Ngục Thánh

Quyển 3 - Chương 136: Bùa ngải

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngược dòng thời gian về những ngày cuối tháng 9 năm 7517…

Chiến trường Tuyệt Tưởng Thành tại thời điểm này chuyển biến mạnh mẽ: Ngọn Xám sụp đổ, vua Đấu Nhân bị ám sát. Ngự lâm quân gom lại thi thể đám sát thủ để điều tra. Nhờ giải phẫu, đám sát thủ được xác định là công dân Tuyệt Tưởng Thành và theo đại thánh sứ Tây Minh phỏng đoán, não họ bị điều khiển bởi “bùa ngải” – thứ ma thuật tàn ác nhất của người Xích Quỷ. Ngoài ra trong đầu gã sát thủ giả dạng Tiếu còn có con nhện sắt vốn là sản phẩm của họ Hỏa(*). Hỏa Nghi không bao giờ hở ra con nhện sắt, chỉ hứa giúp người Tuyệt Tưởng tìm hiểu ma thuật “bùa ngải”. Gã nhờ cậy Thanh Nhi. Cuối tháng 9, Thanh Nhi lên đường về Xích Quỷ, tuy không am hiểu phép thuật nhưng cô gái biết cần gặp ai để hỏi. Đi cùng cô là thánh sứ Mộng Dụ - học trò của Tây Minh(**).

Ngày 31, Thanh Nhi trở lại tòa chung cư khổng lồ Quận 4 tìm người bạn cũ Thương Ngọc(***). Hơn một năm sau cuộc chiến băng đảng, Thương Ngọc thôi làm ở sòng bạc và tìm công việc mới an toàn hơn, mái tóc cũng không còn sặc sỡ con công như trước. Gặp lại nhau, hai cô gái vui mừng kể lể đủ chuyện trời biển tứ phương. Phụ nữ Xích Quỷ xưa nay tám chuyện quên ăn quên ngủ. Phải lúc Mộng Dụ khẽ ho hắng, Thanh Nhi mới sực nhớ công việc. Cô đặt lên bàn đoạn dây leo dính đầy máu lẫn dịch não được ép chặt giữa hai miếng nhựa dẻo trong suốt. Ba người tự nhiên lợm họng. Trong sự tập trung cao độ trộn thêm ghê tởm, Thương Ngọc xem xét mẫu vật:

-Bùa Ngải, ma thuật hệ Mộc niệm. Chắc cô em hay nghe chuyện pháp sư hệ Mộc niệm sử dụng cây ngải thu thập linh hồn người chết, sau ếm bùa kẻ khác khiến họ mắc bệnh tật hoặc phát điên. Không phải vậy đâu! – Thương Ngọc lắc đầu – Hồi thực tập thánh sứ, tôi đã nghe các thầy kể về nó(****). Truyền thuyết nói thời cổ đại Xích Quỷ tức thời tổ tiên Lạc Việt còn thống trị, có một pháp sư tên gọi Xương Cuồng hay thu thập thực vật và phát hiện một loại dây leo tên gọi “Nại Mãi”, nói theo tiếng Lạc Việt cổ, sau này vì hiểu lầm phương ngữ nên đọc chệch ra là “ngải”. Râu ria truyền thuyết là vậy, đừng tin hẳn! Nhưng chính xác thì dây leo Nại Mãi là thành phần chính trong ma thuật Bùa Ngải. Như tên gọi, Bùa Ngải nhằm chỉ hai phần: “Bùa” và “Ngải”.

Thương Ngọc đẩy mẫu vật trở lại bàn, l*иg ngực phập phồng như vừa nín thở quá lâu. Thanh Nhi hỏi:

-Vậy thực hiện ma thuật thế nào?

-Theo hình thức đơn giản nhất: đầu độc. – Thương Ngọc trả lời – Mầm cây Nại Mãi không bị phân hủy bởi dịch dạ dày. Trong môi trường cơ thể, chúng ký sinh, phát triển sau đó tìm đường tới bộ não vật chủ và tác động hệ thần kinh. Thường là triệu chứng mệt mỏi đau đầu, dễ bị nhầm lẫn thành bệnh lý thông thường. Nhưng với điều kiện mầm cây phải được ếm phép. Tôi không biết “Bùa” thực sự là cái gì hay như thế nào vì ngay cả các thầy tôi cũng không biết, nhưng đại khái là yểm bùa phép lên mầm Nại Mãi. Sau đấy đầu độc rồi thao túng hoặc gϊếŧ chết đối tượng một cách từ từ và đau đớn.

Thanh Nhi nhíu mày:

-Loại ma thuật này còn tồn tại không?

Thương Ngọc chìa tay xin điếu thuốc, Thanh Nhi đưa cô nàng cả bao. Rít một hơi dài, Thương Ngọc ngả lưng trên ghế đoạn trả lời:

-Chịu! Các thầy nói loại ma thuật này quá tàn ác, chưa kể cách yểm bùa rất khó, đòi hỏi trình độ sử dụng hóa nghiệm rất cao. Mà dây leo Nại Mãi hiếm hoi vô cùng, rất khó tìm và khó phân biệt. Khi tổ tiên chúng ta (Lạc Việt) biến mất mãi mãi sau Rừng Quỷ, ma thuật Bùa Ngải cũng biến mất. Những thứ “bùa ngải” mà cô nghe người ta đồn đại ngoài kia không phải ma thuật thực sự. Tôi không chắc cái thứ này là Nại Mãi thật hay giả… nhưng nếu chúng là thật thì đâu đó ngoài kia có kẻ biết sử dụng Bùa Ngải. Cơ mà cô định hỏi kẻ đó là ai thì xin lỗi, tôi thua!

Thông tin kể trên cho thấy những phỏng đoán của đại thánh sứ Tây Minh đều chính xác. Nhưng điều Thanh Nhi cần là một cái tên hay một kẻ nào đó cung cấp mầm cây. Nhìn cô gái đau đầu suy nghĩ, Thương Ngọc bèn nói:

-Tôi nghĩ là có người biết đấy. Chẳng phải trước đây lão từng là thành viên Thập Kiếm sao? Lão hiểu biết dữ lắm! Chỉ sợ cô không thích lão thôi…

Nói rồi cô ả chỉ ngón trỏ lên trần nhà. Nhưng Thanh Nhi hiểu cái chỉ tay đó không nhắm đến cái trần nhà mà là tầng trên cùng tòa chung cư. Và cái “không thích” chỉ là nói giảm nói tránh. Với Thanh Nhi, nó là thứ thù hận đời này qua đời khác đúng tinh thần Xích Quỷ. Nghĩ đến đó, cô gái chực bỏ về. Nhưng nghĩ cho Hỏa Nghi khổ sở ngoài mặt trận, Thanh Nhi đành cắn răng tiếp tục công việc. Từ biệt bạn cũ, cô gái lên tầng sáu mươi mốt – tầng cao nhất chung cư để tìm lão già Tùng Bách.

Nhưng mới đi dăm bước, Thanh Nhi sực nhớ tầng cao nhất không phải chốn bình thường, chỉ duy Tùng Bách biết đường lên. Thanh Nhi liền quay lại khu chợ lớn dưới tầng trệt chờ đợi vì Tùng Bách thường xuyên đáo qua đây tìm nguyên liệu giá rẻ làm đồ chơi bán rong, quan trọng hơn là rèn kiếm. Hôm đó rồi nhiều ngày kế tiếp, Tùng Bách không hề xuất hiện tựa thể đã bốc hơi. Mộng Dụ sốt ruột nhưng Thanh Nhi quyết tâm ở lại với niềm tin rằng lão già chắc chắn xuất hiện.

Gần nửa tháng mắc màn phục sẵn, hai cô gái cuối cùng cũng bắt gặp Tùng Bách đương lang thang giữa chợ mua hàng. Nếu không phải Mộng Dụ dùng vũ lực tóm lại, lão đã cao chạy xa bay. Một năm đã qua nhưng lão già chưa thôi ghét bỏ, thậm chí còn căm thù Thanh Nhi hơn trước. Cô gái nhờ vả, lão chửi bới luôn mồm và tỏ rõ thái độ bất hợp tác. Nhưng lúc Thanh Nhi chìa xấp giấy bạc trị giá năm mươi thùng vàng, lão già sáng rực mắt. Như bao con dân xứ này, Tùng Bách ham mê trò đỏ đen dù nghèo rớt. Vì thua tiền bài bạc, lão chẳng bao giờ tìm được sống ở nơi tử tế hơn thay cho căn chòi xập xệ bốc mùi hôi thối ở tầng sáu mươi mốt. Ngã giá kì kèo bớt một thêm hai, sau rốt Tùng Bách cũng chịu giúp đỡ bọn Thanh Nhi.

-Hừm, hừm, đừng nghĩ sang bên Phi Thiên rồi mang được mấy đồng bạc về đây mà vênh váo nhé, con ranh! – Lão già lườm lườm Thanh Nhi nhưng đếm tiền đút túi thun thút – Được rồi, hồi còn thành viên Thập Kiếm, ta tiếp xúc nhiều tay máu mặt lắm! Họ nói chính phủ Xích Quỷ đã nghiên cứu những loại ma thuật cổ xưa, Bùa Ngải là một trong số đó.

-Nói vậy là chính phủ Xích Quỷ giữ hạt mầm?

Tùng Bách tay đếm tiền, mắt dán chặt những tờ giấy bạc, đầu lắc lắc:

-Ta không biết, nhưng nghe nói dự án đó bị hủy từ đời tám hoánh nào! Mà mầy định gõ cửa hỏi chính phủ chắc? Đừng có khùng chớ!

-Tôi không hỏi chính phủ, nhưng tôi cần biết ai có khả năng cung cấp hạt mầm Nại Mãi. Nó không phải thứ trao đổi buôn bán thông thường, đúng không?

-À tất nhiên! Nhưng muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học! Mà chỗ cần hỏi không ở đây! – Tùng Bách cười khanh khách – Lên thủ đô Thiên Kỷ, ở đấy có tụ điểm buôn lậu háng ma thuật trái phép, dân tình gọi nó nhiều kiểu như “chợ gầm cầu” hoặc “chợ trời”. Bọn chiến binh Xích Quỷ hay tụ tập về đó, có khi biết nhiều chuyện!

Thanh Nhi tiếp tục chìa thêm năm mươi thùng vàng, giọng khẩn khoản:

-Chúng ta cùng đi thủ đô, dẫn bọn tôi đến Chợ Trời. Đây là tiền đặt cọc, xong việc tôi trả tiếp!

Lão già lắc đầu nguầy nguậy nhưng mắt dán chặt xấp tiền. Con bạc khát nước vốn không cưỡng nổi mùi giấy bạc, vả lại Thanh Nhi là người duy nhất ở xứ này chịu đem tiền nhờ vả lão. Ngúng nguẩy chán, cuối cùng Tùng Bách cũng chịu lên tàu đến Thiên Kỷ thành cùng hai cô gái.

Tàu cập bến thủ đô sau một ngày rồi cả nhóm theo chân Tùng Bách thâm nhập Chợ Trời. Chợ tọa lạc dưới những gầm cầu cao tốc phía bắc thành phố, mang tiếng “trái phép” nhưng hàng hóa được bày bán công khai. Theo lời Tùng Bách, nơi này sở dĩ tồn tại vì được quan chức chính phủ bảo trợ. Nó vốn là chỗ xả hàng thải hoặc đồ phế liệu từ nhà máy quân sự nhưng rồi đám quan chức hám lợi cắt xén tiền dự án, bớt lại vật tư để mang ra Chợ Trời bán giá cao gấp năm gấp sáu. Nếu may mắn, người ta thậm chí có thể mua mảnh quang tố chất lượng thấp. Ở khía cạnh nào đó, Chợ Trời là thiên đường cho rửa tiền và trục lợi cá nhân.

Năm tháng cờ bạc rượu chè làm Tùng Bách xuống cấp, chẳng còn đâu tư thế của kẻ từng đứng trong Thập Kiếm. Nhưng lão còn nguyên cái mồm con buôn dẻo quẹo. Lân la chợ cả ngày cộng thêm chút may mắn, lão khai thác vài thông tin hữu ích. Các con buôn kỳ cựu nhất chợ chẳng rõ dây leo Nại Mãi là thứ gì nhưng họ biết một tên đầu nậu tên Bì Mỏ Nhôm chuyên móc ngoặc với quan chức tham nhũng, bởi vậy thường sở hữu hàng ma thuật dạng hiếm. Nhưng vài tháng nay Bì Mỏ Nhôm không xuất hiện và chẳng ai rõ gã đi đâu. Nhóm ba người buộc phải đợi tên đầu nậu quay lại.

Trong khoảng thời gian chờ đợi, Thanh Nhi đi tìm những người am hiểu mầm cây Nại Mãi. May mắn cho cô gái, đầu óc đặc nghẹt đỏ đen lẫn bia rượu của Tùng Bách vẫn hiện lên dăm ba nhân vật. Hơn một tuần sau đó, họ lần theo những cái tên mà lão già nhớ được. Kết quả chẳng mấy khả quan vì người đã mất do bệnh tật, người chuyển chỗ ở, kẻ đi công tác cả năm chưa thấy về, chưa kể vài nhân vật ở tầm với quá cao mà họ không thể gặp. Giả như địa vị Tùng Bách còn như trước, mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều. Thanh Nhi liền cầu cứu Hỏa Nghi. Hai ngày sau, cô nhận cuộc hẹn ở một quán ăn thuộc trung tâm thủ đô. Lúc đến nơi, cô ngạc nhiên quá đỗi vì người tiếp chuyện mình là Nguyễn Lữ - đại thánh sứ cao cấp của Xích Quỷ(*****). Thấy vẻ mặt Thanh Nhi, vị đại thánh sứ ra dấu im lặng rồi nói:

-Cô là Thanh Nhi? Được, ngồi đi. Đây là chuyện tối mật nhưng vì đại thánh sứ Tây Minh nhờ vả nên tôi sẽ giúp. Ông ấy cũng nói sơ qua tình hình rồi, cô không cần giải thích thêm. Đưa tôi xem thứ đó!

Thanh Nhi nhìn quanh đoạn đẩy mẫu vật về phía trước, Nguyễn Lữ kiểm tra một hồi sau cất lời giải thích. Giọng ông đại thánh sứ rền rĩ như kim loại cọ xát, nhưng ở phường buôn bán đầy rẫy âm thanh hỗn tạp, nó bỗng thành vo ve tựa ruồi bay:

-Dây leo Nại Mãi thật. Hàng thật giá thật! Thế này, các bậc tổ tiên chúng ta không truyền lại phép Bùa Ngải vì nó quá tàn ác và vô nhân tính. Nhưng hơn hai mươi năm trước, cuộc chiến xung đột tài nguyên nổ ra giữa các đế quốc, mặc dù trung lập song vì nằm sát nách Bắc Thần quốc nên chúng ta phải chuẩn bị tư thế chiến tranh. Thời đó nước nào cũng chạy đua vũ trang, Xích Quỷ không ngoại lệ. Chắc cô biết Xích Quỷ chúng ta không mạnh về mảng thánh sứ(*1), thế nên chính phủ tập trung nghiên cứu phép thuật, trong đó có Bùa Ngải. Việc xác định chữ “Ngải” không phải cây ngải mà là dây leo Nại Mãi đã là bước tiến lớn. Nhưng chính phủ không thể tạo nổi “Bùa” dù đã mời các pháp sư giỏi nhất. Tổ tiên giấu kín công thức hóa nghiệm, vì thế cách tạo Bùa vẫn là bí mật. Tiêu tốn quá nhiều tiền, dự án Bùa Ngải hủy bỏ, các mầm cây trở thành hàng bỏ xó và đám tham nhũng tuồn chúng ra Chợ Trời.

-Tôi nghe nói người phương tây ở Hoa Thổ hay Băng Thổ cũng có ma thuật thao túng hoặc điều khiển kẻ khác, vậy tại sao phải là Bùa Ngải?

-Vì nó là sự kết hợp phức tạp giữa “thao túng hành động”, “tẩy não trong thời gian ngắn” và “thực thi mệnh lệnh tức thì”. Ma thuật phương tây thường gây biểu hiện lên đối tượng, pháp sư cao tay có thể nhận ra ngay. Nhưng Bùa Ngải khác, ngoại trừ lúc mầm cây phát triển thì nó không gây biểu hiện và nằm yên trong não đối tượng. Chỉ khi kẻ giữ Bùa thi triển phép thuật, phần Ngải mới hoạt động, đối tượng lập tức thay đổi nhân cách lẫn hành động. Vậy nên người Tuyệt Tưởng Thành không thể phát giác đám sát thủ. Một vũ khí ám sát hoàn hảo, hoàn toàn không để lại dấu vết.

-Ông nói từ xưa đến giờ Xích Quỷ vẫn không chế tạo nổi “Bùa”. Vậy thế này…

Nguyễn Lữ cắn răng ngẫm nghĩ, gương mặt tỏ rõ lo lắng. Nồi lẩu giữa hai người sôi sùng sục nhưng chẳng ai buồn động đũa. Được một lúc, ông đại thánh sứ nói:

-Vấn đề lớn, nếu không giải quyết, Xích Quỷ tất dính vào rắc rối. Hãy làm theo kế hoạch của cô, tôi hứa sẽ giúp hết sức.

Dứt lời, ông đại thánh sứ trả tiền bữa ăn rồi rời đi, nồi lẩu vẫn còn nguyên. Thanh Nhi cảm giác mình sắp ở lại nơi này một thời gian dài.

Linh cảm của cô gái không sai. Hết tháng 10 rồi sang nửa đầu tháng 11, chiến sự tại Tuyệt Tưởng Thành ngày càng ác liệt mà Thanh Nhi vẫn giậm chân tại chỗ. Một ngày nọ, đám chỉ điểm bất ngờ gọi tới báo Bì Mỏ Nhôm đang có mặt tại thủ đô. Bọn Thanh Nhi lập tức lên đường gặp tay đầu nậu. Gã này đen cháy, mặt sạm khói bụi như thể vừa trải qua hành trình khắc nghiệt. Thanh Nhi đề nghị nói chuyện riêng, gã tươi cười đồng ý. Thanh Nhi hỏi về những mầm cây, gã từ chối vì không thể tiết lộ thông tin khách hàng. Thanh Nhi ngã giá, gã nhún vai:

-Đây không phải chuyện tiền nong, cô em Cửu Long à! Phức tạp lắm nhé! Chợ Trời không phải chỗ chơi, nó động chạm nhiều thành phần mà thân anh đây nhỏ nhoi, lỡ mồm lỡ miệng chút là đi đời liền!

Thanh Nhi tăng giá gấp bốn gấp năm, trả bằng hiện vật đàng hoàng nhưng gã đầu nậu vẫn không đổi ý. Cô gái bèn nhờ Nguyễn Lữ giúp đỡ. Qua tìm hiểu, ông đại thánh sứ phát hiện Bì Mỏ Nhôm từng dính án truy nã tại lục địa Băng Thổ. Dân thế giới ngầm vào tù ra tội là chuyện thường, nhưng vì án truy nã đó mà Bì Mỏ Nhôm không thể làm ăn ở phương bắc mà nơi ấy là chốn thiên đường của hàng lậu hàng cấm. Sau nhiều ngày làm việc, Nguyễn Lữ ra điều kiện xóa án cho Bì Mỏ Nhôm, đổi lại gã phải khai tên người mua lẫn kẻ cung cấp hạt mầm. Thanh Nhi chuyển lời đề nghị, tay đầu nậu cười nhe răng:

-Cô em trông thế mà biết chơi đấy nhỉ?! Được rồi, anh sẽ kể. Hồi năm ngoái (7516), khoảng tháng 8, một gã đến Chợ Trời gặp anh và hỏi mầm dây leo Nại Mãi. Ban đầu anh chẳng biết nó là cái khỉ gì, nghĩ thằng đó bị điên. Cơ mà hỏi mấy pháp sư lão luyện mới biết thằng đó điên thật! Nó đòi hàng quá khó, bới cả đất nước này cũng không có, họa vào Rừng Quỷ thì may ra! Thằng điên nào dám mò vào đấy?! Nhưng tìm không ra, nó lại chửi mình kém tắm thì nhục! Vậy là anh đây chạy đôn chạy đáo, nửa tháng trời cũng mò được! Biết hỏi ai không? Tay to chính phủ đấy nhé! – Bì Mỏ Nhôm nháy mắt vẻ hãnh diện – Họ nói mầm dây leo nọ chính là Bùa Ngải, anh đây té ngửa! Chính phủ nghiên cứu nó nhưng thất bại, sau đấy đống hạt mầm bị bán ra chợ đen và thất lạc gần hết. May mắn là vẫn còn một ít ở Thiên Kỷ thành!

-“Thằng đó” mà anh nói là ai? – Thanh Nhi hỏi – Kẻ mua hàng ấy?

-Không rõ. Nó bịt mặt, chuyện thường mà! Mua bán ở Chợ Trời là vậy đấy! Nhưng muốn gặp người cung cấp hàng chứ?

Nhờ tay đầu nậu dẫn đường, bọn Thanh Nhi đến một khu tập thể dân cư tại nội đô. Nhà ở đây nằm san sát, trên nóc um tùm đủ loại thực vật bởi người Xích Quỷ rất khoái trồng cây cối ngay trong nhà mình. Căn nhà mà bọn Thanh Nhi tìm tới chẳng khác gì so với xung quanh, chủ hộ là một ông già lù khù và gương mặt ngạc nhiên thấy rõ khi một đám hỗn tạp nam nữ gõ cửa đòi gặp. Phải đợi Bì Mỏ Nhôm nói dăm lời, ông ta mới miễn cưỡng mời họ vào. Trò chuyện một hồi, ông già giới thiệu mình tên Thâm Thụ, từng là giáo sư ngành sinh hóa nhưng đã nghỉ hưu. Thâm Thụ nói:

-Tôi từng làm ở Viện Nghiên Cứu Sinh Hóa. Hai mươi năm trước, chính phủ giao đề tài cho viện, nhóm nghiên cứu gồm khoa học gia và các pháp sư có nghề. Chúng tôi tìm được Ngải nhưng không sao chế nổi Bùa. Thử nghiệm lâu mà không có kết quả, đề án bị hủy bỏ. Chính phủ yêu cầu tiêu hủy nhưng mấy thằng bụng phệ bảo tôi bán. Ờ thì lúc đó tôi tham nên làm theo, nhưng tiền vào túi bọn bụng phệ nào còn tôi chẳng được đồng cắc nào! Đã thế, lũ khách hàng đem hạt mầm về không trồng được thì quay lại đòi tiền. Không trả được, tôi lãnh đòn đủ, nằm viện mấy tháng liền! Điều trị xong, tôi mới biết mình bị thôi viện. Thất nghiệp, tôi đành bán mấy thứ thực vật phép thuật, sống tạm bợ vậy!

Ông ta vừa nói vừa chỉ lên trần nhà. Mộng Dụ im lặng từ đầu tới giờ chợt lên tiếng:

-Chính phủ không kiểm tra chỗ này à? Phải có cơ quan quản lý thực vật phép thuật chứ?

Trừ cô nàng thánh sứ, bốn người Xích Quỷ chẳng hẹn mà cùng cười rộ. Thâm Thụ giải thích:

-Quản lý quái gì xứ này! Bọn kiểm tra toàn một lũ ngu không biết cây nào dùng cho y học hay cây nào dùng cho phép thuật, cứ nộp tiền phí cho chúng là xong hết! Chúng nó kiểm tra dây leo Nại Mãi, tôi bảo là cây làm thuốc, chúng nó ừ cái rụp rồi đòi tiền trà nước! Vậy đấy!

Nói rồi Thâm Thụ dẫn cả đám lên nóc coi hạt mầm Nại Mãi. Trong cơ thể, loài dây leo này có thể dài tận năm sáu mét nhưng ở môi trường ngoài, nó chỉ mọc một nhúm bé xíu bằng lòng bàn tay, màu xanh dờn như bao loại cây khác trừ việc thân dây leo nổi nhiều ngạnh mềm. Quy trình nuôi Nại Mãi rất phức tạp và lắm công chăm sóc, Thâm Thụ mất gần hết số hạt giống mới được một chậu con con. Tùng Bách dợm hỏi cách trồng nhưng Thâm Thụ từ chối, quyết giữ rịt bí quyết.

-Vậy kẻ mua là ai? – Thanh Nhi hỏi.

-Tôi không rõ. Thằng đó bịt kín mặt trong khăn quàng và mũ trùm, chợ đen mà, chẳng ai muốn lộ danh tính. Tôi cũng không muốn biết, trông hắn có vẻ nguy hiểm. Nhưng nghe giọng, tôi đoán hắn khoảng trên dưới ba chục tuổi!

-Chẳng phải các ông không bao giờ tạo được Bùa, vậy gã còn mua làm gì?

Thâm Thụ lắc đầu rồi đưa mọi người về phòng khách, sau đấy thẽ thọt kể lể:

-Đúng là chúng tôi không thể làm được Bùa, nhưng theo lý thuyết có một cách khác. Hồi làm nghiên cứu, trong nhóm chúng tôi có một người tên Vân Tụy. Tay này suy nghĩ khác người. Gã nói tế bào Nại Mãi có phản ứng với tín hiệu sóng não, nếu có một cỗ máy truyền tải hoặc mã hóa những tín hiệu đó lên tế bào dây leo, chúng sẽ thay thế hòa toàn quy trình hóa nghiệm. Nói cách khác, Bùa Ngải vẫn phát huy tác dụng mà không cần Bùa. Nhưng làm gì có cỗ máy nào như vậy? Vả lại tính tình Vân Tụy gàn dở, hay mếch lòng mọi người nên đề xuất của gã bị bác bỏ. Tôi có nói chuyện này, thằng bịt mặt chỉ ừ hữ rồi vẫn mua. Mười năm một lần, cây Nại Mãi cho ra bốn mươi chín hạt mầm hoàn chỉnh, hắn đặt mua tất cả luôn!

-Lấy ngay tại chỗ? – Thanh Nhi hỏi.

-Không! Hạt mầm Nại Mãi không lấy ngay tại chỗ được! – Ông già Thâm Thụ nhún vai – Tách hạt mầm cần nhiều thao tác, sơ ý một chút là vỡ liền! Sau đấy phải ngâm hạt vào dung dịch cho cứng lại. Tách và ngâm tổng cộng bốn mươi chín ngày. Thằng bịt mặt không chờ được, nói bận công chuyện. Hắn đặt cọc và hẹn tôi phải gửi ngay khi xong việc. Sang tháng 9, tôi chuyển chỗ hạt mầm qua đường bưu phẩm rồi nhận tiền qua tài khoản của anh Bì đây, từ đấy hai bên không liên lạc gì nữa.

-Số tài khoản là gì? Tôi cần biết! – Thanh Nhi quay sang Bì Mỏ Nhôm.

Tay đầu nậu cung cấp số tài khoản giao dịch cho cô gái. Thanh Nhi lập tức chuyển thông tin cho Nguyễn Lữ, vài ngày sau thì có kết quả. Người lập tài khoản là một gã Phi Thiên quốc hiện sống ở Cửu Long. Hành trình của Thanh Nhi quay lại điểm xuất phát. Trước ngày đi, cô định tìm người tên Vân Tụy nhưng đành bỏ dở khi hay tin vị giáo sư đã chết cách đây hai năm.

Quay lại đặc khu, Thanh Nhi cùng Mộng Dụ tìm tới địa chỉ của kẻ lập tài khoản. Người này tên Mô Trật, một chuyên viên khảo sát thị trường làm việc cho Phi Thiên quốc. Gã ba mươi hai tuổi, vừa đúng phỏng đoán của ông già Thâm Thụ. Nhưng khi đến nơi, bọn Thanh Nhi chẳng thấy ai dù đồ đạc cá nhân còn nguyên. Người chủ cho thuê nói với bọn Thanh Nhi rằng từ tháng 9 năm ngoái(7516), Mô Trật biến mất và chưa thanh toán tiền phòng. Phía đại thánh sứ Nguyễn Lữ cũng báo rằng cùng thời điểm đó, Mô Trật mua vé hai chiều bay về Phi Thiên nhưng sau đấy không quay lại Xích Quỷ. Đoán tay này đã gặp chuyện chẳng lành, Thanh Nhi liền tìm hiểu Mô Trật thông qua những vật dụng trong căn hộ. Việc tìm kiếm vừa khó khăn vừa mất thời gian, thành thử cô gái ở lại Cửu Long đến hết năm.



Hiện tại…

Thanh Nhi đặt tập giấy lên mặt bàn, trên đó là ảnh chân dùng cùng thông tin cá nhân của Mô Trật. Hỏa Nghi lật vài trang xem xét, mắt dán chặt vào hồ sơ nghề nghiệp:

-Chuyên viên thuộc tập đoàn giải trí Cao Khánh à? Vậy hóa ra gã này làm việc cho tay bụng phệ Cao Khánh?

-Phải. – Thanh Nhi gật đầu – Gã đến Cửu Long hồi đầu năm 7516 thăm dò thị trường vì Cao Khánh muốn thâm nhập vào Đông Thổ(*2). Gã hay ton hót nịnh bợ Cao Khánh nên được chọn làm trưởng dự án nghiên cứu. Giờ thì dự án được triển khai nhưng người khác đã thay thế Mô Trật. Chẳng ai biết gã đi đâu nữa. Cậu nghĩ sao, Hỏa Nghi? Tại sao gã cần hạt mầm Nại Mãi?

Hỏa Nghi chống cằm suy nghĩ đoạn nói:

-Thằng ton hót nịnh bợ là thằng hay bị sai vặt và thích bị sai vặt để có thêm cơ hội nịnh bợ ton hót. Không phải Mô Trật cần mà có thể là… Cao Khánh. Lão mập Cao Khánh xưa nay khoái chơi đồ cổ phép thuật, ai cũng biết. Nhưng cái thứ Bùa Ngải lại là vấn đề khác… nếu thế…

Nghĩ tới đó, Hỏa Nghi chợt ngồi thẳng lưng. Gã nhận ra sau cuộc chiến Tuyệt Tưởng Thành, kẻ được lợi lộc nhiều nhất không ai khác là Phi Thiên khi vừa có tiếng giúp đỡ, vừa hưởng thêm mấy mỏ quang tố lại nắm trong tay công nghệ Lõi Cộng Hưởng Cực Điểm. Gã rướn người hôn má Thanh Nhi kêu “Choét!” một tiếng rồi chạy đi gọi điện thoại. Bên kia đầu dây, giọng Vô Phong ngái ngủ vang lên:

-Gì thế… ông bạn…?

-Cậu chắc là đám Thổ Hành tham gia chiến tranh vì muốn giúp người Tuyệt Tưởng không? Họ đến Tuyệt Tưởng Thành từ sau vụ ở Bãi Lầy Chết để tìm bọn sát thủ trà trộn vào thành phố? Tôi không tin vậy đâu, anh bạn. Tôi không nghĩ lão già Trần Độ khôn ngoan đến mức đó. Lão khôn ngoan, nhưng là theo kiểu khác…

(*) xem lại Q3 Chương 119, đoạn cuối

(**) Mộng Dụ là hậu bối của Lục Châu, từng là đối thủ của Lục Châu ở kỳ thi Tổng lãnh, xem lại Q3 Chương 70

(***) Thương Ngọc, bạn cũ của Thanh Nhi, xem lại Q2 Chương 24

(****) Thương Ngọc là cựu thánh sứ, xem lại Q2 Chương 24

(*****) Nguyễn Lữ, người dẫn nhóm công chúa đến gặp tộc Lạc Việt, xem lại Q2 Chương 46, 47, 48

(*1) nghề nghiệp thánh sứ không được coi trọng ở Xích Quỷ, xem lại Q2 Chương 24 và 46

(*2) Cao Khánh có ý định thâm nhập thị trường Đông Thổ, Trần Độ đã đề cập chuyện này trong vụ trao đổi với Đông Hoàng, xem lại Q3 Chương 7