Ngục Thánh

Quyển 1 - Chương 10: Ký ức bị ngăn trở

Thần Sấm cập bến Hỗn Nguyên lúc xẩm tối. Phi thuyền bay qua biển khơi muôn trùng sóng; mùi mặn đượm nồng, bọt trắng xóa rì rào như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ những trái tim dũng cảm. Nước xô nhau chồm lên dải cát bàng bạc bao quanh lục địa. Cát chen chân âm thầm vun đắp những dải núi sừng sững đã trường tồn qua bao thế kỷ. Bên kia núi là một khu rừng bát ngát tới cuối chân trời. Nơi đây là đất thánh, là trái tim, là cội nguồn thế giới.

Vô Phong vội vàng lật cuốn “Tâm Mộng thế giới – kiến thức cơ bản”. Theo quyển sách, Hỗn Nguyên lục địa thuộc về bộ tộc Thanh Thủy – những con người đã tồn tại trong buổi đầu của thế giới. Họ là tộc người duy nhất thấu hiểu Vạn Thế, họ nắm bắt sự thay đổi của thế giới thông qua sự thay đổi của cây mẹ. Hầu hết dân chúng thế giới kính trọng bộ tộc, coi họ như sứ giả mang ý chỉ thánh thần. Người Thanh Thủy coi trọng cân bằng tự nhiên, họ không muốn sự đặt chân của nền văn minh khoa học lên đất thánh. Vì thế hàng vạn năm qua Hỗn Nguyên vẫn giữ nguyên vẻ hoang sơ như thuở ban đầu. Tuy nhiên sau sự cố Liệt Giả, Đại Hội Đồng đã sắp đặt vài tiền trạm tại rìa ngoài lục địa. Đứng từ hành lang Thần Sấm, Vô Phong có thể thấy rõ vài ngọn tháp canh nằm chơi vơi trên đỉnh núi.

Bóng Thần Sấm chầm chậm lướt trên cánh rừng thấm đẫm sắc xanh. Từ hành lang tầng sáu, Vô Phong phấn khích chiêm ngưỡng đất thánh. Độc Trùng cười:

-Lần đầu tới đây à?

-Phải. – Tên tóc đỏ gật lia lịa.

Độc Trùng vỗ vai hắn:

-Tí nữa ngắm thoải mái. Tàu sắp hạ cánh rồi, đi thôi.

Thần Sấm đáp trước bìa rừng, động cơ ầm ì tiếng sấm rền thổi bạt ngọn cây, thú hoang chạy tán loạn. Vô Phong theo gã đội phó xuống bụng phi thuyền, công chúa và ba hộ vệ đã chờ sẵn. Tên tóc đỏ ngóng đợi một cái cười từ công chúa như thường lệ nhưng phí công vô ích. Trong mắt công chúa chỉ còn nhiệm vụ, nàng không rảnh để tâm một gã lính quèn như hắn. Người duy nhất chú ý Vô Phong là… Tiểu Hồ. Hắn cố tình lảng tránh cô gái một cách vô tình, lòng thấp thỏm chẳng yên.

Tiếng động cơ dịu dần rồi ngừng hẳn. Cánh cửa bụng phi thuyền mở ra, phía trước là một người đang đợi đám công chúa. Người này có nước da trắng toát, trên mặt có hai vệt màu xanh dương từ gò má chạy xuống cằm; đôi tai dài và nhọn ẩn sau mái tóc dài, thỉnh thoảng nó vẫy vẫy một cách rất tự nhiên như tai thú. Anh ta khoác trên một bộ trang phục bó sát cơ thể với hai màu chủ đạo là xanh và đỏ, cổ đeo rất nhiều chuỗi vòng. Có đúng là “con người” không? – Vô Phong tự hỏi.

-Người Thanh Thủy đấy. – Độc Trùng chợt thì thầm vào tai Vô Phong.

Người nọ cúi đầu trước công chúa, giọng nói hơi khàn:

-Thánh sứ Lục Châu, chào mừng cô trở về đất mẹ.

Công chúa dang tay, đôi chân quỳ xuống, thái độ đầy cung kính:

-Đứa con này đã trở về với mẹ Vạn Thế vĩ đại!

Anh chàng tộc Thanh Thủy ngó vào phi thuyền một chút rồi hỏi:

-Đại thánh sứ Tây Minh không tới sao?

-Thầy Tây Minh đang bận khảo sát thí sinh ở Phi Thiên Quốc. Thấy ấy gửi lời xin lỗi tới tộc trưởng.

Sự thực là ngài đại thánh sứ đang nằm trong phòng và đắp chăn ngủ ngon lành. Tới đất mẹ, các thánh sứ bắt buộc phải gặp tộc trưởng tộc Thanh Thủy, sau hành hương để diện kiến Vạn Thế. Song chẳng hiểu lý do gì mà ngài Tây Minh nhờ Lục Châu nói dối. Dối trá cây mẹ là điều mà Lục Châu căm ghét, nhưng rõ ràng tài thuyết phục của Tây Minh ở đẳng cấp cực kỳ cao siêu.

Anh chàng tộc Thanh Thủy gật đầu chấp nhận lý do của Lục Châu. Anh ta tiếp lời:

-Người của Thánh Vực đã thông báo cho chúng tôi cuộc hành hương. Tộc trưởng đang đợi cô. Chỉ có công chúa và hộ vệ mới được diện kiến Vạn Thế.

Lục Châu nói:

-Có hai người “ngoại đạo” đi cùng với chúng tôi, liệu họ có thể đứng trước cây mẹ?

-Họ là ai? – Anh chàng kia nheo mắt.

Lục Châu chỉ vào Vô Phong và Độc Trùng:

-Họ không phải là hộ vệ của tôi, nhưng họ là người hỗ trợ.

Anh chàng kia ngẫm nghĩ hồi lâu sau trả lời:

-Ngài linh tế sẽ quyết định họ được phép hay không. Nhưng trước hết, tôi yêu cầu họ bỏ lại vũ khí.

Sau khi Vô Phong và Độc Trùng tháo toàn bộ súng ống dao kiếm, anh chàng tộc Thanh Thủy dẫn mọi người băng qua rừng rậm. Lớp cỏ dày dưới chân người bốc lên những dư vị nguyên thủy từ vạn năm trước. Thú ăn đêm rời nơi ẩn nấp, bắt đầu một chu trình quay vòng tự nhiên. Hàng chục đôi mắt xanh lè nhấp nháy, nền đất chất đầy lá khô sột soạt tiếng di chuyển. Vô Phong hơi rợn, đầu liên tục quay trái quay phải dè chừng. Anh chàng người Thanh Thủy lên tiếng:

-Chúng quen mùi tôi rồi. Các người sẽ an toàn.

Vô Phong không tin mà vẫn giữ thái độ cảnh giác. Tiểu Hồ chế nhạo:

-Lính đặc nhiệm đấy!

Cô nàng cười khanh khách. Vô Phong tức điên. Nhằm tránh cơn uất ức xông não, hắn quay sang hỏi Độc Trùng:

-Sao ngài công chúa gọi chúng ta là “ngoại đạo”?

Độc Trùng bật cười, gã giải thích rằng người Thanh Thủy, thánh sứ và hộ vệ thánh sứ là ba dạng người có quyền tiếp kiến Vạn Thế. Những người như gã hoặc Vô Phong không thuộc ba dạng trên nên tộc Thanh Thủy gọi là “ngoại đạo”. Tên tóc đỏ cảm thấy kiểu phân chia này chẳng khác mấy phân biệt chủng tộc. Hắn tự hỏi cái cây to tổ bố kia vì lẽ gì mà hưởng đặc quyền thần thánh?

Đoàn người đi được nửa tiếng đồng hồ thì dừng lại trước một cửa hang. Một người Thanh Thủy khác từ trong hang bước ra nói chuyện với anh chàng dẫn đường. Họ trao đổi bằng một thứ ngôn ngữ kỳ lạ mà cách phát âm của nó dựa vào hơi thở và cách uốn lưỡi. Vô Phong trề môi:

-Ngôn ngữ gì kinh dị thế?

Độc Trùng nói:

-Người dẫn đường cho chúng ta tên là Kh’srak. Anh ta đang xin phép đưa chúng ta tới ngôi làng Thanh Thủy.

-Cậu hiểu họ nói gì? – Vô Phong kinh ngạc.

-Ờ. Tiếng Thanh Thủy hơi khó học. Tôi mất nửa năm mới thông thạo nó.

-Mà tên thằng cha kia là gì? “Khọt khẹt” à?

Kh’srak bất ngờ quay sang Vô Phong, nhã nhặn nói:

-Tên tôi không phải “Khọt khẹt”, là Kh’srak. Anh đẩy lưỡi lên, nhấn mạnh âm tiết đầu tiên rồi thở ra là được.

Mọi người nhìn Vô Phong bằng ánh mắt khó chịu, đặc biệt là Lục Châu. Nhạo báng tiếng nói người Thanh Thủy là điều cấm kỵ, tên tóc đỏ đã đùa cợt không đúng chỗ. Đôi tai của Kh’srak vẫy vẫy như cảnh báo Vô Phong rằng chớ phát ngôn xằng bậy. Độc Trùng rỉ tai hắn:

-Quên chưa nhắc, tai họ thính lắm đấy.

Đoàn người tiến nhập hang núi. Đường hầm khá rộng, vô số thứ lập lòe bay lượn kết thành đàn, rực rỡ tỏa ánh sáng trắng muốt soi tỏ lối đi. Ban đầu hắn nghĩ chúng là đom đóm nhưng không phải. Thứ này tròn vo, thân có đôi cánh nhỏ ti lấp lánh tựa thủy tinh. Hắn hỏi:

-Cái gì đây?

Độc Trùng trả lời:

-Là “tiểu thánh sứ”, linh hồn của thánh sứ.

Các thánh sứ sau khi chết sẽ hóa thành những linh hồn bảo vệ cây mẹ Vạn Thế, nhưng linh hồn ấy được gọi là “tiểu thánh sứ”. Tiểu thánh sứ trôi nổi trên Hỗn Nguyên lục địa, cung cấp năng lượng giúp đất thánh tồn tại. Một tiểu thánh sứ vẫy đôi cánh nhỏ bé trong bàn tay Lục Châu, nàng khẽ vuốt ngón tay một cách trìu mến rồi thả chúng bay đi. Khi chết, nàng cũng trở thành linh hồn trở về Hỗn Nguyên lục địa, đó là điểm kết thúc trong cuộc đời của một thánh sứ. Vô Phong gãi gãi đầu, cá nhân hắn không thích chuyện này lắm.

Đi hồi lâu, mọi người thấy một luồng ánh sáng rọi vào vào đường hầm. Đoàn người bước qua luồng sáng đó rồi Kh’srak nói:

-Tới nơi rồi!

đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Trước mặt mọi người là khung cảnh bên trong quả núi. Trừ công chúa và Chiến Tử, ai nấy đều ngẩn ngơ, ánh mắt như muốn nuốt trọn cảnh vật. Những cây cổ thụ trắng muốt một màu băng đá mọc ra từ vách đá, tán lá tỏa rộng màu xám bạc. Bao quanh các cây cổ thụ băng là những loại cây nhỏ hơn, mỗi loài lóng lánh một màu sắc đặc trưng, có bông hoa màu đỏ pha cam rực rỡ như ánh hoàng hôn, có những dây leo mềm mại rủ xuống từ cây cổ thụ băng như mái tóc đượm hương người thiếu nữ. Vô Phong thử chạm vào những dây leo ấy, chúng liền xoăn lại rồi co rút dần. Ngôi làng Thanh Thủy chính là khu rừng thiên nhiên này, hàng ngàn ngôi nhà là các thân cây khoét rỗng ruột. Để thuận tiện việc di chuyển, người Thanh Thủy dựng vố số cây cầu bện từ dây leo và hoa dại. Những người phụ nữ rảo bước trên cầu, đôi mắt cẩn trọng theo dõi đoàn khách lạ. Vô Phong để ý đa số phụ nữ của tộc Thanh Thủy rất đẹp. Họ sở hữu dung mạo mỹ lệ cùng vóc dáng cân đối, theo Kh’srak thì đó là sự di truyền sắc đẹp từ nữ thần tiên tri.

Kh’srak đưa cả đám tới cây cổ thụ lớn nhất làng đồng thời là nhà tộc trưởng. Sau một hồi chờ đợi, tộc trưởng bước ra, gương mặt đầy nếp nhăn, áo thụng màu trắng dập dìu theo từng bước chân già nua, cổ đeo đầy chuỗi hạt lấp lánh màu đồng. Lục Châu khom người hành lễ:

-Tộc trưởng Mouyn!

Vô Phong nín miệng ngăn tràng cười xổ tung ruột vì cái tên Mouyn hắn nghe hao hao “Mót ị”. Tộc trưởng Mouyn cất lời đáp lễ công chúa:

-Chào mừng thánh sứ Lục Châu trở về đất mẹ. Ta đã nhận thư của Thánh Vực, ta rất vui vì cô chấp nhận gánh vác sứ mệnh khó khăn này.

-Vâng. Chúng tôi có thể tới gặp mẹ Vạn Thế?

Mouyn nói:

-Ta nghĩ mọi người cần nghỉ ngơi dưỡng sức, cuộc hành hương tới cây mẹ thực sự là một thử thách. Vả lại sáng mai nữ thần tiên tri mới tỉnh giấc.

-Vâng. – Lục Châu đáp lời.

Tộc trưởng Mouyn định cử người đi sắp xếp chỗ ở thì Kh’srak lên tiếng:

-Thưa tộc trưởng, ở đây có hai người “ngoại đạo”.

-Người “ngoại đạo”? – Mouyn nheo mắt nhìn Vô Phong và Độc Trùng.

Lục Châu nói ngay:

-Thưa tộc trưởng, tuy họ không phải là các hộ vệ, nhưng họ sẽ theo tôi trong suốt cuộc hành trình.

Tộc trưởng Mouyn vuốt cằm, nó làm Vô Phong liên tưởng tới phong cách vuốt ria của thuyền trưởng Nhất Long:

-Bất cứ một người nào có lòng thành kính với cây mẹ đều đáng được tôn trọng, nhưng vì họ là người “ngoại đạo” nên chúng ta sẽ phải kiểm tra. Kh’srak, hãy dẫn họ đi gặp linh tế, ông ấy sẽ giúp chúng ta.

Linh tế là những người có khả năng sử dụng phép thuật như pháp sư hoặc thánh sứ, tuy nhiên họ thiên về phép thuật nội tâm hay thuật chiêm tinh, chữa bệnh. Số lượng linh tế rất ít và gần như không còn tồn tại trong thời đại này.

Vô Phong và Độc Trùng được Kh’srak dẫn đến một thân cây nằm cheo leo cạnh vách núi. Nơi ấy là nhà của vị linh tế. Gã đội phó Thổ Hành vào trước còn Vô Phong đứng ngoài chờ đợi. Tên tóc đỏ nhấp nhổm đứng không yên, hắn nghe Kh’srak nói đây là bài kiểm tra tư cách, nếu tư cách không đủ, hắn vĩnh viễn không được tiếp cận Vạn Thế. Nghĩ lại quá khứ, hắn thấy mình chỉ trên mức tệ hại tí xíu. Ăn cắp, đánh nhau, quỵt tiền lão Lập, cuỗm túi tiền của Tiểu Hồ, chừng ấy tội đủ tù mọt gông chứ chưa nói tư cách.

Lát sau Độc Trùng bước ra, mặt thản nhiên như không:

-Tôi được phép gặp Vạn Thế. Cậu vào đi.

Vô Phong không nghĩ cái mặt Độc Trùng đủ điều kiện gặp cây mẹ. Gã đội phó Thổ Hành Đến phiên mình, hắn hồi bước vào nhà vị linh tế với quả tim đập bình bình như đánh trống.

Vô Phong bước qua cánh cổng hình vòm trên thân cây. Hắn nhận thấy “căn nhà” của linh tế khá nhỏ, không gian lởn vởn mùi lá thuốc ngai ngái, xung quanh thắp những ngọn nến tỏa ánh sáng màu tím kỳ dị. Một người đàn ông còn già hơn cả tộc trưởng Mouyn đang ngồi khoanh chân trầm tư suy nghĩ. Ông ta đeo rất nhiều chuỗi hạt màu đồng ở tay và cổ. Vừa thấy Vô Phong, vị linh tế nói:

-Cậu đang lo nghĩ?

Vô Phong không dám đáp, linh tế tiếp lời:

-Ta là Linh Tế K’jun. K’jun, nhớ nhé, không phải là “Cún”.

Tên tóc đỏ giật thót. Đúng là hắn đang liên tưởng tên vị linh tế với từ “Cún”. Xem chừng vị linh tế có thể đọc suy nghĩ của hắn. K’jun tiếp lời:

-Ngồi đây! Cứ thoải mái, chỉ là một cuộc kiểm tra nho nhỏ thôi. Đưa tay trái của cậu cho ta.

Vô Phong ngập ngừng một lúc, sau nghe theo lời vị linh tế. K’jun đặt tay trái của mình lên tay trái của hắn, đoạn lầm rầm một tràng tiếng thổ ngữ, những chiếc nến bùng cháy dữ dội, mùi thuốc hăng nồng cuộn lên xộc thẳng vào óc khiến Vô Phong cảm thấy thân thể mình bị hút vào một thứ gì đó.

Hàng vạn hình hiện lên trong tâm trí Vô Phong. Hắn thấy mình đi tuần trên Thần Sấm, tập luyện tại doanh trại, túi tiền nặng trịch trên vai, đôi giày của hắn mài những tia lửa đỏ rực khi trượt trên dây thép, khu chợ rác, ăn cắp túi tiền của Tiểu Hồ, chạy trốn đám người trong ngày quốc khánh. Chúng như thước phim chạy ngược với tốc độ kinh hoàng. Tên tóc đỏ cảm tưởng mình đang đi trên một đoàn tàu cao tốc sắp trật đường ray.

Nhưng đó chưa phải là tất cả.

Bất chợt một đêm mưa gió, Vô Phong lờ mờ nhìn thấy hai người lính trong bộ quân phục ném hắn vào khu “chợ rác” rồi bỏ đi. Đúng lúc này, một cơn đau đầu khủng khϊếp tràn đến, Vô Phong cảm thấy cơ thể mình như muốn vỡ vụn thành từng mảnh, hắn đổ gục người xuống.

Vô Phong trở dậy, thở hồng hộc. Linh tế K’jun lắc đầu:

-Anh bạn, cậu thú vị đấy.

-Ông... ông biết điều gì?

K’jun từ tốn đáp:

-Ta vừa kiểm tra ký ức của cậu. Cậu không phải quân nhân. Chính xác mà nói thì cậu là một tên trộm vặt ở Phi Thiên thành.

Linh tế người Thanh Thủy có khả năng xâm nhập bộ não người khác, kiểm tra tất cả những hình ảnh mà người đó nhìn thấy. Các chuỗi hình ảnh sẽ cho thấy người đó tiếp xúc với ai, lớn lên thế nào, từ đó linh tế suy ra được quá khứ của anh ta. Tất cả cuộc sống của Vô Phong đều bị K’jun nhìn thấu.

Tên tóc đỏ cứng mặt. Hắn vồ vập vị linh tế, mồm liến láu:

-Xin ông đừng tiết lộ chuyện của tôi! Tôi xin ông đấy! Tôi sẽ bị tù mất! Tôi sẽ không tới Vạn Thế, nhưng xin ông đừng nói! Tôi có nhiều tiền lắm, hai chúng ta chia nửa, nhé?

Vị linh tế mỉm cười:

-Ta đã nói cậu có tư cách hay không đâu!

Vô Phong đần mặt. K’jun giải thích:

-Ta chỉ đánh giá nhân phẩm thôi. Ít nhất cậu chưa hại ai, chưa đến mức tồi tệ lắm, vẫn đi gặp Vạn Thế được! Còn về quá khứ của cậu, ta sẽ không nói với ai, vì ký ức là thiêng liêng với mỗi người.

Tên tóc đỏ thở phào nhẹ nhõm, lòng cảm tạ Vạn Thế vĩ đại thương yêu đứa con trời đánh thánh vật này. Hắn nhổm dậy, giọng điệu hào hứng:

-Ông nhìn thấy ký ức người khác, đúng không? Vậy phiền ông xem hộ tôi! Tôi không còn nhớ những chuyện xảy ra năm năm trước! Ông nhìn thấy chúng không?

K’jun lắc đầu:

-Đây chính là mấu chốt, có một cái gì đó đã khép lại ký ức ấy và không muốn cho ta biết, nó không phải phép thuật mà là sản phẩm từ nền văn minh khoa học.

Vô Phong nheo mắt:

-Cái gì? Ý ông là sao?

K’jun chỉ tay lên trán hắn:

-Có một thứ gì đó trong đầu cậu. Nó giam hãm toàn bộ suy nghĩ của năm năm trước. Nếu là cấm chú hay phép thuật, ta có thể giải trừ. Nhưng… loại máy móc này… ta chịu thua.

Tên tóc đỏ há hốc miệng:

-Cỗ máy? Trong đầu tôi? Trong bộ óc ấy hả?

-Phải.

Vô Phong hỏi dồn:

-Vậy ai đã đưa tôi vào quân đội? Ông biết không?

-Ký ức dựa trên những gì mà đôi mắt cậu nhìn thấy. Ta không thể thấy cái mà cậu không thấy.

-Thế còn hai người lính kia? Tại sao họ ném tôi vào “chợ rác”? Tại sao họ làm thế với tôi?

K’jun lắc đầu:

-Ta không biết. Cậu không biết mình là ai thì ta cũng không thể biết chính xác cậu là ai.

Vô Phong ngừng thở, tâm trí hẫng hụt. Con đường dài bất tận một lần nữa xâm chiếm trái tim hắn. Sự cô độc khủng khϊếp bao vây tên tóc đỏ. Hắn lọt thỏm giữa hố sâu đen tối, hắn hoàn toàn khác biệt những con người đứng ngoài kia.

Hắn chỉ có một mình.

-Ngủ đi, anh bạn trẻ. – K’jun lên tiếng – Ngủ một chút, cậu sẽ bình tĩnh hơn.

Vô Phong bước ra. Hắn bỏ qua mọi lời nói của Độc Trùng và Kh’srak. Hắn không để ý công chúa hay Tiểu Hồ, hắn chẳng nghĩ được gì hơn nữa. Mọi việc trước mắt hắn mơ hồ trôi đi như không tồn tại. Hắn suy nghĩ nhiều đến mức tưởng chừng không ngủ nổi nhưng lát sau đã ngáy pho pho.