Gió xuân ấm áp, ánh nắng chan hòa.
Lâm Dương Dương nhẹ nhàng bước từng bước vào công ty, cậu cười chào hỏi với cô gái lễ tân: "Trần mỹ nữ, buổi sáng tốt lành nha".
Cô gái quầy lễ tân ngẩng đầu lên từ máy tính mỉm cười, trả lời: "Buổi sáng tốt lành”.
Lâm Dương Dương cũng không để ý đến nụ cười cứng đờ của cô, tâm trạng tốt tiếp tục lên lầu. Nhìn chằm chằm thang máy tới lúc nó mở cửa, Lâm Dương Dương đi vào.
Sau khi lên tới tầng, bên tay trái căn phòng lớn nhất rộng nhất chính là văn phòng tổng giám đốc, là văn phòng chỉ có duy nhất một thành viên. Văn phòng của cậu là căn phòng bên cạnh.
Trong văn phòng là một tổ ba người, cậu, thư ký của tổng tài và trợ lý sinh hoạt của tổng tài. Hai người kia chỉ phục vụ riêng cho tổng giám đốc.
Mà cậu, chịu trách nhiệm xử lý toàn bộ các công việc vặt vãnh trong công ty, các đồng nghiệp không có bút tới tìm cậu,không có cái gì cũng tới tìm cậu, công ty có nơi nào hỏng hóc, cũng tới tìm cậu sửa chữa.
Trên cơ bản cậu cùng tổng tài không có tiếp xúc nhiều, có việc cũng là báo cáo với thư ký.
Hai người kia cũng đã ngồi vào vị trí làm việc rồi, cậu cũng cười chào hỏi hai người.
Hai người kia chỉ nhìn cậu một cái tỏ vẻ đã biết, cũng không đáp lại lời.
Lâm Dương Dương cũng không thèm để ý mở máy tính ra đăng nhập vào Wechat, bắt đầu xử lý các tin nhắn của đồng nghiệp gửi cho cậu.
Theo thói quen cậu làm thành một cái bảng biểu thống nhất những thứ cần mua.
Sau khi mọi chuyện đã xử lý tốt cậu mang theo một chiếc rổ nhỏ chuẩn bị đi xuống lầu mua đồ. Sau khi trở về trong rổ chất đầy các loại đồ ăn vặt, khuôn mặt tươi cười cậu đi phân phát cho mọi người đồ ăn.
Cũng không màng tới sự thật hai người đồng nghiệp cùng văn phòng không để ý tới cậu, cậu đem đồ ăn vặt phân phát cho hai người.
“Cảm ơn!” Hai người kia khuôn mặt không có biểu tình gì, nhìn cậu nói.
Lướt qua văn phòng của tổng tài cậu do dự trong nháy mắt, mình nên đem cho hắn một ít đồ ăn vặt không nhỉ, nghĩ nghĩ lại thôi, bỏ đi, người ta chính là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, những đồ ăn vặt trong tay cậu này làm sao người kia có thể hiếm lạ.
Bọn họ ngăn cách bởi một lớp kính trong suốt, cửa phòng Tổng giám đốc mở ra tùy thời có thể nhìn thấy hành động của bọn họ nhưng sẽ không có cái gì bất mãn đối với bọn họ.
Làm xong các việc của đồng nghiệp Lâm Dương Dương liền tiến vào trạng thái làm việc.
Uất Trì Hồng Viễn ngồi ở trong văn phòng nhìn người trợ lý kia nhảy nhót lung tung, hắn không rõ một người vì sao có thể có nhiều tinh lực như vậy?.
Sáng sớm qua đi, mọi việc đều đã xử lý xong, Uất Trì Hồng Viễn cầm một quyển sách tinh tế lật xem. Trợ lý sinh hoạt cùng thư ký của hắn đều ngoan ngoãn ngồi ở vị trí chính mình, cực kỳ không thú vị.
Lâm Dương Dương không biết mọi hành vi của mình đều bị người kia để trong mắt, còn cảm thấy người kia sẽ không có khả năng chú ý tới mình, còn một bên sung sướиɠ ăn đồ ăn vặt một bên làm việc.
Uất Trì Hồng Viễn nhìn đến đôi môi đỏ bừng vì bị cay của cậu, cảm thấy trong lòng có chút ngứa, gửi Wechat cho thư ký để hắn mang một cốc nước đưa cho Lâm Dương Dương.