Cá Mặn Siêu Giàu Chỉ Thích Lừa Gạt

Chương 23: Thân vốn mang bệnh

Không kể đến những người ở nơi này, ngay cả 038 cũng bị chuyển biến thần kỳ này làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Sau khi kịp phản ứng, nó hét lên: [Không được! Tôi không đồng ý! "Bà Tạ" sao có thể là một con mèo!]

Tạ Giác hỏi lại: "Tại sao bà Tạ lại không thể là mèo? Nếu có thể tùy ý tìm một diễn viên đóng bà Tạ, thế thì tại sao mèo lại không được?"

Anh càng nói càng chắc chắn ----

Đổi góc độ khác suy nghĩ, một người trung thành, chịu ngoan ngoãn nghe lời, không bị tiền tài mê hoặc, không thích buôn chuyện lung tung rất khó tìm. Thế nhưng một con thú cưng trung thành, ngoan ngoãn nghe lời, không mê tiền bạc mà lại chẳng biết buôn chuyện lung tung nơi nào cũng tìm được.

Tạ Giác rất hài lòng. Anh ôm lấy "Bà Tạ" mới ra lò, nói: "Mấy ngày nữa tao sẽ tìm một người chuyên chăm lo cho mày nhé? Đến lúc đó mày phải ngoan ngoãn ở cùng người ta đấy, nghe không?"

Bà Tạ liếʍ móng vuốt, nhã nhặn lau mặt: "Meo".

Tạ Giác rất hài lòng với dáng vẻ của nó, vô cùng có phong phạm một vị quý bà. Thế là anh ban thưởng cho nó một miếng thịt bò. Bà Tạ ăn no, híp mắt ngủ gật trong ngực Tạ Giác, một người một mèo hòa thuận ở chung.

Trợ lý nhìn chằm chằm Bà Tạ nãy giờ, trong mắt đầy khó hiểu. Đột nhiên, thừa dịp con mèo không đề phòng, anh ta nhanh chóng vén cái đuôi của nó lên.

"Méo!!!" Bà Tạ bị tấn công, mất đi tôn nghiêm của mình, gào to.

"..." Trong ánh mắt trông kẻ biếи ŧɦái của mọi người, anh trợ lý khϊếp sợ: "Thế nhưng... Bà Tạ là một con mèo đực cũng được sao?"

Hệ thống vội vàng tiếp lời: [Nghe thấy chưa? Nó là mèo đực! Nó không thể!]

"Mèo đực thì làm sao?" Tạ Giác không để ý chút nào: "Mèo đực không phải càng tốt hả?"

[???]

"Điều kiện "thân vốn mang bệnh" cũng đủ cả rồi". Tạ Giác nói với mèo: "Ngày mai mang mày đi triệt sản".

Một con mèo thái giám quái gở, vừa mới làm phẫu thuật xong, thân thể tàn tạ nhưng chí vẫn vững vàng, quả thực là diễn viên tốt nhất đóng vai "Bà Tạ".

038 kẹp chặt chân, nghĩ, dưới sự thao túng tâm lý không ngừng của mình, ký chủ cuối cùng cũng thay đổi. Anh ta hóa thành kẻ biếи ŧɦái rồi!

...

Đã có "Bà Tạ", Tạ Giác không kịp chờ đợi muốn hoàn thành cốt truyện ngay. Thế là anh vui vẻ tạm biệt Thẩm Mặc.

Trợ lý còn muốn tìm cơ hội để anh cùng đi trị liệu với ông chủ. Anh ta bước vội vài bước theo sau, nói: "Ngài Tạ, để tôi ôm Bà Tạ cho. Người nó bẩn quá, đừng để nó làm bẩn quần áo của ngài".

"Không sao đâu". Tạ Giác liếc qua chỗ Thẩm Mặc, nói: "Bẩn hay không bẩn còn tùy vào mắt người nhìn. Nếu như tôi thích, cho dù trên người nó nhiều tro bụi đến đâu, nó vẫn luôn sạch sẽ. Nếu như tôi không thích, ngay cả khi nó trắng tinh như một trang giấy trắng, tôi cũng không nhìn nó thêm một lần. Anh Thẩm, anh nói xem, có phải không?"

Dứt lời, thừa dịp Thẩm Mặc còn ngẩn người, anh ôm Bà Tạ ra cửa, gật đầu một cái: "Liên lạc trên điện thoại sau nhé".

Trợ lý bị Tạ Giác làm cho đứng hình, nhất thời quên mất yêu cầu nhờ anh cùng đi khám bệnh với ông chủ. Qua một hồi lâu, anh ta nhìn theo bóng lưng Tạ Giác, hỏi: "Ông chủ, ngài Tạ... có phải đã phát hiện ra chuyện gì rồi không?"

"Chẳng lẽ ngài ấy đã nghe được lời nói ban nãy của chúng ta?"

Thẩm Mặc: "Về đi".

Không biết từ khi nào, trên khóe môi hắn đã mang thêm một chút bất đắc dĩ. Hắn cảm thấy tính cách của Tạ Giác rất giống một con mèo. Anh bí mật quan sát con người một hồi lâu, vào lúc người ta không kịp chuẩn bị, đột nhiên cào một vuốt. Sau đó người còn chưa tỉnh táo lại đã chạy cách xa vài mét, kiêu ngạo nhìn sang, giống như việc ban nãy của mèo ta chỉ là làm rối một cuộn len nhỏ.

Không hổ là người một nhà với Bà Tạ.

Là người bị anh cào một cái, Thẩm Mặc không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy... ngứa.

Vết thương mưng mủ đau nhức trong lòng bị móng mèo cào ra một lỗ hổng, từ từ mọc lên lớp da non.

"Ôi, ông chủ, ngài vừa cười đấy à?" Trợ lý mở to hai mắt, như nhìn thấy chuyện mới lạ.

Thẩm Mặc: "Câm miệng!"

Hắn nhắn tin cho Tạ Giác: [Đang làm gì đấy?]

Tạ Giác gọi video đến. Anh đang nhấn Bà Tạ vào trong chậu tắm rửa. Bà Tạ giương nanh múa vuốt, bọt trắng bay khắp nơi, dính lên mặt lên tóc Tạ Giác như một tầng tuyết phủ.

Thẩm Mặc nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Giác, muốn lau đi bọt xà phòng dính trên mũi anh.

Hắn không nhịn được, hỏi: "Ngày mai anh muốn dẫn nó đi triệt sản phải không? Tôi đi cùng anh nhé?"

"Được..." Tạ Giác ngẩng đầu lên: "Cảm ơn anh. Để bày tỏ lòng cảm ơn, cuối tuần tôi mời anh đi chơi Golf".

Thẩm Mặc còn chưa trả lời, trợ lý đứng đằng sau hắn đã liều mình ngó cái đầu ra: "Không được, ngài Tạ ơi. Cuối tuần này ông chủ chúng tôi có việc, cần phải đến gặp bác sĩ".

"Bác sĩ? Bệnh gì thế? Nghiêm trọng không?" Tạ Giác rửa sạch tay, để Bà Tạ sang bên liếʍ lông một mình.

"..." Cho dù biết anh đã đoán ra còn cố hỏi thêm, Thẩm Mặc vẫn không thể không giải thích thay mình. Hắn lườm trợ lý một cái: "Không có chuyện gì lớn... là vấn đề tâm lý thôi".

Tạ Giác lộ ra nét mặt giật mình. Anh nói: "Vậy tôi cùng anh đi gặp bác sĩ tâm lý nhé, anh cảm thấy thế nào?"

"..." Thẩm Mặc còn có thể làm sao? Lúc tâm trạng tốt, mèo có thể chủ động để cho người lại gần vuốt lông nó, nếu hắn từ chối, có khi mèo sẽ cào hắn đấy.

"Vậy quyết định thế nhé!"

Sau khi cuộc gọi video chấm dứt, trong đầu Thẩm Mặc vẫn còn lưu giữ hình ảnh Tạ Giác với chóp mũi dính xà phòng, chăm chú nhìn vào màn hình.

Trợ lý thấy ông chủ ôm điện thoại không buông tay, hỏi: "Sao ngài không phản đối? Sao ngài không tiếp tục kiên trì tự mình làm được? Không chê tôi chen vào việc của ngài nữa à?"

Cho nên nói thẳng ra, ngài có muốn trốn cũng trốn chẳng thoát được. Con mèo đắc ý hóa thành hổ, phượng hoàng trụi lông không bằng gà. Nhìn cái dáng vẻ sợ ngài Tạ của ngài xem, thế mà ngài dám không biết xấu hổ lạnh mặt chê tôi nhiều chuyện cơ đấy!

Đột nhiên chẳng có sự gì nhưng anh trợ lý lại tự thông, anh ta quyết định thí nghiệm một chút cách thức đối phó với ông chủ nhà mình mà anh ta mới ngẫm ra được: "Ông chủ, ngài Tạ mới bảo ngày mai ngài không được mắng tôi! Còn phải làm bữa sáng cho tôi nữa! Tôi muốn ăn bánh kếp trứng, thêm hai quả trứng nữa nhá!"

Thẩm Mặc tỉnh táo lại: "Nếu cậu rảnh quá không có việc gì làm thì đi thông bồn cầu đi".

Nói xong hắn quay đầu cất bước, vừa đi vừa xem lại đoạn hội thoại cùng Tạ Giác.

Trong khung chat, tin nhắn cuối cùng Tạ Giác nhắn sang là ----

[Cảm ơn anh, anh Thẩm. Hôm nay tôi đã có thu hoạch rất lớn. Anh thì sao?]

[Thẩm Mặc:... Tôi cũng thế].

Thu hoạch rất lớn?

Hắn không nhịn được ngẫm nghĩ. Là thu hoạch một bữa cơm? Một con mèo? Một Bà Tạ? Hay là... còn thứ gì khác?

Dù sao từ những chuyện Tạ Giác đã làm trong quá khứ, những gì anh nghĩ trong đầu không một ai có thể đoán ra được.

Thẩm Mặc không ngừng phán đoán tâm tư của Tạ Giác, đột nhiên tìm lại được cơn buồn ngủ lâu lắm rồi không gặp. Hắn buông lỏng thể xác và tinh thần, cầm di động nằm xuống giường.

Trong giấc mơ, hắn, Tạ Giác và Bà Tạ biến thành ba con mèo, lăn lộn trong bụi hoa. Hắn là một con mèo mun thuần sắc đen, Bà Tạ sau khi tắm rửa sạch sẽ là một con Dragon Li xinh đẹp, còn Tạ Giác là một con mèo trắng muốt móng vuốt màu đen. Anh ngẩng đầu chỉ huy hắn cùng Bà Tạ bắt bướm hộ mình.

Trước khi bị giấc ngủ hoàn toàn bao trọn, Thẩm Mặc luôn cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì đó.

Trợ lý cầm cây thông cống và dung dịch tẩy rửa, đứng trước nhà vệ sinh, ngẩng đầu nhìn lên tầng trên, hi vọng ông chủ kịp thời ngăn cản mình lại. Dù sao thì chẳng có ai lại muốn mang theo một vị trợ lý đầy mùi dung dịch tẩy rửa nhà vệ sinh ra ngoài. Đúng không?

Càng trông thì càng chẳng thấy, trợ lý khó lòng tin nổi --- ngài Tạ ơi! Ngài làm hư ông chủ chúng tôi rồi!

...

Căn biệt thự sát bên, Tạ Giác ngồi cạnh bàn làm việc.

Anh buông di động, bật máy tính lên.

[Ký chủ, đây là những trang web tìm việc làm lớn nhất cả nước, anh đăng bài tuyển người lên đây, chắc chắn Giản Cảo Chi sẽ đọc được]. 038 đã điều chỉnh lại tâm trạng, gửi tới một loạt địa chỉ trang web.

"Không được". Tạ Giác không hề nghĩ ngợi đã nói: "Sự tồn tại của Bà Tạ không mang lại lợi ích gì cho công ty, nó sẽ khiến giá cổ phiếu biến động. Không thể để người ngoài biết đến nó".

[Anh có nhiều tiền thế rồi!] 038 phát điên: [Anh còn muốn thế nào nữa?]

Tạ Giác mở địa chỉ trang web nó gửi, tìm kỹ sư phần mềm đang online, gửi tin nhắn riêng.

Lát sau, anh kỹ sư phần mềm gửi tới một chuỗi dấu chấm hỏi.

Tạ Giác không nói thêm lời thứ hai, hỏi số tài khoản anh ta, chuyển cho anh ta 10.000 tệ đặt cọc, đưa ra yêu cầu của mình: [Tôi muốn anh làm một quảng cáo dạng virus, thả vào điện thoại của cá nhân của một người. Anh làm được không?]

"Có thể có thể có thể!" Đối phương nhanh chóng gửi tới một biểu tượng cảm xúc quỳ dập đầu: "Con cảm ơn bố ạ, chỉ cần bố cho tiền, cho dù bố bắt con vẽ đủ loại màu sắc trên màu đen* con cũng có thể làm được".

(*) Đưa ra yêu cầu vô lý.

Dưới tác động của đồng tiền, quả nhiên năng lực của ký chủ không ai đọ nổi. Chốc lát sau, thanh nhiệm vụ chỗ 038 "Tinh" một tiếng.

[Giản Cảo Chi tìm được thông báo tuyển người giúp việc của nhà họ Tạ trên trang web tìm việc làm. Công việc là hầu hạ Bà Tạ vốn có bệnh trong người, đang ở nhà dưỡng bệnh. S, PERFECT!]

Cùng lúc đó, Giản Cảo Chi đang nằm trong ký túc xá đột nhiên gọi Việt Trạch: "Anh Việt, anh xem này!"

Mặc dù anh Việt đã tìm ngài Tạ, ngài ấy đồng ý chịu trách nhiệm với Giản Cảo Chi, thế nhưng trong lòng cậu vẫn còn hơi thấp thỏm.

Cậu chờ Việt Trạch đọc hết thông báo tuyển dụng trên quảng cáo, nhỏ giọng nêu ý kiến của mình: "Anh Việt, em muốn tự mình tới tìm ngài Tạ..."

"Anh Việt?"

"À". Ngoài mặt Việt Trạch tỏ ra đồng ý, nhưng sau lưng đã cào ván giường kẽo kẹt.

Đáng chết! Tại sao cái quảng cáo này lại bị con vịt nhỏ nhìn thấy chứ?

Chẳng lẽ nó với ngài Tạ đúng là một đôi trời sinh?

Không được! Việt Trạch quyết định, cậu ta không đồng ý! Người xuất sắc như ngài Tạ, có muốn xứng đôi thì cũng phải tìm người như ngài Thẩm chứ? Con vịt nhỏ này không được!

Cho dù nó với ngài Tạ là Đổng Vĩnh với Thất Tiên Nữ, Bạch Nương Tử cùng Hứa Tiên thì cậu ta nhất định phải chia rẽ hai người họ.

Việt Trạch! Không bao giờ chịu thua!

Việt Trạch bày ra nét mặt quan tâm, hỏi: "Gia đình giàu có như thế hẳn phép tắc cũng nhiều. Mày muốn đến đó làm người hầu, hay là để tao đi cùng mày nhé. Hai chúng ta cùng tới đó, coi như chăm sóc cho nhau".

Giản Cảo Chi cảm động: "Anh Việt, anh tốt quá!"