Dịch: Tbi
Giờ tan tầm đã đến, đồng nghiệp đều trở về rồi, lợi ích làm việc ở trong nhà nước chính là đúng sáu giờ tối, tan tầm đúng giờ.
Nhưng Diệp Khúc Đào còn không thể đi, phải chờ các lãnh đạo đi ra, cô vừa mới được điều động đến làm trợ lý của cấp trên mới đến, phải chờ lãnh đạo của mình đi ra.
Các nhà lãnh đạo hôm nay họp nhiều hơn những ngày trước, mỗi ngày phải họp đến khoảng sáu giờ rưỡi, nên cô vẫn phải chờ đợi ở bên ngoài.
Hội nghị không cần đến
những người làm trợ lý như các cô đi vào, ở bên ngoài cũng có mấy người trợ lý giống như cô ở bên ngoài chờ, có chút nhàm chán, có người tò mò tiến đến bên cạnh Diệp Khúc Đào hỏi cô:
"Trợ lý Diệp, chuyện tốt của cô và Chu Canh Minh bây giờ đã gần đến rồi sao?"
Diệp Khúc Đào không biết có phải dì cả sắp tới hay không, thắt lưng có chút mỏi nhừ, đứng lâu có chút đau, cô vừa xoa xoa thắt lưng, liền nghe nói như vậy, đánh lại tinh thần, lắc đầu nói:
"Không đâu, có tin tức sẽ nói. “
Cho dù là bát quái một chút, cũng không dám nghị luận truyện liên quan đến lãnh đạo, tự nhiên người trợ lý kia cũng không dám tiếp tục hỏi.
Bất quá mọi người vẫn tò
mò, cô có thể sẽ kết hôn với Chu Canh Minh hay không.
Dù sao hai người ở bên nhau hai năm, ai cũng biết, năm đó là Diệp Khúc Đào theo đuổi Chu Canh Minh, đều trở thành đề tài nóng hổi lưu truyền trong khắp văn phòng của chính phủ.
Lúc ấy trong lòng của ai cũng có tâm tư không tốt, nhưng không có một ai có đủ can đảm đi bàn tán linh tinh về chuyện này, bởi vì có thể tiến vào bên trong chính phủ, lấy ra thanh danh không tốt, bị đuổi ra ngoài, hoặc là đắc tội lãnh đạo, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, liền chỉ có cô ấy mới có lá gan dày mặt theo đuổi cấp trên mà thôi.
May mắn hơn, bông hoa cao lãnh trong chính phủ kia lại thực sự bị cô theo đuổi tới tay.
Diệp Khúc Đào ngẫm lại, năm đó da mặt dày đuổi theo Chu Canh Minh, cũng là bởi vì, nhìn thấy bộ quần áo hắn mặc lúc mở đại hội, ba mẹ ông bà nội trong nhà đều sẽ để cho hắn ngồi chủ vị...
Nhìn hắn trông thật là quyến rũ mê người.
Không nghĩ tới theo đuổi thế nhưng cũng thật sự là theo đuổi thành công.
Diệp Khúc Đào vừa mới thất thần liền nghe được động tĩnh, lập tức nhìn qua người đến mở cửa đi ra.
Liếc mắt một cái liền thấy Chu Canh Minh, dáng người hắn cao gầy, đặt ở trong đám người, thật sự là liếc mắt một cái là có thể bị hấp dẫn.
Lãnh đạo của hắn đi ở phía trước, cấp phó của hắn, đều đi ở phía sau, mỗi vị cấp trên này đều có trợ lý riêng đi theo chính mình.
Diệp Khúc Đào biết tránh hiềm nghi với hắn, cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp đi tới chỗ lãnh đạo của cô, đi theo lãnh đạo rời đi.
Lúc trước Diệp Khúc Đào điều chuyển công tác, muốn đi qua cùng hắn, làm trợ lý của hắn, như vậy có thể dễ dàng yêu đương, nhưng bị hắn nghiêm túc cự tuyệt, nói là để tránh hiềm nghi bàn tán của mọi người.
Đề nghị cho phép cô làm trợ lý cho lãnh đạo hiện tại.
Cô cũng thực dễ dàng có thể điều tới đây, lãnh đạo hiện tại cũng tốt, ít nhất người không gây khó dễ, lại rất dễ ở chung, cô cũng quen.
Sau khi tiễn lãnh đạo đi, Diệp Khúc Đào nhìn tin nhắn điện thoại di động gửi tới, nói ở cửa chờ cô.
Hắn thật sự là, giờ đi làm tránh hiềm nghi, giờ tan tầm, xe liền chạy ở cửa chính của chính phủ, cũng không cần tránh hiềm nghi.
Bất quá hai người ở bên nhau cũng không phải là chuyện giấu kín người khác, Diệp Khúc Đào và Chu Canh Minh hai người ở cùng nhau một chỗ trong hai năm, bạn bè chung quanh đều biết hai người bọn họ yêu đương, ngay cả một đồng nghiệp trong văn phòng cũng biết, công khai tình cảm, nhưng mà, tất cả mọi người đều cảm thấy tình cảm của hai người bọn họ cũng không sâu đậm đến mức như vậy, bởi vì, Chu Canh Minh ở trong mắt người ngoài không thân thiết với cô.