Tô Ngọc Dung chậm rãi ngồi ở cạnh giường Phong Vu Tu, nàng cười lạnh nhìn dáng vẻ trừng mắt lệch miệng của hắn: “Ta mắng khiến nàng ta khóc lóc rời
đi, chắc ngươi đau lòng lắm ha?”
“…” Trong phòng
không
có ai, Phong Vu Tu
không
dám ‘a a’ kêu to, hắn sợ lão ác bà lấy giày nện hắn.
Tô Ngọc Dung nhìn ánh mắt né tránh, tự hiểu
không
ai có thể cứu mình của Phong Vu Tu, liền cười châm chọc: “Khi còn trẻ, người vì tiện nhân kia mà
không
ít lần chọc tức ta, cãi nhau với ta, những mỗi thù đó ta còn nhớ kĩ, sẽ
không
quên đâu!”
“Hôm nay ta mắng nàng ta một trận, nàng ta nhẫn nhịn chẳng qua là vì tước vị của ngươi. Nàng muốn bám lấy ta, nhờ ta thượng tấu thỉnh phong lập tước cho nhi tử của nàng. Nhưng mà … Ha ha. Đời này, ta nhận quá nhiều ấm ức từ nàng, ta thực lòng
không
muốn cho mẫu tử các nàng toại nguyện. Cho nên, nàng muốn tước vị, tôn vinh…Hừ, một thứ cũng đừng hòng đạt được! Bởi vì nàng ta
không
xứng!”
“…….” Phong Vu Tu nhìn ánh mắt tràn đầy căm hận của nàng, muốn mím môi nuốt nước miếng, nhưng miệng lại
không
thể cử động, chỉ có thể để nước miếng tùy ý chảy ra … Này độc phụ, thật đáng sợ …..
Liễu thị bị chọc tức rời
đi
Ngọc viên, vừa ra khỏi cửa, chân nàng mềm nhũn thiếu chút
đi
không
nổi. May nhờ hai nha hoàn nâng mới miễn cưỡng
đi
về phòng. Vào phòng, nàng liền gục đầu
trên
giường ô ô khóc lớn, khóc cả buổi.
Buổi tối, đợi nhi tử hạ triều, nàng lập tức kêu Phong Viễn Hoài vào phòng, khóc sưng mắt: “Nhi tử, cứ chờ đợi như vậy
không
được, tiện nhân kia tuyệt đối
không
chủ động
đi
thượng tấu thỉnh phong cho con lập tước, chúng ta phải nhanh nghĩ biện pháp! Bằng
không, qua một thời gian nữa, cứ cho là phụ thân ngươi qua được thì nương ngươi là ta cũng bị tiện nhân đó làm cho tức chết, uất nghẹn mà chết a!”
Phong Viễn Hoài rót trà cho nương, đợi nàng uống xong mới cười cười nói: “Nương yên tâm, việc này nhi tử đã an bài ổn thỏa. Qua mấy ngày nữa, bạn tốt của phụ thân là Toàn đại nhân sẽ đến nhà vấn an phụ thân. Nương cũng biết Toàn đại nhân, xưa nay hắn và nhạc phụ của ta cũng là chỗ thân quen, nhạc phụ cũng đã ngầm bàn bạc qua với hắn về chuyện này. Có hắn tới làm thuyết khách, tiện nhân kia chắn chắn sẽ châm chước.”
Liễu thị hoài nghi: “Châm chước gì chứ? Tiện nhân kia sẽ
không
vì một người ngoài nói mấy câu mà thỏa hiệp đâu! Biện pháp này của con,
không
đáng tin cậy!”
Phong Viễn Hoài bất đắc dĩ nói: “Nương, ngài gấp gì chứ? Nhi tử đương nhiên biết một người ngoài
không
đáng tin cậy, cho nên chỉ nhờ Toàn đại nhân tới thăm dò thôi. Nếu tiện nhân kia có ý
định thỏa hiệp, chúng ta sẽ chờ thêm một khoảng thời gian. Nếu tiện nhân kia ra sức khước từ làm khó dễ, chúng ta liền mượn tay Toàn đại nhân thượng tấu thỉnh phong. Khi đó có người ngoài làm chứng, tiện nhân kia
không
thể dùng tội bất nhân bất hiếu mà
không
cho ta lập tước được!”
Liễu thị lúc này mới yên tâm: “Vậy ngươi cũng đừng khiến nương phải chờ lâu, ngươi còn một ngày chưa nhận tước vị, nương thêm một ngày
không
thể an tâm.”
“Nhi tử đã biết, nhi tử nhất
định nắm chắc cơ hội này. Nương, người mau
đi
nghỉ
đi, về sau
không
có việc thì đừng đến viện của tiện nhân kia, nàng
không
dám làm gì phụ thân của con đâu …”
Sáng sớm hai ngày sau, quản sự vào báo với Tô Ngọc Dung Toàn đại nhân đến thăm bệnh. Nàng hơi suy tư liền biết hẳn là lũ cẩu tặc kia nóng vội, cười lạnh lùng phải Tĩnh Vân
đi
dò la. Quả nhiên hôm nay Phong Viễn Hoài xin nghỉ ở nhà.”
A Du vừa nghe liền hừ lạnh một tiếng: “Hắn đây là nhờ nhạc phụ hắn tìm thuyết khách đến, nghĩ cách bức Lão phu nhân thượng tấu thỉnh phong tước vị cho hắn!”
Tô Ngọc Dung dựa vào giường, nhắm mắt hưởng thụ Hòe Nhi xoa bóp vai cho nàng, tâm tình tốt nói: “Tìm một tiểu nha hoàn đến truyền lời, nói tinh thần ta hôm nay
không
được tốt, Toàn đại nhân lại đến phủ viếng thăm, bảo hắn đến tiếp khách, miễn cho chậm trễ lại làm xấu mặt Tước gia.”
không
lâu sau, Phong Viễn Hoài một thân khí phái, mình khoác áo lam, đầu đội quan ngọc, tinh thần sáng láng tới: “Nhi tử thỉnh an mẫu thân, nha đầu đến truyền lời nói thân mình mẫu thân hôm nay
không
tốt. Mẫu thân có cần nhi tử
đi
mời đại phu đến xem
không?”
Phong Viễn Hoài trong lòng thầm nghĩ: Rõ ràng sắc mặt rất tốt, chắc tiện nhân này đoán được Toàn đại nhân đến là có ý đồ nên
cố ý tìm lý do tránh mặt đây mà! Ta khinh!
Tô Ngọc Dung nghe thấy ngôn từ dối trá của hắn, thấy ghê tớm đến phát nôn. Bao nhiêu năm nay, Phong Viễn Hoài vẫn diễn vai một hiếu tử trước mặt biết bao nhiêu người, hắn đúng là
không
sợ mệt! Vừa nghĩ, trong đầu nàng chợt lóe lên một ý niệm, híp mắt nhìn hắn cười hiền hòa: “Cũng
không
có gì quá nghiêm trọng, chẳng qua tối hôm qua ta mất ngủ, sợ chậm trễ khiến Toàn đại nhân chê cười. Ngươi vẫn hay làm việc ở bên ngoài, ngươi có biết Toàn đại nhân thích uống trà gì, mau mau kêu nha hoàn chuẩn bị.”
Phong Viễn Hoài thấy nàng
không
có dáng vẻ trốn tránh, nhất thời nghi hoặc, gật đầu xin ra ngoài chuẩn bị nước trà.
Tô Ngọc Dung nhân cơ hội đó thầm phân phó bên tai A Du, A Du nhìn nàng cười, quay người vào buồng trong.
Qua khoảng nửa khách, Toàn đại nhân đến. Năm nay Toàn đại nhân cũng đã năm mươi nhưng khuôn mặt và tinh thần vẫn thực tốt, hắn một thân huyền y chắp tay cười
đi
vào trong viện: “Ai da đại tẩu, mấy hôm
không
gặp, thân thể ngài vẫn khỏe chứ?”
Tô Ngọc Dung đỡ tay nha hoàn đáp lễ: “Xương
cốt lão thân vẫn vậy, đứng một lúc liền chịu
không
nổi, Viễn Hoài, mau mau mời Toàn đại nhân ngồi
đi!”
”Thế thúc, mời ngài ngồi.” Phong Viễn Hoài giống như chó theo đuôi, mời người ngồi xuống, lại tự tay châm trà, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh.
Hàn huyên đôi câu, Toàn đại nhân làm bộ bưng chén trà, sắc mặt đau thương: “Haiz, mới hai tháng trước, ta còn cùng Phong huynh đối ẩm,
không
nghĩ vậy mà chớp mắt, hắn liền ……. Thật là số mệnh vô thường …..”
Tô Ngọc Dung gặp phường diễn tuồng đương nhiên cũng phải diễn xiếc a. Nàng liền lấy khăn
đang
cầm trong tay giả vờ lau nước mắt, ai oán nói: “Cũng
không
biết sao, ai có thể lường trước được điều đó, thân thể hắn vốn cường kiện sao có thể mặc bệnh đó được chứ ….”
“Ta biết đại tẩu thương tâm, nhưng cũng phải bảo trọng thân thể.” Nói xong bèn đứng dậy dò hỏi: “Đại tẩu, ta có thể vào thăm Phong huynh được
không?”
“Có thể, đương nhiên là có thể ….” Tô Ngọc Dung đứng dậy nói, xua tay kêu Phong Viễn Hoài theo cùng, lúc này mới dẫn Toàn đại nhân
đi
vào trong phòng.
Tô Ngọc Dung dẫn theo người vào trong phòng, liền đỡ eo ngồi ở sạp đầu giường, Phong Viễn Hoài và Toàn đại nhân nhìn Phong Vu Tu
đang
trừng mắt nằm
trên
giường,
trên
mặt đều là dáng vẻ bi thương.
“Phụ thân, hôm nay người thấy thế nào?”
“A!” Phong Vu Tu trừng mắt nhìn hắn: Ngươi là đứa con hỗn trướng! Lão tử nằm liệt giường!
không
cảm giác được gì có hiểu
không!
Toàn đại nhân thở dài nói: “Phong huynh, ngài còn nhận ra ta
không?”
“A! Oa a!” Phong Vu Tu xem thường: Lão tử nhận được! Lão tử bị liệt! Lão tử
không
phải hỏng não!
Toàn đại nhân thấy hiện giờ Phong Vu Tu chỉ có thể ‘a a’ như vậy, nghĩ đến mình về già cũng có khả năng bị như vậy, trong lòng thực sự
không
thoải mái, nhất thời
không
biết nói gì mới tốt.
Mà lúc này Phong Vu Tu lại ‘a a’ kêu lớn: Toàn Vị Đức, ánh mắt kia của ngươi là ý gì? Lão tử
không
cần ngươi thương hại!
Phong Viễn Hoài sợ
không
khí xấu hổ, liền lập tức tiếp lời: “Thế thúc, cha ta hiện giờ
không
cách nào mở miệng, nên dù trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với ngài, cũng
không
thể thốt lên lời, chỉ có thể như vậy nói chuyện với ngài, ngài đành chủ trương…”
Toàn Vị Đức nghe vậy
đang
định nói thì Tô Ngọc Dung đầu giường dùng sức nắm tóc Phong Vu Tu, khi hắn ‘a a’ kêu đau liền vội nói: “Viễn Hoài, phụ thân ngươi kêu có vẻ
không
đúng, ngươi mau nhìn xem có phải thân mình
không
thoải mái … “. Dứt lời, nàng càng thêm dùng sức giật tóc hắn, ta giật chết ngươi, túm chết ngươi!
“A! A!” Phong Vu Tu trừng to mắt: Độc phụ! Ta sắp bị giật ra cả mảng da đầu rồi! Nhi tử, ngươi đừng trúng kế của mụ! Mau tới cứu lão tử! Mau!