“Tôi hỏi cô ấy đâu?”
“Anh có nhớ tôi đã từng nói, nếu như anh làm tổn thương cậu ấy thì anh sẽ phải hối hận.”
“Tôi biết, tôi…”
“Cậu ấy có thai hơn một tháng rồi.”
Mộ Tử Khanh như chết lặng. Đến cả Mặc Đình Kiên và Tô Dĩ Thần cũng không kịp phản ứng. Chuyện này quả là một cú sốc quá lớn đối với Mộ Tử Khanh…
“Cô ấy đâu rồi? Nói cho tôi biết đi…”
Tiếng phi cơ cất cánh vang lên, Uyển Đồng đưa tay chỉ về phía đường băng.
“Không kịp đâu, cậu ấy đi rồi.”
Mộ Tử Khanh nhìn theo tay cô, phi cơ đã cất cánh, mang theo người con gái của anh đi mất rồi…
Anh đứng đó, ánh mắt tuyệt vọng nhìn theo chiếc phi cơ đang mỗi lúc một xa dần. Khoé môi anh chảy ra một vệt máu, vết thương trên ngực lại bắt đầu nhói lên. Đau! Tim anh đau quá…
“Tử Khanh…”
Mặc Đình Kiên hốt hoảng gọi tên anh. Cơ thể cao lớn đó đột ngột ngã xuống. Mí mắt nặng trĩu, gương mặt cô mỉm cười bỗng xuất hiện trong tâm trí anh…
“Mộc Uyển… Xin lỗi…”
Vậy là anh và cô đã bỏ lỡ nhau rồi…