Ngục Thánh

Quyển 1 - Chương 37: Món quà

-Đại thánh sứ! Đại thánh sứ yêu quý! Sáng rồi, dậy thôi!

Ngài Tây Minh nhăn mặt, mắt lèm nhèm ngó đồng hồ. Mới sáu giờ sáng, bầu trời vẫn âm u quánh tuyết phủ. Ông nhổm dậy ngáp ngắn ngáp dài. Một đêm mệt mỏi nữa lại trôi qua, Oán Hồn Dạ Hỏa khó bị triệt tiêu hơn ông tưởng bởi phép thuật của người Lạc Việt chứa đựng nhiều điều kỳ bí khó giải thích bằng lời. Tây Minh bất giác nghĩ đến Chiến Tử, trong lòng lấn cấn những mối bất an.

Người đánh thức ngài đại thánh sứ là một trong hai anh em sinh đôi. Ông bóp trán xoa dịu những cơn đau đầu do thiếu ngủ và hỏi:

-Cậu đánh thức ta làm gì thế? Lôi… ờm… Lôi… – Tây Minh ậm ừ không biết gọi sao vì hai anh em quá giống nhau, gã kia bèn ướm lời:

-Lôi Vũ, thưa ngài! Tôi đẹp trai hơn ông anh của tôi, đó là đặc điểm nhận dạng cơ bản! Quay lại vấn đề, ngài cần lấp đầy bụng trước khi đối thoại cùng người nổi tiếng!

Lôi Vũ đặt đĩa thức ăn nóng sốt lên bàn. Tây Minh ngạc nhiên:

-Ta không hiểu cậu nói gì?

-Nửa tiếng nữa sứ giả Thánh Vực sẽ đến, thưa ngài! – Lôi Vũ đáp.

Là Hạ Đông? – Ngài đại thánh sứ ngẫm nghĩ. Chẳng thứ gì trên đời khiến vị sứ giả đích thân lặn lội đến chốn khỉ ho cò gáy này ngoài nhiệm vụ chuyển giao lời tiên tri. Ông ngay tức khắc vệ sinh cá nhân, vội vàng ăn bữa sáng và chờ đợi nhưng nửa tiếng rồi một tiếng trôi đi, Hạ Đông vẫn chưa xuất hiện. Người nổi tiếng vốn dĩ hay đến muộn. Tây Minh gà gật mông lung công việc với cơn ngái ngủ, những áp lực nặng nề khiến ông đuối sức. Đúng lúc đó những tiếng bước chân bệ vệ cùng giọng nói oang oang chen lấn một cách thô bạo vào đầu óc ngái ngủ của ông:

truyện copy từ .

-Đại thánh sứ? Ồ, ông đây rồi, mời theo tôi, ngài sứ giả đang đợi!

Tây Minh nhận ra anh chàng thư ký trắng trẻo thư sinh thường lẽo đẽo cắp cặp cho Hạ Đông. Ông vừa mỉm cười kín đáo trước bộ dạng ra dáng bề trên của gã vừa bước theo. Trước khi ra cửa gã hất hàm về phía Lôi Vũ một cách trịch thượng:

-Này! Phải, ta gọi ngươi đấy! Tập hợp toàn bộ báo cáo nhiệm vụ, ngài Hạ Đông cần chúng! Nhìn cái gì? Khẩn trương lên, đồ lề mề!

Gã lính Thổ Hành nheo mắt, hàm răng đưa qua đưa lại như sắp nhai đầu thằng ranh hách dịch. Nhưng bắt gặp ánh mắt cảnh báo của Tây Minh, Lôi Vũ đành đi thu thập hồ sơ giấy tờ. Gã thư ký dẫn ngài đại thánh sức tới chiếc phi thuyền với nội thất sang trọng. Một anh chàng trẻ trung lịch lãm thích hợp làm chủ nhân không gian xa xỉ này hơn là lão già lôi thôi bô nhếch nằm dài cuối khoang thuyền. Lão già đó đứng dậy, từng cử động cơ thể sực nức nước hoa che giấu mùi hôi của một quý ông cao tuổi chưa tắm gội. Tây Minh nén cái hắt xì, tay bắt tay ngài sứ giả:

-Ông vất vả quá!

Hạ Đông cười nhã nhặn cảm tạ lời thăm hỏi. Gã thư ký mở cặp kim loại chuyển mảnh giấy chép lời tiên tri cho ngài đại thánh sứ. Lần này tộc trưởng Mouyn đã túc trực bên cạnh nữ thần nhằm tránh tình trạng nghe câu được câu mất, lời tiên tri thứ ba vì thế cũng không tèm nhem vết tẩy xóa như trước:

Tái sinh từ quỷ dữ

Tồn tại nhờ hận thù

Biến cố hai mươi năm

Kẻ phản bội tóc đỏ

Lời tiên tri không mấy khó hiểu, mới đọc đã biết Quỷ Vương thứ ba là Liệt Giả. Ngài đại thánh sứ biết chuyện này ngay khi gặp gã học trò cũ. Ông cảm nhận được bên trong gã tiềm tàng sức mạnh vượt xa giới hạn thể chất con người. Oán Hồn Dạ Hỏa không phải loại phép thuật có thể sử dụng lâu dài vì nó phá hoại tinh thần lẫn thể xác rất mạnh, thế nhưng Liệt Giả coi nó là sức mạnh chủ đạo, hầu hết phép thuật mà gã thi triển đều dựa vào nó. Chỉ có thân xác và linh hồn của Quỷ Vương mới chịu nổi Oán Hồn Dạ Hỏa trong thời gian lâu đến thế.

-Tôi nghe Kh’srak kể ông hạ lệnh phải gϊếŧ bằng được Liệt Giả. – Hạ Đông nghiêm nghị nói – Ông quên rằng nếu gϊếŧ bản thể chính, linh hồn Quỷ Vương sẽ đi tìm bản thể khác à? Không thứ gì phong tỏa được Quỷ Vương bằng phép thanh tẩy!

Tây Minh thở dài, anh chàng tộc Thanh Thủy vẫn hậm hực ông vì trốn tránh lễ bái Vạn Thế. Ngài đại thánh sứ tính giữ kín chuyện đối đầu Liệt Giả ở đền hủy diệt nhưng giờ chẳng còn bí mật hay điều thầm kín gì nữa. Mấy gã sùng tín tôn giáo luôn gây ra những rắc rối không mong đợi.

-Gϊếŧ Liệt Giả cũng như gϊếŧ Quỷ Vương thôi. – Tây Minh trả lời.

-Ý ông là gì?

-Liệt Giả đã hấp thụ linh hồn với Quỷ Vương. Nói cách khác, nếu hắn chết, sức mạnh Quỷ Vương sẽ tiêu tan mà không cần nhờ sức mạnh “thanh tẩy”.

Hạ Đông nheo mắt hồ nghi:

-Ông khẳng định?

-Tôi hiểu chuyện hơn ai hết. – Tây Minh nói.

Lôi Vũ mang tập hồ sơ đến, Hạ Đông đảo qua vài trang rồi nói:

-Tôi sẽ báo cáo lại với hội đồng Thánh Vực. Tiện đây tôi muốn nhắc một chuyện là chưa có nước nào chịu đem thánh sứ hỗ trợ. Nhưng tôi nghĩ Phi Thiên có thể tự giúp mình, các ông bỏ sót một nhân vật quan trọng đấy!

-Ai?

-Đội trưởng “đội kiếm sắt”. Ông hiểu chuyện hơn ai hết mà.

Hạ Đông tươi cười, ngữ khí đôi phần mỉa mai. Ngay từ đầu ngài đại thánh sứ đã phản đối đề nghị gọi đội trưởng đội “kiếm sắt” tham gia truy tìm Quỷ Vương. Tuy nhiên tình hình đang thay đổi và Tây Minh không phải dạng người cứng nhắc.



Sáng hôm sau, quân đội Băng Hóa và nhóm người Phi Thiên lần lượt rời khỏi ngôi làng. Người Đà Ma rất vui lòng tiễn đưa bọn họ cùng mấy thứ “máy móc biết gầm rú”, duy nhất Hrdaya muốn níu chân Tiểu Hồ ở lại. Cái tin Vô Phong từ cõi chết trở về khiến ngài tộc trưởng phấn khích vô cùng, ông ta tra hỏi Tiểu Hồ cặn kẽ đến mức cô gái cảm tưởng bị thẩm vấn. Nhờ Hỏa Nghi giải thích rõ sự tình, Hrdaya mới thôi làm phiền Tiểu Hồ. Bản thân cô nàng không khó chịu lắm vì hiểu rõ hoàn cảnh của bộ tộc Đà Ma. Nỗi đau mất mát người thân cộng thêm khao khát phục hồi bộ tộc nên phản ứng như Hrdaya âu cũng dễ hiểu. Tuy nhiên ngài tộc trưởng giữ bí mật đó cho riêng mình bởi nếu dân làng biết chuyện, sẽ có cả đống người lao vào thử nghiệm phép Ngục Hồn Tỏa mà chẳng quan tâm hậu họa.

Một tuần trôi đi, phía Băng Hóa quốc xác nhận Liệt Giả đã trốn khỏi lãnh thổ. Thuyền trưởng Nhất Long tức nghẹn cổ, bộ ria bàn chải rung rinh như sắp vỗ cánh bay đi. Ông đã đề nghị đội Thổ Hành cùng tham gia truy tìm gã thủ lĩnh Xích Tuyết, nhưng vì một lão già hoàng đế ưa sĩ diện, vì một mối bất hòa mang tên an ninh quốc gia mà mọi sự đổ bể hết. Tệ hơn nữa, nhóm công chúa coi như mất đi liên tiếp hai Quỷ Vương, trước là Rahtri, sau là Liệt Giả. Bầu không khí vốn nóng hầm hập ở Đại Hội Đồng giờ chẳng khác nào cháy nhà. Các nước liên tục chỉ trích và đổ lỗi cho nhau nhưng vẫn chưa bên nào chịu lên tiếng giúp đỡ Phi Thiên kể cả những quốc gia cùng khối liên minh. Khó trách bọn họ vì Liệt Giả quá nguy hiểm, thành tích trong quá khứ của gã khiến mọi quốc gia không dám mạo hiểm thánh sứ. Theo lời ngài Tây Minh, hiện nay gần như không còn ai có khả năng đọ sức tay đôi với gã.

Nhưng nói “gần như” tức là vẫn tồn tại nhân vật ngang tài ngang sức Liệt Giả.

Sứ giả Hạ Đông đã đề cập đến “đội trưởng đội kiếm sắt”; nếu có người đó, tương quan lực lượng giữa nhóm công chúa với Xích Tuyết sẽ trở nên cân bằng. Tuy vậy, nhân vật này rất quan trọng nên cần một hộ vệ thánh sứ đích thân mời về. Công chúa chỉ định Hỏa Nghi thực hiện công tác trên, Vô Phong xin đi theo và được chấp thuận. Hai gã dành vài ngày nghiên cứu đối tượng, họ phát hiện ra khá nhiều điều thú vị liên quan tới đội trưởng đội kiếm sắt.

“Đội kiếm sắt” là biệt danh của tiểu đoàn đánh kiếm thuộc binh đoàn lục quân lục chiến Phi Thiên quốc. Lịch sử tiểu đoàn bắt đầu từ thời vương triều Thần Đế còn thống trị đất nước, thành phần gồm các kiếm sĩ tự do. Thời ấy kiếm sĩ tự do bị hạn chế gắt gao, binh khí toàn hàng kém chất lượng, chủ yếu là kiếm sắt và cái tên “đội kiếm sắt” ra đời. Ban đầu tổ chức hoạt động kiểu đánh thuê, một thời gian sau, triều đình tiếp nạp rồi thừa nhận bọn họ như quân đội chính quy bằng cái tên “tiểu đoàn đánh kiếm”. Thần Đế sụp đổ, tiểu đoàn quay lại hoạt động đánh thuê trong thời nội chiến. Bạch Dương đệ nhất lên ngôi vẫn tiếp tục thu nhận bọn họ, tiểu đoàn chính thức sát nhập quân đội, trở thành đội chủ lực tham gia hầu hết trận đánh lớn nhỏ. Các kiếm sĩ hy sinh được khắc tên tại điện thờ cùng nghi thức truy điệu danh giá. Nói cách khác, “đội kiếm sắt” thừa hưởng mọi vinh quang binh nghiệp, hoàn toàn khác xa Thổ Hành.

-Người chúng ta cần tìm tên là Bất Vọng, đội trưởng đội kiếm sắt ba trăm hai mươi sáu, nam giới, ước chừng năm mươi tuổi. – Hỏa Nghi nói – Chỉ huy hơn một trăm chiến dịch, tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ cao nhất quân đội. Bị nhiều nước âm thầm treo giải hai trăm thùng vàng nếu gϊếŧ chết, năm mươi thùng kim cương nếu bắt sống… nhiều thật! Xem chừng ông già Bất Vọng khét tiếng lắm đây!

Giá tiền thưởng truy sát khiến Vô Phong hoa mắt chóng mặt, hắn hỏi:

-Chắc ổng giỏi lắm nhỉ?

-He he! Còn phải hỏi? Leo tới cái chức đội trưởng toàn quái vật cả! Xem nào, năm năm trước Bất Vọng rời quân ngũ, đến Cửu Long thành rồi sinh sống từ đó đến giờ.

-Cửu Long thành? Ở đâu vậy?

-Đặc khu kinh tế của Xích Quỷ. Mấy năm vừa rồi, nhiều nước cố tình ủng hộ Cửu Long phân tách thành nhà nước độc lập. Nói chung phức tạp lắm! Chính trị là con điếm, quan tâm làm gì? Tuy nhiên có điểm cần lưu ý, cả Cửu Long với Xích Quỷ đều là con cháu người Lạc Việt.

Còn nhớ trước đây tộc trưởng Hrdaya từng đề cập một người xưng danh “anh cả” là thủ lĩnh bộ tộc Lạc Việt. Hrdaya tin rằng chỉ người này mới hiểu rõ sự tồn tại của chiếc đĩa vàng. Vấn đề ở chỗ liệu bộ tộc còn tồn tại? Tây Minh từng nói chính ngọn lửa đen khơi gợi sự hận thù và khát máu, bộ tộc vì thế tự đi tới chỗ diệt vong. Hỏa Nghi thở dài:

-Không có nhiều tài liệu về Lạc Việt. Chỉ biết tộc trưởng là một bố già hơn ba nghìn tuổi tên gọi Kinh Dương Vương.



Cũng trong một tuần ấy, Vô Phong tận dụng phần lớn thời gian để nâng cao trình độ kiếm thuật.

Mới nằm phòng mổ một ngày mà tên tóc đỏ hốc hác đi trông thấy. Cái mặt hắn teo tóp già xọm, nhìn qua ngỡ tưởng quý ông thành đạt có gia đình êm ấm một vợ hai con. Lúc quay lại Thần Sấm, Vô Phong lao lên giường định ngủ một giấc sướиɠ đời nhưng Hắc Hùng đã kịp lôi cổ hắn tới phòng luyện tập. Dũng cảm đối mặt Liệt Giả, xả thân bảo vệ công chúa, Vô Phong xứng đáng nhận lời khen ngợi. Có điều gã đội trưởng Thổ Hành luôn tìm ra khuyết điểm trước ưu điểm. Khuyết điểm lớn nhất của tên tóc đỏ là nồng độ liều lĩnh trong máu quá cao tương đương tỉ lệ chất xám thấp nghiêm trọng:

-Tạ ơn Vạn Thế đi, anh bạn trẻ, chẳng mấy người sống sót khi đối đầu Liệt Giả đâu! Hai gã sinh đôi làm cảnh hả? Tại sao cậu không phối hợp với chúng nó? Thích làm anh hùng chứ gì? Được thôi, bắt đầu chế độ sinh hoạt của siêu anh hùng nào!

Vô Phong khóc dở mếu dở rồi tiếp thu bài học mới. Lần này gã đội trưởng dạy hắn chiêu thức mới tên gọi “Ám Thiết”. Bộ kiếm thuật này khá phức tạp nên Vô Phong chỉ học một chiêu thức duy nhất của nó là đẩy cao tốc độ. Bằng cách bơm đầy nội lực xuống chân, Ám Thiết giúp người dùng gia tăng tốc độ di chuyển trong thời gian ngắn. Nhưng để điều khiển được hướng chạy là cả vấn đề, tên tóc đỏ mất một tuần mà vẫn chưa nhuần nhuyễn, đôi chân lúc nào cũng sưng vù.

Luyện tập vất vả, hắn cũng không quên tìm hiểu chuyện về Ái Nữ. Câu hỏi đặt ra là vì đâu mà anh ta lại cất công tìm hiểu đội Thổ Hành tiền nhiệm và thu thập thông tin liên quan tới Vô Phong? Câu trả lời chưa thấy đâu, một đống câu hỏi khác lại nảy sinh. Mấy tài liệu như chiến tranh biên giới hay Ngục Thánh 117 không phải thứ đồ ăn nhà bếp để cho một gã lính thích chôm chỉa lúc nào cũng được. Tại sao Ái Nữ sở hữu chúng? Tại sao tên vũ công Tiếu có tấm thẻ dữ liệu? Hai người quen biết nhau không? Hàng tá câu hỏi rối rắm càng khiến tình hình thêm phức tạp, rốt cục tên tóc đỏ đành quay lại vấn đề cơ bản nhất: Ái Nữ là ai? Tuy nhiên mọi thông tin đều bị khóa chặt, ngay cả Hắc Hùng cũng chẳng biết gì hơn. Hỏa Nghi khuyên Vô Phong nhẫn nhịn chờ cơ hội khác bởi nếu cứ tiếp tục lún sâu vào chuyện này, tên tóc đỏ sẽ gặp nguy hiểm.

Ngoài kiếm thuật thì Vô Phong luôn phải rèn luyện các bài tập thể lực nặng nhọc. Ngay lúc này đây tên tóc đỏ đang tập hít đất, cánh tay nổi gân run run nâng thân người nhễ nhại mồ hôi. Hắn không chỉ nâng sức nặng cơ thể mà phải gánh thêm cô nàng Tiểu Hồ đang xếp chân ngồi trên lưng. Cô gái giải thích cách luyện tập này sẽ giúp Vô Phong nhanh chóng lấy lại phong độ sau ca mổ (thực tình bệnh nhân sẽ mau chết hơn). Mỗi khi hắn đuối sức là nàng ta lại vỗ đầu hắn kèm theo tiếng quát tháo chua ngoa:

-Chưa gì đã thở hồng hộc rồi! Đồ lười!

Tên tóc đỏ lẩm bẩm chửi rủa. Tiểu Hồ cười gian:

-Nói gì hả? Muốn tôi tố cáo với ngài Tây Minh không?

Vô Phong cứng miệng đành cung cúc nghe lời. Giờ hắn muốn to tiếng nạt nộ cô gái cũng khó, trước tiên đàn ông không đấu võ mồm với phụ nữ, thứ nữa nàng ta đã nắm thóp mọi bí mật liên quan tới hắn. Vô Phong ra sức mặc cả vì hắn từng cứu mạng nàng, nhưng bằng sự lý luận của phụ nữ cộng tính “luôn nghĩ mình đúng” của đàn bà, Tiểu Hồ phủi toẹt tất cả. Hắn nằm đằng lưỡi, cô nàng nắm đằng chuôi, thế nên tên tóc đỏ nhún vai tự nhủ nhường nhịn thú dữ cho yên chuyện.

Vả lại hắn nợ Tiểu Hồ một mạng sống.

Vô Phong chống đẩy thêm vài cái nữa rồi nằm bẹp trên sàn, hai bên mép phì phì thở như con cá chết. Tiểu Hồ kéo tai hắn trở dậy:

-Tập tiếp đi! Không được lười! Muốn tôi mách ngài Tây Minh không?

Tên tóc đỏ nhún nhường nhưng không bao giờ hạ mình quá đáng trước Tiểu Hồ. Hắn quát lớn:

-Mệt lắm rồi! Cô biến đi giùm tôi! Sao, làm gì nhau?

Cô gái nghiến răng ken két, bàn tay dứ dứ định choảng một đấm giữa đầu hắn. Tiểu Hồ chợt dừng tay, khuôn miệng khẽ nở nụ cười như vừa nghĩ ra điều gì thú vị, nàng chạy đi rồi quay trở lại với một đĩa bánh ngọt trên tay. Ngửi thấy mùi thơm quyến rũ, Vô Phong mới nhớ từ sáng đến giờ chưa bỏ cái gì vào bụng. Hắn ngóc đầu dậy, ánh mắt chú mục miếng bánh đầy màu sắc. Tiểu Hồ nheo mắt cười:

-Hít đất thêm năm mươi lần nữa rồi ăn!

-Hả? Cô bị khùng à?

-Cái gì? Nói ai khùng đấy? Tôi bảo hít đất năm mươi lần nữa!

-Cô… cô…

-Cô với kiếc gì? Có làm không hả?

Máu dồn lên não tên tóc đỏ tưởng chừng sắp nổ bung. Gương mặt Tiểu Hồ vẫn nở một nụ cười đầy thách thức, xem chừng Vô Phong không lao động sẽ không có ăn. Hắn gắng gượng chống đẩy cơ thể rã rời với niềm căm tức khôn tả còn Tiểu Hồ bụm miệng nhìn gã thở phì phò như trâu.

Năm mươi cái chống đẩy kết thúc, Vô Phong giằng lấy cái đĩa, vừa thở hồng hộc vừa nhai nhồm nhoàm. Miếng bánh đầu tiên trôi xuống cổ họng, lớp kem thơm mềm ve vuốt cổ họng vốn khản đặc vì mệt, vị ngọt lạnh xoa dịu cái đầu nóng bức. Vô Phong ngẩn mặt rồi buột miệng khen:

-Nhà bếp làm ngon thế? Còn không vậy?

Tiểu Hồ ôm lấy chân, gương mặt tựa trên đầu gối nhìn hắn ăn ngon lành. Nàng trả lời:

-Không phải nhà bếp, tự tôi làm.

Tên tóc đỏ nghẹn họng như sắp tắc thở. Hắn quên mất Tiểu Hồ có tài lẻ làm bánh, mấy gã Thổ Hành vẫn hay ca ngợi những món bánh là nguyên nhân khiến hàng trăm gã trai ở Phi Thiên Thành xếp hàng dài chờ đợi cô gái. Vô Phong tự ngẫm đàn bà thật lắm vũ khí lợi hại, hết sắc đẹp điều khiển tâm trí lại đến khả năng khống chế dạ dày của đàn ông. Xa hơn nữa, bọn họ có thể chiếm lĩnh thế giới! Một sinh vật nguy hiểm! – Vô Phong mường tượng.

Ăn xong, hắn dúi cái đĩa sạch bong vào tay Tiểu Hồ, tay khua khua cái dĩa:

-Hơi mặn, nói chung nấu nướng tệ… à nhầm, cũng được, không đến nỗi!

Tiểu Hồ tức xù lông cánh. Cái công nàng dậy sớm chuẩn bị nguyên liệu, vã mồ hôi suốt mấy tiếng đồng hồ chỉ để căn thời gian nướng bánh không phải để nhận lấy một câu vô ơn như thế. Cô gái xòe tay, nói:

-Thế hả? Vậy cho xin tiền! Tưởng tôi làm miễn phí chắc? Trả tiền đây! Cả tiền lấy trộm trong ví của tôi nữa!

-Cô bị sao thế…

Không để tên tóc đỏ kịp dẩu mỏ thanh minh, Tiểu Hồ lao đến thụi hắn thật lực. Vô Phong đã hết hơi sức nên chỉ biết ôm đầu chống đỡ, mồm miệng kêu la như gà bị cắt tiết. Đúng lúc đó Lục Châu bước vào phòng tập luyện, Tiểu Hồ quay sang cười mỉa Vô Phong:

-Công chúa kìa! Chạy ra xun xoe đi chứ!

Cô gái chào công chúa lấy lệ rồi rời đi, bỏ lại không gian riêng tư cho hai người. Lục Châu đứng ở cửa, Vô Phong đứng giữa phòng, không ai lại gần, khoảng cách giữa họ bỗng chốc mênh mông hơn bao giờ hết.

Mất dấu hai Quỷ Vương đã trở thành thảm họa với Lục Châu. Liên tiếp những bức thư khiển trách từ Thánh Vực gửi tới làm nàng mất ăn mất ngủ. Mới cách đây hơn một tuần nàng còn được ca ngợi trên mây xanh nhưng giờ đã rơi rớt tận đáy vực sâu. Đằng thẳng mà nói, cùng lúc thực hiện cả hai việc truy bắt Quỷ Vương và đối đầu Liệt Giả là chuyện bất khả thi, phần nữa do tinh thần thiếu hợp tác của Băng Hóa quốc. Song khi xảy ra vấn đề, trách nhiệm mặc nhiên quy cho người đứng đầu. Nội bộ Thần Sấm mấy ngày nay bàn tán rằng vì chiến dịch truy bắt Quỷ Vương thất bại nên hành trình sẽ kéo dài vô thời hạn, Lục Châu cũng hứng chịu vô số lời ra tiếng vào. Vô Phong để ý gương mặt nàng phờ phạc, dáng vẻ mạnh mẽ thường ngày thuyên giảm ít nhiều.

-Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện được không? – Lục Châu lên tiếng.

Vô Phong gật đầu đồng ý. Hai người chậm rãi tản bộ trên hành lang Thần Sấm và… im lặng. Những chi tiết quá khứ mơ hồ trộn lẫn thực tại khiến tên tóc đỏ ngại tiếp xúc với công chúa. Vả lại chuyện xảy ra trong cái hang nhỏ đêm hôm đó giúp Vô Phong xác định quan hệ giữa hắn và nàng đơn thuần là công việc, hắn cố gắng bao nhiêu cũng chỉ theo sau hình bóng công chúa mà thôi.

-Anh khỏe chứ? – Lục Châu hỏi.

Tên tóc đỏ gật gù:

-À vâng, vẫn hít thở đàng hoàng, thưa công chúa!

Cô gái che miệng tủm tỉm cười, nàng cúi đầu:

-Cảm ơn anh! Xin lỗi vì không thăm anh sớm hơn!

-Không cảm ơn suông đâu, công chúa à! – Vô Phong khoanh tay lắc đầu – Ít nhất cô phải đền bù chứ?

-Vậy… vậy à? Anh muốn đền bù thế nào?

Vô Phong ngẩn tò te, hắn nói chơi thế mà công chúa tưởng thật. Lục Châu nhận ra mình nghiêm túc thái quá, nàng cười bẽn lẽn chữa ngượng. Thêm một khoảnh khắc tĩnh lặng nữa trôi đi. Công chúa nắm chặt sợi dây chuyền thô kệch trên cổ sau hỏi nhỏ:

-Anh cảm thấy mệt mỏi không? Ý tôi là nhiệm vụ truy bắt Quỷ Vương ấy?

Câu hỏi hàm ý nửa quan tâm nửa thăm dò thái độ của tên tóc đỏ. Lục Châu đang đau đầu vì lời xì xào xung quanh chuyện Quỷ Vương, nàng cần ai đó an ủi cho tâm trạng bớt rối bời. Thật không may, thấu hiểu tâm lý phụ nữ là chuyện quá đỗi xa vời với Vô Phong, hắn ôm đầu nói oang oang:

-Mệt lắm công chúa à, tôi chỉ muốn ngủ thôi! Gặp thêm một lũ quái vật như tàn ảnh nữa chắc tôi chết quá!

Câu trả lời nửa đùa nửa thật ấy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Lục Châu cười gượng, đôi môi mấp máy những câu nói thiếu rõ ràng:

-Tôi cố gắng rất nhiều… anh hiểu đấy, nhưng chẳng cái gì nên hồn cả. Lần trước nếu chúng ta cố gắng hơn… có lẽ đã thành công… tôi cũng không đến thăm anh sớm hơn… tôi xin lỗi, rất xin lỗi…

Nàng dừng chân, đôi mắt rưng rưng như mặt hồ nhuốm sắc thu tàn. Lục Châu cuối cùng cũng không thể tỏ ra mạnh mẽ mãi trước cuộc sống quá khắc nghiệt, con người không phải hòn đá, huống hồ là một cô gái hai mươi tuổi lần đầu gánh vác trọng trách lớn lao. Vô Phong trông bờ vai nhỏ bé đang run rẩy của công chúa, tay chân luống cuống như gà mắc tóc. Cần an ủi công chúa! – Hắn tự nhủ, nghĩ chán chê mấy lời có cánh rồi nói:

-Theo tôi là cô cứ kệ mẹ nó …

Gò má công chúa trắng bệch như vừa bị tát. Vô Phong sững người, hắn quên mất công chúa sinh trưởng ở nơi lễ giáo tôn nghiêm nên rất kỵ mấy lời ăn nói bậy bạ. Tên tóc đỏ vội phân bua:

-Tôi lỡ miệng, xin lỗi! Thói quen ấy mà! Tôi muốn nói là… công chúa nên quên mọi chuyện đi! Suy nghĩ nhiều mệt óc!

Lục Châu ôm trán, lòng vẫn choáng váng vì câu nói tục tĩu của hắn. Hộ vệ thánh sứ kiểu này chắc báo hại nàng đau đầu thường xuyên. Công chúa đáp:

-Người nào cũng hiểu nên “quên mà sống”, nhưng liệu quên được chăng?

Vô Phong chột dạ vì công chúa nói đúng, ít nhất là đúng với hắn. Ai ai cũng từng mạnh miệng khẳng định sống khỏe mà chẳng cần để ý người khác, chẳng cần quan tâm quá khứ – thực chất chỉ là những lời nói dối đáng thương. Mỗi con người đều sống với một chiếc l*иg vô hình. Dẫu muốn hay không, cái l*иg ấy vẫn đan xen từng ngõ ngách cuộc đời họ. Lục Châu bị kìm kẹp bởi danh phận công chúa, hắn đau đầu tìm lối thoát với quá khứ. Hai người giống nhau, có khác chăng tên tóc đỏ to mồm hơn mà thôi.

-Nhưng tôi sẽ thử làm như anh nói xem sao! Cảm ơn! – Lục Châu vui vẻ tiếp lời.

Nét u sầu tồn đọng mấy ngày nay trên gương mặt công chúa vơi bớt. Nàng đứng sát Vô Phong, đôi mắt ngó nghiêng ngắm nhìn, tên tóc đỏ nóng ran người. Cô gái cười:

-Tóc anh dài quá!

Lục Châu tháo dây buộc tóc đoạn kiễng chân với tay ra sau đầu Vô Phong, ngón tay mềm nhẹ nhàng túm lấy những sợi tóc đỏ rồi cột chặt chúng với nhau. Gã trai cao hơn cô gái, kẻ nhìn xuống, người ngước lên. Vô Phong trong đôi mắt sâu thẳm kia và hy vọng tìm thấy chút ký ức trôi nổi nào đấy, tiếc rằng hắn chẳng nhớ điều gì. Khoảng ký ức trống rỗng làm Vô Phong nghi ngờ chuyện hắn bảo vệ công chúa xưa kia chỉ là một trò đùa không hơn không kém.

Mái tóc đỏ được buộc lại, bản mặt Vô Phong trở nên sáng sủa hơn, không giống một gã bú rù du thủ du thực như trước nữa. Công chúa lặng ngắm hắn hồi lâu, sau nàng cúi đầu thay lời tạm biệt và rời đi, trong lòng nảy sinh vài tâm sự khó hiểu. Tên tóc đỏ ngó theo nàng rồi bật cười ngây ngô, tâm hồn phiêu diêu cùng từng khóm mây trắng rải rác ngoài phi thuyền. Và hắn sẽ lơ lửng ở đó mãi nếu không có cái vỗ đầu của Tiểu Hồ kéo xuống mặt đất. Cô nàng tóc vàng bĩu môi:

-Anh tự cười một mình trông cà tẩm lắm ế!

Vô Phong chẳng tranh cãi mà mải vân vê chiếc dây buộc tóc. Tiểu Hồ nheo mắt hỏi:

-Thích công chúa à?

Hắn mỉm cười không đáp. Cô gái thổi phù lọn tóc trên trán rồi ngao ngán nói:

-Đồng ý là anh từng bảo vệ công chúa nhưng cô ấy đâu biết mặt anh? Với lại mấy hôm trước, công chúa đâu có quan tâm anh sống chết thế nào? Chẳng lẽ anh không giận công chúa à?

Tên tóc đỏ mắt tròn mắt dẹt nhìn Tiểu Hồ, hắn không nghĩ cô nàng sẽ huỵch toẹt thẳng thừng vậy. Đó cũng là mấy điều phiền nhiễu tâm trí hắn suốt thời gian gần đây. Nhưng rốt cục Vô Phong chỉ cười:

-Kệ nó đi, nghĩ nhiều hại não!

-Việc chính của anh là tìm lại quá khứ, đâu phải công chúa?

Giọng điệu Tiểu Hồ lộ rõ sự hậm hực. Vô Phong cười sặc:

-Cô ghen hả? Phải chăng cô đã yêu thích một người tuyệt vời như tôi? Ôi, thật tuyệt quá đi!

Cô gái thò tay cấu sườn Vô Phong, tên tóc đỏ kêu la oai oái xin tha. Thấy mấy nhân viên phục vụ đi qua xì xào bàn tán, Tiểu Hồ mới chịu thôi. Cô gái bất giác hỏi:

-Theo đuổi một người mãi không thuộc về mình, anh không mệt sao?

-Cô không hiểu đàn ông đâu, he he!

-Toàn một lũ lóa mắt vì người đẹp, lạ gì chứ? – Tiểu Hồ hằn học.

Vô Phong cười rung vai. Tiểu Hồ nói đúng, hắn không phủ nhận. Nhưng sau tất cả những gì đã xảy ra, hắn chỉ cười:

-Bởi vì… nếu không như vậy, đàn ông chỉ là những con quái vật thôi!

Tiểu Hồ cảm giác tên tóc đỏ cười thật lòng, không phải cười kiểu chữa ngượng. Dường như hắn không hề quan tâm những điều mình nhận được. Cô gái nhận ra bóng tóc đỏ cứ cô đơn độc bước giữa thế giới rộng lớn và không bao giờ ở yên một chỗ…

… như cơn gió vậy.

Tiểu Hồ thúc vào bụng Vô Phong. Tên tóc đỏ đau tái mặt định gào lên song chợt thấy trên tay cô gái là đôi giày thể thao mới coóng còn thơm mùi đóng hộp. Tiểu Hồ hắng giọng nói thật nhỏ:

-Bay đi đâu thì bay nhưng ít nhất phải có đôi giày tử tế chứ…

Đôi giày cũ theo tên tóc đỏ bao năm đã sờn rách quá mức, mõm xổ tung để các ngón chân sắp sửa ra ngoài đón gió. Vô Phong nhận đôi mới rồi ướm thử chân thì thấy rất vừa vặn, chất liệu hoàn toàn phù hợp cho thói quen bay nhảy của hắn. Một món quà đầu tiên sau năm năm tồn tại. Ít nhất là vẫn còn người thực sự quan tâm gã con hoang như hắn. Vô Phong quay sang ngó Tiểu Hồ thật lâu, đến khi cô gái ngượng ngùng quay đi thì hắn nói:

-Thỉnh thoảng cô cũng đáng yêu đấy chứ?

-Thật hả? – Tiểu Hồ vồn vã.

-Không, xạo đấy! – Hắn cười sặc.

Gương mặt Tiểu Hồ đỏ lựng vừa ngượng vừa tức, nàng vồ tới nhưng tên bắng nhắng kia đã giở bài ù té quyền, vừa chạy vừa cười như điên. Cô gái chạy theo sau cố gắng đuổi bắt nhưng không được vì Vô Phong chạy quá nhanh. Bóng hai người náo loạn khắp hành lang, những cơn gió ngoài kia thổi mây che khuất những ô cửa sổ như khép lại một cuộc vui chóng vánh.

Nhưng khi đôi chân kia còn chạy, giấc mơ vẫn còn đó.

Và gió vẫn thổi.