Ngục Thánh

Quyển 1 - Chương 34: Mật khẩu

Nghe tin công chúa mất tích, thuyền trưởng Nhất Long đã gửi công điện khẩn yêu cầu Băng Hóa quốc giúp đỡ. Ngay lập tức lính đặc nhiệm Băng Hóa phối hợp cùng người Đà Ma truy tìm Lục Châu nhưng không có kết quả vì bị vùng khí lạnh từ đền hủy diệt cản trở. Cuộc truy tìm kéo dài tới sáng, mãi đến lúc Vô Phong bắn pháo hiệu, người Đà Ma mới tìm thấy hắn và công chúa. Hai người họ hiện đang được đội y tế Băng Hóa chăm sóc, công chúa dần hồi tỉnh còn tên tóc đỏ vẫn chưa có tín hiệu khả quan. Thấy nhân viên y tế đi qua, Hỏa Nghi đều hỏi han tình hình nhưng chỉ nhận được những câu trả lời khó hiểu.

Nhiệm vụ truy tìm Quỷ Vương ở đền hủy diệt thất bại. Bằng thủ thuật nào đấy, Liệt Giả đã lấy linh hồn Quỷ Vương từ thể xác Rahtri và cô gái cũng tử vong ngay sau đó. Quân đội đang khóa chặt các đường biên giới hay bờ biển nhằm truy tìm gã thủ lĩnh Xích Tuyết. Dù vậy hoàng đế Băng Hóa vẫn không cho phép đội Thổ Hành tham gia với lý do an ninh chủ quyền, anh em họ Lôi nóng lòng muốn tóm cổ Liệt Giả song phải ở lại cho tới khi có chỉ thị mới. Về phần Hỏa Nghi, hắn chưa vội tìm hiểu chiếc thẻ dữ liệu vì trước đây hắn từng quyết định rút khỏi chuyện của Vô Phong. Tuy nhiên chiếc thẻ dữ liệu khiến Hỏa Nghi lung lay hơn bao giờ hết vì bản tính ưa cạy mở các bí mật. Con người ai nấy đều hứng thú với bí mật, lẽ thường tình.

Gần trưa, đội tàu từ Thần Sấm chở trang thiết bị y tế hạ cánh xuống ngôi làng, Vô Phong nhanh chóng được chuyển vào phòng mổ bên trong phi thuyền. Nghe mấy người nói rằng tên tóc đỏ khó lòng qua khỏi, Hỏa Nghi càng thêm lo âu. Hắn bỏ luôn bữa trưa mà sốt ruột đứng ngoài phòng mổ chờ đợi tin tức. Những bước chân đi lại nặng trĩu suy nghĩ giúp hắn nhận ra tên tóc đỏ đã thay đổi. Cố gắng, cố gắng hơn, cố gắng hơn nữa để thân xác thương tật không ra hình người, Vô Phong đang hành xử y hệt thằng nhóc Oa Lạc. Hỏa Nghi tự trách mình đáng lẽ phải để ý từ lâu, nếu hắn lựa lời khuyên bảo sớm hơn, Vô Phong sẽ không thành ra nông nỗi này.

Hỏa Nghi chợt thấy Tiểu Hồ đang lặng lẽ hướng về phòng mổ. Oán Hồn Dạ Hỏa hành hạ Tiểu Hồ suốt đêm song nhờ ngài đại thánh sứ và tộc trưởng Hrdaya dùng phép thuật hóa giải, tính mạng cô gái không nguy hại nhiều. Nghĩ đến chuyện nàng ta vốn sẵn hục hoặc với Vô Phong, Hỏa Nghi chột dạ vội nói:

-Khỏe chưa hả?

Cô gái gật đầu vẻ cảm ơn rồi tiếp tục bước vào phòng, Hỏa Nghi bèn đưa tay ngăn lại:

-Các bác sĩ đang phẫu thuật, vào làm gì?

-Tôi chỉ xem…

Hỏa Nghi chen lời cô nàng:

-Đừng làm quẩn chân các bác sĩ! Cậu… à, à… tôi hiểu, tôi hiểu! – Hắn gật gù tỏ vẻ hiểu biết – Bắt đầu quan tâm hắn chứ gì, hí hí!

-Cậu thích chết hả?

Tiểu Hồ nổi đóa. Cô nàng tóc vàng giơ tay định tát thì Hỏa Nghi chộp lấy, hắn bá vai cô nàng đoạn nhăn nhở cười:

-Ờ, không phải, được chưa? Cậu mới bình phục, nghỉ đi, có kết quả tôi sẽ thông báo liền! Hứa danh dự đấy! Đừng có lườm chứ, lườm nhiều rách mắt đấy!

-Tôi muốn coi mặt hắn! – Tiểu Hồ gắt gỏng.

-Rồi rồi, sẽ coi thoải mái! Hắn đâu thể chạy loăng quăng được, đúng không?

Tiểu Hồ rất muốn nhìn rõ chân tướng của tên tóc đỏ nhưng Hỏa Nghi nói cũng xuôi tai, nàng đành rời đi và chờ cơ hội khác. Hỏa Nghi trông theo bóng dáng cô nàng nhiễu sự rồi thở dài mệt mỏi. Hắn vừa bao che một tên tội phạm, việc này vỡ lở khéo mọt gông suốt đời. Hỏa Nghi vò tóc nghĩ cách che giấu thân phận của tên tóc đỏ, lòng thầm rủa đàn bà là chúa rắc rối.

Ngay lúc ấy đội y tế ra khỏi phòng mổ, áo trắng của bọn họ đều nhuộm đỏ máu. Mấy viên y tá bưng bê một nùi đầy băng gạc thấm đẫm mùi tanh nồng nặc. Hỏa Nghi linh cảm có chuyện chẳng lành bèn chặn đường vị bác sĩ phẫu thuật chính, hắn sốt sắng hỏi:

-Xin hỏi Vô Phong ra sao?

Vị bác sĩ tháo bỏ khẩu trang rồi nói:

-Tay phải dập nát, xương sườn phải gãy gần hết chỉ còn xương số hai, số bốn còn lành lặn; nội tạng tổn thương nghiêm trọng. Tóm lại là… không thể hồi phục được.

-Tốt! – Hỏa Nghi cười khì – Sử dụng công nghệ cơ sinh học thay thế cơ thể, một cánh tay bằng máy, một khung xương máy, quá ngon lành!

-Chúng tôi đã tính giải pháp đó, nhưng vấn đề là không thể truyền máu cho cậu ta. Nhìn đây!

Vị bác sĩ chìa ra tấm ảnh phân tích máu của Vô Phong. Mẫu máu rất kỳ dị: không huyết tương, không hồng cầu, bạch cầu hay tiểu cầu; chỉ có một loại tế bào với nhân là một chuỗi bảy mạch; các bác sĩ không thể tìm ra mẫu tương thích để tiến hành truyền máu. Mặt khác Vô Phong chịu đau quá lâu, thần kinh bị ảnh hưởng nặng khiến Thiết Thù 117 tiết ra một hợp chất khiến bộ não ngừng hoạt động. Những cơn đau đỉnh đầu đêm qua chính là do con nhện sắt tác động. Dẫu tên tóc đỏ được truyền máu đi chăng nữa thì hắn cũng không thể tỉnh dậy; nói cách khác, hắn có nguy cơ trở thành người thực vật. Nếu biết được kết cục này, Vô Phong hẳn sẽ chọn cái chết hơn là nằm bệt một chỗ tới cuối đời. – Hỏa Nghi thầm nghĩ.

-Tôi chưa thấy thứ nào kỳ lạ vậy! – Bác sĩ chỉ tay vào bức hình chụp Thiết Thù 117 – Hình như nó…

Hỏa Nghi liền nói:

-Ngoài ông ra, có ai thấy mấy tấm ảnh này chưa?

Vị bác sĩ lắc đầu. Hỏa Nghi cười:

-Chắc ông biết tôi? Được, vậy ông muốn làm việc cho gia tộc họ Hỏa chứ? Tôi có thể viết giấy giới thiệu, chỉ cần ông đừng lộ ra mấy bức hình.

Người nọ sáng mắt như vớ được núi tiền, ông ta đồng ý ngay tắp lự. Hỏa Nghi luôn tìm cách thoát khỏi dòng họ còn người đời nhất loạt đâm đầu vào. Thỏa thuận xong xuôi, hắn giữ toàn bộ tập ảnh, ánh mắt chăm chú phân tích những chuỗi mạch tế bào lạ lùng. Sự tò mò thôi thúc hắn tìm hiểu tấm thẻ dữ liệu, hắn cần làm việc đó để nỗ lực sống của Vô Phong không uổng phí.

Tiểu Hồ bất thình lình xuất hiện rồi nhanh tay chộp giật bộ ảnh. Do cảm giác Hỏa Nghi cư xử khác lạ, cô nàng không về nghỉ ngơi mà ở lại rình rập xem gã giở trò gì. Hỏa Nghi nổi cáu:

-Trả đây!

Cô gái tóc vàng lách người tránh Hỏa Nghi, nàng lướt qua xấp ảnh, gương mặt lộ rõ vẻ “không thể tin nổi” khi nhìn vào thể trạng của Vô Phong. Trong chốc lát Tiểu Hồ chợt hiểu Hỏa Nghi đang bao che nhiều điều bí ẩn liên quan tới Vô Phong, nàng nhíu mày đe dọa:

-Nói tất cả, hoặc tôi sẽ báo cáo cho ngài đại thánh sứ!

-Chúng ta là bạn, đúng không? Cậu chơi chẳng đẹp tí nào cả!

-Vì nể mặt bạn bè nên tôi mới yêu cầu cậu nói! – Tiểu Hồ kiên quyết – Nhỡ cậu mưu mô chuyện mờ ám rồi vỡ lở, tôi giúp sao được?

Hỏa Nghi thở dài bất lực. Đàn bà vốn tọc mạch nhất thế gian, rồi cả thế giới sẽ biết tên tóc đỏ là tên trộm đầu tiên trở thành hộ vệ thánh sứ. Nhưng sự thể đã đến mức này, hắn đành giải thích toàn bộ sự việc và hy vọng Tiểu Hồ không phát huy bản tính buôn dưa lê bán dưa bở đặc trưng của phụ nữ. Tiểu Hồ nghe xong chẳng căn vặn thêm mà chỉ hỏi, giọng hơi đứt quãng:

-Vô Phong… hắn… chết?

-Nhiều khả năng thế. Nếu sống cũng chỉ sống thực vật thôi.

Tiểu Hồ lặng thinh, Hỏa Nghi lấy tập ảnh đoạn nhắc nhở cô nàng:

-Đừng nói cho ai cả, xin cậu đấy! Hãy đợi tôi tìm hiểu ngọn nguồn sự việc, sau đó cậu tố cáo cũng chưa muộn. Thế nhé, tôi còn việc phải làm!

Hỏa Nghi bỏ đi, đầu óc bắt đầu tìm cách giải đố mật khẩu ba mươi ký tự. Chỉ còn mình Tiểu Hồ đứng giữa mưa tuyết trong tâm tình hỗn loạn. Giờ đây Tiểu Hồ có thể nhìn tận mắt cái tên đáng ghét kia bất cứ lúc nào. Có điều nàng đang sợ, một nỗi sợ mà chẳng ai hiểu, kể cả chính bản thân nàng. Nhưng rồi cô gái cất bước, nỗi niềm tâm sự như khối đá bám chặt đôi chân, bóng dáng lững thững khuất dạng sau cánh cửa phòng phẫu thuật.



Chiều tà lẳng lặng bao trùm mảnh đất Thiên Phạn, mưa tuyết càng thêm dày đặc. Các phi thuyền chở trang thiết bị hết đến lại rời đi, người Đà Ma tỏ ra khó chịu trước cảnh “một đống kim loại phụt khói” hoặc “rồ rồ những âm thanh đói bụng từ bao tử” quấy nhiễu ngôi làng. Các bà mẹ cố gắng nạt nộ những đứa con rằng tìm hiểu đám máy móc là hành động tội lỗi nhưng vô hiệu, lũ trẻ thích thú mấy con quái vật sắt thép biết bay hơn triết lý giáo điều. Chúng vây quanh con tàu nơi Hỏa Nghi làm việc, ánh mắt hiếu kỳ nghến ngó những vật dụng máy móc kỳ lạ qua ô cửa kính. Hỏa Nghi mở cửa, hắn chỉ tay về phía anh em họ Lôi rồi xua bọn trẻ:

-Mấy đứa ra chơi với hai tên kia, vui hơn nhiều!

Thoát khỏi đám trẻ con, hắn nhanh tay đóng kín các ô cửa đoạn tiếp tục công việc. Bốn tiếng đồng hồ đã trôi qua nhưng hắn vẫn chưa mở nổi tấm thẻ dữ liệu. Ánh sáng xanh dương từ máy chiếu ba chiều cùng hàng chữ ảo nhấp nháy đang trêu chọc sự kiên nhẫn của Hỏa Nghi:

Xin nhập mật khẩu

Hỏa Nghi từng phá rất nhiều mật khẩu. Một chiếc máy tính, vài dụng cụ kích hoạt là hắn có thể lần ra mã nguồn phá hủy hệ thống bảo vệ. Nôm na là một tấm thẻ dữ liệu có nhiều cách xâm nhập khác nhau, nhập mật khẩu là cửa chính, tuy nhiên kẻ phá mã sẽ tìm các chương trình phụ, từ đó mở ra cửa chính. Thế nhưng ai đó đã phá hủy các chương trình phụ khiến Hỏa Nghi không thể lần ra mã nguồn. Hoặc nhập mật khẩu đúng hoặc tấm thẻ trở thành đồ trang trí phòng ốc. Nhưng ba mươi ký tự ư? Nếu dùng phương pháp ghép chữ đoán mò, Hỏa Nghi nhẩm tính hắn sẽ chết trước khi tìm được mật khẩu đúng. Mật khẩu càng dài, xác suất đoán trúng càng nhỏ, ấy là chưa kể việc ký tự có thêm cả chữ số, viết hoa hoặc ký tự nhằm tăng độ bảo mật.

Gác hai tay sau gáy, Hỏa Nghi ngửa người trên ghế trầm tư suy nghĩ. Sử dụng công nghệ đã thất bại, hắn quay về phương pháp giản đơn nhất: dựa trên thông tin của người đặt mật khẩu. Cho dù ba mươi ký tự hay thậm chí một trăm ký tự, mật khẩu vẫn phải tuân theo quy tắc “có ý nghĩa”. Tâm lý con người thường đặt mật khẩu dễ nhớ như năm sinh tên tuổi hay một thứ quan trọng với họ. Người đặt mật khẩu là Tiếu (hoặc người khác trong trường hợp tên vũ công mù công nghệ) nhưng nó phải liên quan tới Vô Phong, bởi lẽ Tiếu muốn tên tóc đỏ mở tấm thẻ dữ liệu. Đáng tiếc Vô Phong đang sống dở chết dở, Hỏa Nghi chẳng thể khai thác thông tin hữu ích. Hắn loại trừ khả năng lấy năm sinh tháng đẻ làm mật khẩu vì tên tóc đỏ mất trí nhớ, tên tuổi càng không vì chúng không đủ ba mươi ký tự. Những lời cuối cùng Vô Phong nói trước lúc bất tỉnh khiến hắn lưu tâm hơn. “Vô Phong khi trước thế nào thì bây giờ vẫn thế” có ý nghĩa gì? – Hỏa Nghi tự hỏi.

Tâm trí dày đặc suy nghĩ của Hỏa Nghi chợt nhớ tên tóc đỏ từng nói mình là đội phó Thổ Hành. Hắn hí hoáy viết ra giấy đoạn lẩm nhẩm tính và gật gù cho rằng đã tìm ra mật khẩu.

Vô Phong là đội phó trung đội Thổ Hành

Nếu bỏ khoảng trống giữa mỗi chữ, dòng chữ trên vừa đủ ba mươi ký tự vừa tương ứng thân phận bất minh của Vô Phong. Hỏa Nghi mở máy tính, bàn phím ảo hiện lên giữa không trung, hắn cẩn thận nhập từng con chữ. Các ký tự loằng ngoằng chạy, tiếng “tít tít” vang liên hồi. Cuối cùng một dòng chữ đỏ chóe xuất hiện như quả đấm tông thẳng mặt Hỏa Nghi:

Sai mật khẩu

Hắn thử thêm vài lần nữa song đều chung một kết quả. Phát chán trò chơi giải đố con chữ, Hỏa Nghi mở thứ âm nhạc mà hắn cho là “bác học” cùng những âm thanh điên khùng xé toang màng nhĩ. Nhìn bề ngoài ngỡ tưởng hắn giải trí nhưng kỳ thực Hỏa Nghi đang suy nghĩ – một phong cách tư duy hơi khác người. Hắn sắp xếp các sự kiện và đặt câu hỏi đâu là mấu chốt vấn đề? Đâu là thứ gắn kết toàn bộ chi tiết? Câu trả lời chỉ có một: chiếc đĩa vàng. Chính nó dẫn dắt Vô Phong đến Thổ Hành và gây nên bao sự cố. Nhưng quá khiên cưỡng nếu áp đặt chiếc đĩa là mật khẩu. Ngẫm nghĩ hồi lâu, hắn quyết định kiểm tra chiếc đĩa. Kiểm tra mọi thứ còn hơn ngồi một chỗ đoán mò, sục sạo nhiều khéo chừng vớ được manh mối quan trọng.

Hỏa Nghi luôn mang theo chiếc đĩa từ lúc rời khỏi Thánh Vực. Hắn đặt nó vào chiếc máy hình trụ trong suốt sau đó khởi động bảng điều khiển. Cỗ máy vốn dùng để kiểm tra thành phần kim loại, hắn bất đắc dĩ phải sử dụng nhằm tránh bị ma lực của chiếc đĩa nuốt mất linh hồn. Không khí bên trong ống bị rút hết, chiếc đĩa lật mình bay lơ lửng giữa môi trường chân không, vài tia lửa điện nhá lên khiến nó bật mở mười cánh kim loại. Dù không tiếp xúc nhưng Hỏa Nghi vẫn cảm nhận rõ ma lực khủng khϊếp từ chiếc đĩa. Hắn tỉ mẩn săm soi từng chi tiết nhỏ. Vài phút lặng lẽ trôi, Hỏa Nghi bất ngờ nhìn thấy mỗi cánh kim loại có hàng chữ nhỏ xíu, trông qua có vẻ giống chữ cổ. Hắn liền ghi chép và cuối cùng được một sản phẩm thế này:

Hljóðs bið ek, allar helgar kindir,

Meiri ok minni, mögu heimdallar ek,

Vel fyr telja, forn spjöll fira

þau er fremst, Þá gengu öll

Hỏa Nghi hoa mắt không biết đọc ra sao, thứ tiếng này ắt thuộc về thời đại năm đế chế. Tài liệu cổ xưa không ghi chép chiếc đĩa vàng nhưng chắc hẳn có đề cập chữ viết. Hỏa Nghi vội vã đến lều tộc trưởng, bước chân lọt thỏm trong sắc trời tối mịt. Hắn quýnh quáng chào Hrdaya, từ chối lời mời ăn tối của ông già rồi lao vào nghiên cứu sách vở. Ngài tộc trưởng cười mỉm và hỏi:

-Cần ta giúp không?

Hrdaya tinh thông ngôn ngữ cổ, có lẽ ông ta chẳng khó khăn khi đọc những dòng chữ trên. Bây giờ ngồi tra hàng núi sách vở, Hỏa Nghi e rằng đến sáng mai cũng chưa xong. Vả lại ngài tộc trưởng chẳng còn can dự chuyện chiếc đĩa vàng, thế nên nhờ vả chút chắc không thành vấn đề. Hỏa Nghi xán gần tộc trưởng, khỏi dông dài mà nói thẳng vấn đề ngay:

-Ngài dịch hộ tôi đoạn chữ này, được chứ?

Ngài tộc trưởng ngó qua, ánh mắt đυ.c hơi phấn khích:

-Ồ! Ngôn ngữ của năm đế chế cổ! Từ chiếc đĩa vàng hả?

-Đúng vậy. Tôi đang nghiên cứu nó, tham khảo vài thứ thôi! – Hỏa Nghi nói.

Hrdaya cười nhạt. Vị tộc trưởng lấy giấy bút, bàn tay già nua viết từng dòng chữ thẳng thớm vuông vức, Hỏa Nghi hơi ghen tỵ vì hắn viết xấu như gà bới. Bản dịch hoàn thành sau ít phút, Hỏa Nghi lẩm nhẩm đọc, hàng lông mày nhăn nhó những đường nét khó hiểu:

Bình yên theo gió, theo thời gian

Trong những hoa tuyết thắm nắng vàng

Giấc mơ trường tồn, cùng năm tháng

Vĩnh cửu vạn kiếp, không phai tàn

Nghe giống một bài thơ. – Hỏa Nghi nghĩ thầm. Có điều bài thơ quá dài, chẳng có ý tứ nào cho thấy đây là mật khẩu. Hỏa Nghi thở dài sõng sượt vẻ chán nản tột cùng. Hrdaya nói:

-Sao thế anh bạn? Thất vọng điều gì chăng?

Hỏa Nghi lắc đầu. Tộc trưởng tiếp lời:

-Con người thời năm đế chế cổ luôn nghĩ về một nơi mà mọi giấc mơ được toại nguyện. Thử tưởng tượng ai cũng hạnh phúc với mục tiêu của mình, thật tuyệt vời, phải không?

Hỏa Nghi trầm ngâm. Tự cổ chí kim, con người sống được nhờ giấc mơ, bản thân hắn hay bao người đều bị quy luật đó chi phối. Ngẫm nghĩ kỹ, biến cố cuộc đời của tên tóc đỏ đều do giấc mơ định đoạt. Phải chăng đây là điều tên vũ công Tiếu muốn nói? Hỏa Nghi đọc bài thơ, tư duy xáo trộn những con chữ tựa như đang chơi trò xếp hình. Hắn nhận ra nếu ghép hai chữ đầu mỗi câu thơ thì được một câu hoàn chỉnh: “Bình yên trong những giấc mơ vĩnh cửu”.

Vừa đủ ba mươi ký tự!

Hỏa Nghi vỗ đùi như đã phát minh ra một thứ vĩ đại. Hắn liến thoắng cảm ơn tộc trưởng đoạn hối hả chạy về phòng thí nghiệm mở máy tính. Ánh sáng xanh lét từ máy chiếu ba chiều cùng bàn phím ảo hiện lên, hắn cẩn trọng gõ từng chữ rồi ấn nút đăng nhập. Vô vàn ký tự loằng ngoằng xoay vòng trong ô mật khẩu như máy quay xổ số và những ký tự đầu tiên dừng lại. Có vẻ Hỏa Nghi đã đúng. Hắn chống cằm chờ đợi, lòng hồi hộp theo âm thanh “tít tít”. Ít phút trôi đi, kết quả cuối cùng xuất hiện:

Sai mật khẩu

Dòng chữ đỏ chóe như cây búa tạ đập nát mọi nỗ lực của Hỏa Nghi. Cho rằng mình thiếu sót, hắn bèn đăng nhập lần nữa nhưng kết quả vẫn y nguyên. Hỏa Nghi tức tối đá tung chiếc bàn bên cạnh, giấy tờ máy móc rơi rào rào trên sàn. Hắn đã thất bại, thất bại hoàn toàn. Chiếc đĩa vàng là vật cuối cùng liên hệ mọi sự kiện song ngay cả nó cũng không gợi mở được mật khẩu. Hỏa Nghi chán nản rời khỏi phòng. Đêm đen đặc, mưa tuyết lạnh thấu xương. Hắn nhìn căn phòng phẫu thuật mờ ánh đèn rồi khẽ thở dài.

“Cậu là cái quỷ gì vậy, tóc đỏ?”.



Lục Châu tỉnh giấc sau giấc ngủ ngắn, cơ thể uể oải cứ muốn nằm yên một chỗ. Ngài Tây Minh đã loại bỏ Oán Hồn Dạ Hỏa ra khỏi người nàng, tuy nhiên cần vài ngày nữa, ảnh hưởng của ngọn lửa đen mới thật sự chấm dứt. Cô gái đứng dậy đi lại cho đỡ mệt mỏi. Đầu óc nàng lẫn lộn quanh cơn đau nhức nơi bả vai và nỗi tâm tư phiền muộn. Đêm qua… không, chính xác là rạng sáng hôm nay, nàng đang nghĩ về thời gian đó. Tâm trí cô gái chộn rộn vài tia cảm xúc kỳ lạ. Một thứ gì đấy khác lạ đang khuấy đảo cõi lòng vốn phẳng lặng của Lục Châu. Ngủ chung với một gã đàn ông! Nàng ôm mặt cố ngăn mình đừng nghĩ thêm chuyện ấy. Nàng sợ những lời đàm tiếu sẽ tán loạn như đàn ong vỡ tổ. Nhưng cố gắng bao nhiêu, nàng càng chìm đắm bấy nhiêu.

Như có cơn gió nào đấy thổi bùng những giấc mơ chất chứa bấy lâu.

-Công chúa?

Lục Châu ngoảnh mặt về phía cửa, Tiểu Hồ bước đến vòng tay ôm nàng một cách thân tình:

-Công chúa khỏe rồi chứ?

-Ta ổn. – Lục Châu cười nhẹ – Nhờ thầy với tộc trưởng…

-Nhờ cả cái tên bị thịt tóc đỏ nữa chứ? – Tiểu Hồ nói.

Công chúa im lặng, khuôn miệng nhỏ nhắn toan nói điều gì rồi ngập ngừng như cánh hoa chưa chịu nở trước gió. Một lời cảm ơn thôi nhưng dường như quá khó với nàng, ít nhất là ngay bây giờ. Tiểu Hồ đưa cho nàng một tập giấy, Lục Châu ngạc nhiên:

-Thứ gì vậy?

Tiểu Hồ ho hắng:

-Ừm… bệnh án của Phong… à nhầm, cái tên bị thịt tóc đỏ! Hơi nặng đấy, em nghĩ công chúa nên thăm hỏi. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Lục Châu chậm rãi đọc và dừng lại ở dòng chữ “nguy cơ sống thực vật”. Nàng đăm chiêu hồi lâu, trí nhớ mơ hồ cảnh tượng trong hang. Nàng đã thấy hắn bê bết máu, thể xác vỡ nát cùng nỗi đau vượt quá sức chịu đựng. Nhưng biết nói chi đây? Công chúa cắn môi ngẫm ngợi cách trả ơn tương xứng. Đương mải suy nghĩ, nàng bỗng thấy Chiến Tử xuất hiện.

Chiến Tử đã mê man suốt ngày hôm na mới tỉnh dậy sau khi được ngài Tây Minh hóa giải hết Oán Hồn Dạ Hỏa. Vừa khỏe lại đôi chút, Chiến Tử liền chạy đi tìm công chúa nga đứng đó, khắp người băng bó như xác ướp. Bao nhiêu phiền lòng của Lục Châu thoáng chốc bị xóa sạch, đôi mắt khẽ ngấn lệ, nàng vội che giấu nó một cách vụng về rồi quay sang Tiểu Hồ:

-Nhờ em nói với Phong là ta sẽ tới sau!

Công chúa quên mất rằng Vô Phong đang bất tỉnh, sao có thể nghe? Nhưng điều ấy chẳng quan trọng nữa, đôi tay Lục Châu bỏ mặc đống bệnh án để nắm lấy bàn tay của người mà nàng hằng mong chờ. Chiến Tử cúi đầu nói:

-Tôi xin lỗi.

Lục Châu không đáp, linh hồn tìm chốn bình yên trên bờ vai ChiếnTử. Trông cảnh hai người đứng giữa mưa tuyết, Tiểu Hồ khẽ thở dài. Cô gái tóc vàng thu dọn giấy tờ rồi lặng lẽ rời đi, bước chân in mặt tuyết quay lại phòng phẫu thuật. Gọi là “quay lại” vì Tiểu Hồ đã ở đó suốt buổi chiều.

Căn phòng trắng tinh, một màu trắng sạch sẽ quá đáng đặc trưng của những phòng mổ. Vô Phong nằm bất động, mặt nạ dưỡng khí che quá nửa khuôn mặt, toàn thân bó nẹp trong khung thép lạnh toát. Hắn đang đơn độc chiến đấu chống chọi cái chết, thể trạng yếu đi thấy rõ, máy đo nhịp tim như cổ họng thoi thóp những thanh âm rời rạc. Tiểu Hồ kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh, tay chống cằm ngắm nhìn Vô Phong, tâm tình bồng bềnh ký ức. Nàng bất giác lên tiếng:

“Tôi biết anh là tên trộm đó. Tưởng tôi là con ngốc chắc? Trước đây tôi rất muốn lột cái mũ của anh, muốn tống anh vào tù. Ăn cắp xấu lắm, hiểu không hả?”.

Những hình ảnh ở Vinh Môn quốc hiện về, màn rắc rối trong nhà vệ sinh khiến Tiểu Hồ bật cười. Cô gái tiếp lời:

“Nhưng sau lần đó, tôi muốn thấy mặt anh vì tôi cần biết người cứu mình. Tại sao anh không chịu hiểu? Tôi chỉ muốn thấy mặt anh, thế thôi! Đồ khốn, dám nói tôi nặng như lợn…”.

Đôi vai Tiểu Hồ run run vì cười, bóng dáng phủ lên gương mặt tên tóc đỏ. Tiếng cười nhỏ dần, chỉ còn nỗi im lặng mênh mang như bầu trời không có đường chân trời. Tiểu Hồ tựa đầu trên thành giường khẽ gọi:

“Tôi muốn bay lần nữa, Nghe thấy tôi nói không?”.

“Đừng chết…

…tôi muốn bay lần nữa.”.

Vô Phong vẫn thở đều đều, mặt nạ dưỡng khí phập phồng tiếng thoi thóp. Tiểu Hồ vươn tay vân vê mái tóc đỏ, giọng hơi nghẹn:

“Đồ cà tẩm… cố gắng làm gì chứ…

…người ta có để ý anh đâu?”.

Ngón tay Tiểu Hồ quờ quạng đám tóc rối, cô gái thϊếp đi và mặc cho cơn gió từ miền giấc mơ thổi linh hồn mình đến nơi vô tận.