Bạn Trai Lãnh Đạo Dưới Giường Liền Không Thân

Chương 2.2: Ông xã, liếm em (h)

Editor: TBi

Chu Cảnh Minh đột nhiên vòng tay qua eo cô, ôm vào lòng, hít hà cổ cô, anh ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Diệp Khúc Đào, cơ thể cô ấy thật thơm.

Bàn tay anh thô bạo xé toạc dây áo ngủ của cô, áo ngủ màu hồng mà cô ấy đang mặc làm cho làn da của cô trông đặc biệt trắng và mềm mại, còn có mùi thơm của sữa tắm.

Sau khi dây áo bị xé ra, nhìn hai đầṳ ѵú lộ ra ngoài của cô, anh cố ý dùng ngón tay chọc chọc, khi bị ngón tay chạm vào thì đầṳ ѵú đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà nhô ra.

Anh cắn núʍ ѵú bên trái của cô, mυ'ŧ lấy, vừa ăn vừa nói: “Còn cứng hơn của anh.”

Bị anh mυ'ŧ, Diệp Khúc Đào rêи ɾỉ, vòng tay qua cổ anh, để anh tiếp tục ăn.

“Chồng bú tiếp đi, ngứa quá, đầṳ ѵú muốn dính chặt với miệng chồng không buông.....Ưm nứиɠ quá.”

Cô lắc mông ngâm nga, "Bên dưới cũng ngứa."

Chu Cảnh Minh rất hài lòng với biểu cảm của cô, khuấy đảo trêu chọc núʍ ѵú của cô bằng đầu lưỡi của mình, ngậm đầṳ ѵú nhỏ trong miệng.

Trong chốc lát, đầṳ ѵú của Diệp Khúc Đào bị anh hút đến đỏ bừng, dính đầy nước miếng nhìn cực kỳ da^ʍ mĩ.

Chu Cảnh Minh đột nhiên đảo khách thành chủ đẩy mạnh cô xuống giường, vị trí của hai người thay đổi, anh đè cô dưới thân.

Hai chân Diệp Khúc Đào vòng qua eo anh và cuốn quanh hông anh.

Câu lấy người anh cọ cọ.

Chu Cảnh Minh cảm nhận được sự sốt ruột của cô, đưa tay vén váy ngủ của cô lên, khi cô nằm xuống phần dưới hoàn toàn lộ ra, đối diện với tầm mắt anh.

"Đồ dâʍ đãиɠ, em không mặc qυầи ɭóŧ sao???"

"Em không muốn mặc nó, mặc làm gì rồi lại phải cởi....ưʍ... Nhanh lên....em không thể đợi được nữa."

Chu Cảnh Minh nhìn chằm chằm hoa huyệt của cô.

Diệp Khúc Đào là một người có ít lông, cô đã cạo nó bởi vì cô ấy nghĩ rằng chỗ đó nhiều lông trông rất khó coi, vì vậy cô đã cạo bớt đi, chỉ để lại một ít bên dưới.

Như vậy cũng đẹp hơn, lúc ham muốn tìиɧ ɖu͙© dâng trào mới không mất đi cảm giác.

Chu Cảnh Minh nhìn chằm chằm bụng cô, khi cô thở, bụng phập phồng khẽ nhúc nhích, chân cô mở ra, giống như muốn dụ anh đi vào.

Chu Cảnh Minh cúi đầu liếʍ lỗ huyệt cô.

Liếʍ lôиɠ ʍυ trước.

Anh liếʍ đám lôиɠ ʍυ lưa thưa của cô, lưỡi anh uốn lượn thành vòng tròn.

Liếʍ từ trên xuống dưới từ từ và nhẹ nhàng, đầu lưỡi khều nhẹ ra sức kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ѵậŧ của cô.

Diệp Khúc Đào nắm tóc anh thoải mái rêи ɾỉ, lúc anh cắm vào sẽ rất mạnh mẽ, nhưng nếu làm phần dạo đầu cho cô thì anh rất nhẹ nhàng, làm cô đạt đến cao trào hết lần này đến lần khác.

Anh nâng mông cô lên, nhìn hoa huyệt béo múp kia liền tiếp tục cắm đầu xuống hôn, dùng hai ngón tay tách môi âʍ ɦộ của cô ra, để lộ phần thịt hồng bên trong.

"Huyệt nhỏ chảy nước rồi này."

Anh ngửi thấy mùi dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, đưa chóp mũi lại gần và liếʍ dọc theo làn da mềm mại.

Chiếc lưỡi độc đoán liếʍ qua liếʍ lại, càng quét khắp lỗ nhỏ.

Diệp Khúc Đào hổn hển nắm lấy tóc anh, "Chồng... thoải mái quá... liếʍ em đi... lưỡi của chồng lợi hại quá..."

Diệp Khúc Đào là người địa phương, sinh sống tại thành phố lớn bậc nhất này, Sau khi tốt nghiệp đại học, hầu hết các bạn học xung quanh cô đều về quê, họ nói rằng về quê không có nhiều áp lực.

Lên chức ở quê cũng dễ dàng hơn nhiều, nhưng một người thành phố như Diệp Khúc Đào không muốn về nơi nhỏ bé đó.

Sau khi tốt nghiệp, cô tìm việc làm nhưng không thấy phù hợp, gia đình cứ thúc giục cô thi công chức, cô thực sự không chịu nổi áp lực của gia đình nên đã nộp đơn đi thi.

Nhưng cô biết mình có bao nhiêu khả năng, vốn tưởng rằng mình sẽ không được chọn vào làm việc trong cơ quan nhà nước, không ngờ lại đủ điều kiện, có chút may mắn khi trúng tuyển vào làm một công chức cấp thấp.

Diệp Khúc Đào thực sự không thích công việc này, nhưng cô vẫn phải đi làm.

Bạn của cô trêu đi vào làm việc trong chính phủ, nếu gặp được người trẻ tuổi phù hợp liền xuống tay, tìm một người bạn trai cán bộ cùng cơ quan mang về nhà.

Mẹ cô vẫn luôn muốn có con rể làm quan, lý do rất đơn giản, những người thi đỗ đại đa số đều là người địa phương (thành thị). Thân thế trong sạch, gia đình ba đời cũng không có vấn đề gì, người cũng không có bệnh, thân thể khỏe mạnh, quốc gia đã giúp cô điều tra xong.

Cô rất khó chịu về sự cằn nhằn của mẹ, vì vậy Diệp Khúc Đào nói rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ kiếm cho mình một người bạn trai trong cơ quan nhà nước.

Ngày đầu tiên cô đi làm, bầu không khí trong văn phòng cũng coi như hòa thuận, không có việc để làm.... Thật sự quá nhàn hạ, ngồi trong văn phòng nhàm chán muốn chết, cô nghĩ muốn vào nhà vệ sinh nghịch điện thoại một chút.

Thời điểm cô đang định đi vào WC thì gặp Chu Cảnh Minh từ bên trong bước ra.