Đêm tân hôn, Lâm Thanh ngồi trước bàn trang điểm tháo trang sức, nàng biết mình đợi không được Mộ Cẩn.
Lâm, Mộ hai nhà là thế giao, từ nhỏ Lâm Thanh liền cùng Mộ Cẩn định ước, nhưng kim đồng ngọc nữ không xứng đôi.
Chính là nàng đã sớm phát hiện ra ánh mắt của chồng sắp cưới không thích hợp. Mộ Cẩn nhìn em gái Lâm Nguyệt của mình ánh mắt chứa đầy chuyên chú cùng cuồng nhiệt, trần trụi lộ ra chiếm hữu nhất định phải được.
Lâm Thanh cũng không để ý, bọn họ sớm đã định ra liên hôn thương nghiệp, có thể có bao nhiêu cảm tình, chỉ hy vọng hắn có thể xem mặt mũi hai nhà quan hệ tốt nhiều thế hệ, tôn trọng mình nhiều hơn.
Hôm nay thật là quá mệt mỏi, trước tiệc cưới thì trang điểm, ăn uống linh đình, mình kéo cánh tay Mộ Cẩn cười đến mặt đều cứng lại, hiện tại bắt đầu phải diễn biểu tượng vợ chồng ân ái.
Lâm Thanh tháo xuống hoa tai, đột nhiên nhớ tới em gái cùng cha khác mẹ của mình Lâm Nguyệt, trang sức này là nàng giúp mình chọn. Không khó đoán được, chồng của mình đêm nay nhất định là đi tìm Lâm Nguyệt.
Lâm Thanh cười nhạo, Lâm Nguyệt còn nghĩ việc của hai người không ai biết được, có thể làm mình chẳng hay biết gì. Chính là em gái của nàng cũng không biết che giấu, hỉ nộ ái ố toàn viết trên mặt, nhìn về phía Mộ Cẩn khi yêu thầm cùng quyến luyến, ngay cả hôm nay bọn họ đám cưới đều là bộ dáng hồn bay phách lạc không chút nào che giấu.
—— nàng cũng lười quản, vô luận là đến trước hay đến sau, nàng cũng đều là đại tiểu thư Lâm gia, chẳng qua hiện tại nhiều hơn là thân phận Mộ thái thái. Lâm Thanh ngâm mình ở bồn tắm, tận tình thả lỏng thần kinh căng thẳng cùng thân thể mệt mỏi, ứng phó khách khứa thật là quá mệt mỏi.
“Đốc đốc đốc.”
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Lâm Thanh bị tỉnh giấc, chồng sao lại trở về? Vì chồng đi mà quay lại không có chìa khóa chứ? Không đúng, mình cũng không có khóa cửa?
Tiếng đập cửa vẫn luôn không ngừng, Lâm Thanh hướng ra ngoài thuận miệng hô một tiếng, liền vội vàng lau khô tóc, người mặc áo tắm dài đi ra ngoài.
“Là các em sao?” Lâm Thanh kinh ngạc nói.
Là hai em trai của Mộ Cẩn, Mộ Tưu cùng Mộ Xuân.
Mộ Tưu: “Chị dâu, anh hai kêu chúng ta lại đây chơi với chị.”
Cặp song sinh này quả thực lớn lên giống nhau như đúc, tư thế ăn mặc tây trang tựa như một cái khuôn khắc ra.
“Cái này,” Lâm Thanh mặt lộ vẻ xấu hổ, đêm tân hôn chồng thì không thấy bóng lại kêu hai chú em lại đây, “Các em nên trở về nghỉ ngơi đi, giúp chị một ngày uống rượu cũng rất mệt…”
Một người trong đó cười một tiếng: “Chị dâu, chị cho rằng chúng ta là tới làm gì?” Nói chuyện chính là Mộ Xuân, tay hắn đặt ở trên vai Lâm Thanh, ánh mắt ý vị không rõ, “Đêm xuân một lần, đừng lãng phí a.”