Tổng Giám Đốc Lấy Nhầm Kịch Bản

Chương 46: "...Gói lại hết cho tôi."

Lần đầu tiên gặp mặt Phương Niệm Vân là ở sơn trang nghỉ dưỡng.

Nhìn biểu cảm mừng rỡ trên mặt Phương Niệm Vân, Bạch Thanh Thanh đau đầu.

Mục tiêu ban đầu của Phương Niệm Vân rõ ràng là Hoắc tiên sinh, thậm chí khi biết rõ anh có người đi cùng ở sơn trang mà còn làm ra chuyện gõ cửa buổi tối, Bạch Thanh Thanh trùng hợp nghe được, trùng hợp uống rượu nên mới có thể đập tan ý đồ của cô ấy, nếu không cũng không biết Hoắc tiên sinh sẽ gặp phải chuyện gì.

Nhưng cũng vì cô trùng hợp nghe được, trùng hợp uống rượu mới xảy ra chuyện lúc sau.

Từ khi rời khỏi sơn trang, Bạch Thanh Thanh gần như quên mất Phương Niệm Vân, không nghĩ rằng bây giờ người ta trùng hợp xuất hiện trước mắt mình.

“Từ khi nhìn thấy cô ở sơn trang nghỉ dưỡng, tôi đã tìm cô rất lâu cũng không thấy, không nhờ rằng có thể gặp cô ở đây.” Phương Niệm Vân nhìn cô chăm chú. Sau đó đột nhiên cố ấy nghĩ đến gì đó, nuốt vào lời sắp buột miệng nói ra, vội vàng nói: “Tôi vẫn luôn muốn gặp Hoắc tổng, nhưng vẫn không được, nghĩ rằng nếu có thể gặp cô là có thể nhìn thấy Hoắc tổng.”

Nói đoạn, Phương Niệm Vân nhìn xung quanh: “Hoắc tổng có ở đây không?”

Bạch Thanh Thanh không đổi sắc mặt lùi lại một bước: “Anh ấy không ở đây.”

“Cô đến đây một mình sao?”

“Tôi đi cùng bạn.”

Phương Niệm Vân tiếp tục truy vấn: “Cùng ai?”

“…” Bạch Thanh Thanh dừng một chút: “Bạn.”

Thấy cô không muốn trả lời, lúc này Phương Niệm Vân mới bỏ cuộc.

Phương Niệm Vân vừa mới thử quần áo, trên tay cầm vài món, cô ấy quan sát khắp nơi, tầm mắt dừng trên mấy cái túi trên tay Bạch Thanh Thanh, có không ít logo.

Phương Niệm Vân ngẩng đầu lên, nhìn cô từ trên xuống dưới bắt bẻ: “Cô ăn mặc tùy ý như thế, không sợ có ngày Hoắc tổng phiền chán rồi đá cô đi sao?”

Bạch Thanh Thanh chỉ mặc một bộ quần áo thoải mái bình thường, vì bị Đỗ Linh kéo ra cửa, nên chưa kịp thay quần áo, không phải hàng hiệu gì, chỉ là quần áo thoải mái nhưng đã cũ, cứ như này, đứng giữa cửa hàng nhãn hiệu lớn bày biện trang phục tinh xảo, có cảm giác không phù hợp.

Phương Niệm Vân vẻ mặt ghét bỏ nói: “Cô còn không chịu trang điểm cho mình, thân là bạn gái của Hoắc tổng, đi ra ngoài là đại diện cho mặt mũi Hoắc tổng, cho dù một ngày nào đó Hoắc tổng đá cô thì sao chứ, nói thế nào thì Hoắc thị cũng là một công ty có tiếng tăm, chẳng lẽ có người bạn trai như Hoắc tổng, ngay cả quần áo của cô cũng không mua nổi?”

Nội tâm Bạch Thanh Thanh ha hả một tiếng: Nếu Hoắc Minh Châu thật sự dám đạp tôi, tôi sẽ phá banh Hoắc thị của anh ấy.

Dư quang nhìn thấy cửa phòng thay đồ mở ra, Bạch Thanh Thanh bước đến, nói với hai người: “Bạn của tôi xong rồi, tôi đi trước.”

Yến Thu Dương khẽ cười nói: “Bạch tiểu thư xin cứ tự nhiên.”

“Đi cái gì.” Phương Niệm Vân bắt lấy cánh tay cô: “Vì Hoắc tổng, tôi sẽ giúp cô chỉnh sửa một chút, thay đổi phẩm vị của cô.”

Bạch Thanh Thanh: “…”

Đỗ Linh đằng kia thấy cảnh bên đây, cũng không rảnh tìm gương nhìn xem mình có hợp với quần áo không, vội vàng đi qua: “Thanh Thanh, bạn của cậu?”

“Đỗ tiểu thư.” Yến Thu Dương khẽ gật đầu.

Khi anh ta kí kết hợp đồng với Bạch Thanh Thanh, Đỗ Linh cũng ở bên cạnh, anh ta chỉ biết Đỗ Linh là người đại diện cho Bạch Thanh Thanh, không ngờ quan hệ của hai người tốt đến thế.

Phương Niệm Vân quay đầu: “Anh họ, người này là ai?”

Bạch Thanh Thanh cau mày rút tay ra: “Không quấy rầy Phương tiểu thư và Yến tổng, chúng tôi đi trước.”

“Hả?… À.” Đỗ Linh ngơ ngác gật đầu với Yến Thu Dương: “Yến tổng, xin lỗi, chúng tôi không tiếp được.”

Không đợi Đỗ Linh thay quần áo trên người ra, Bạch Thanh Thanh trực tiếp quẹt thẻ, gỡ mác xuống, Bạch Thanh Thanh lôi Đỗ Linh chưa kịp hiểu gì ra khỏi cửa hàng.

Phương Niệm Vân cắn môi nhìn bóng dáng hai người, cô ấy do dự một chút, cũng kéo Yến Thu Dương: “Anh họ, chúng ta đi theo.”

“Khoan đã, tính tiền trước.”

Phương Niệm Vân không buông tha nhìn thoáng qua phương hướng Bạch Thanh Thanh, nôn nóng chờ anh ta thanh toán.

Đến khi đi rất xa, Đỗ Linh mới hậu tri hậu giác hỏi: “Người vừa nãy là ai?”

“Tên là Phương Niệm Vân, là tiểu thư của Phương gia.”

Đỗ Linh “À” một tiếng, lại hỏi: “Quan hệ với cậu là gì?”

Bạch Thanh Thanh: “…”

Đỗ Linh vẻ mặt hoài nghi nhìn cô: “Mình chưa từng thấy qua người này, cũng không nghe cậu nhắc đến, chẳng lẽ cậu lén mình quen biết người khác bên ngoài?”

Bạch Thanh Thanh đau đầu: “Khi ở sơn trang nghỉ phép, cô ấy có hảo cảm với Hoắc Minh Châu, nửa đêm đi gõ cửa phòng thì bị mình bắt gặp.”

“…” Đỗ Linh tưởng tượng đến cảnh đó, bỗng nhiên cũng đau đầu thay cô.

“Lúc ấy mình uống hơi nhiều, hành động không thông qua suy nghĩ, sau đó… Không cẩn thận coi cô ấy là Hoắc Minh Châu.” Bạch Thanh Thanh quỷ dị tạm dừng một chút: “Bị Hoắc Minh Châu thấy được, sau đó chính là như cậu thấy đây.”

Đỗ Linh bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách lần đó hai người đột ngột quay về… Chờ chút, bị Hoắc Minh Châu thấy được?!”

Bạch Thanh Thanh vẻ mặt trầm trọng gật đầu.

Ánh mắt Đỗ Linh tức khắc trở nên quái dị: “Rốt cuộc cậu đã làm gì người ta? Mới có thể làm Hoắc Minh Châu tức giận như vậy, còn làm cô ấy bây giờ đối với cậu là nhớ mãi không quên?” Cô ấy quen biết Bạch Thanh Thanh rất nhiều năm, cũng biết tửu lượng của Bạch Thanh Thanh rất tốt, chưa từng làm ra chuyện gì không thể vãn hồi do uống rượu, đột nhiên có một việc như này, làm cô ấy thật sự sinh ra một chút hứng thú.

Bạch Thanh Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Mình làm mẫu cho cậu một chút?”

“Hả?”

Đỗ Linh chưa phản ứng kịp, cánh tay bất ngờ bị kéo, cô chỉ thấy một trận choáng váng, sau đó cả người bị đè lên vách tường, trước mặt là gương mặt đột ngột tiến sát lại của Bạch Thanh Thanh, chỉ nghe bên tai vang lên một tiếng “Bộp”, Bạch Thanh Thanh chậm rãi đến gần.

Chóp mũi Đỗ Linh có thể cảm nhận được hô hấp nhợt nhạt của cô, ngũ quan tinh xảo của Bạch Thanh Thanh phóng đại trước mắt, Đỗ Linh bỗng nhiên khẩn trương, không dám chớp mắt một cái. Cô ấy nhìn thấy khoảng cách giữa mình và Bạch Thanh Thanh càng lúc càng rút ngắn, tầm mắt cô ấy quan sát tỉ mỉ ngũ quan của Bạch Thanh Thanh, Đỗ Linh có thể phát hiện tầm mắt Bạch Thanh Thanh nhìn mình chăm chú, phảng phất toàn bộ thế giới chỉ còn lại mình cô, sau đó chậm rãi, chậm rãi, Bạch Thanh Thanh tiến sát bên tai cô ấy.

“Chính là như này.”

Nói xong, Bạch Thanh Thanh lùi một bước, kéo giãn khoảng cách ra.

Đỗ Linh dựa vào tường chưa thể hoàn hồn, nghe thấy nhịp tim bất ngờ tăng lên của mình.

Thật lâu sau, cô ấy mới vỗ vỗ ngực, lẩm bẩm nói: “Cuối cùng mình cũng biết vì sao Phương Niệm Vân nhớ mãi không quên cậu… Thanh Thanh, đồng ý với mình, trừ Hoắc tiên sinh nhà cậu, cái chiêu dồn tường này đừng dùng với ai hết.”

Bạch Thanh Thanh buồn bực quay mặt đi.

Hai người bị trì hoãn, Phương Niệm Vân lôi kéo Yến Thu Dương đuổi theo rất mau.

“Bạch Thanh Thanh, cô trốn cái gì? Tôi vì Hoắc tổng mới nghĩ cho cô, cô cho rằng bình thường tôi tốt bụng vậy sao?” Phương Niệm Vân đứng trước mặt cô, châm chọc mỉa mai nói: “Hoắc tổng có tài sản lớn như thế, cần phải giao thiệp với người ta, nếu để người khác biết bạn gái anh ấy mặc quần áo bình thường, ngườ khác sẽ nhìn Hoắc tổng như thế nào? Ai không biết còn tưởng Hoắc thị đã phá sản đó.”

Bạch Thanh Thanh: “= =…”

Đỗ Linh tiến lên một bước, đứng trước mặt cô ấy: “Không nói đến chuyện khác, diện mạo Thanh Thanh nhà chúng tôi đã bỏ xa cô mấy con phố đấy, cho dù cậu ấy mặc quần áo vỉa hè đi chăng nữa, cũng mặc đẹp hơn cô. Thanh Thanh đang hẹn hò với Hoắc Minh Châu, mấy tâm tư đó của cô với Hoắc Minh Châu nên thu hồi lại đi.”

Với hiểu biết của cô ấy về Bạch Thanh Thanh, phỏng chừng Hoắc Minh Châu sẽ không có cơ hội đào tẩu đâu.

Phương Niệm Vân nói thầm: “Ai nói tôi vì anh ta…”

“Cái gì?”

Phương Niệm Vân hồi thần, trừng mắt trở về: “Tôi vì mặt mũi của Hoắc tổng nên mới hảo tâm giúp đỡ cô ấy, có lòng tốt mà bị coi như lòng lang dạ thú.”

Đỗ Linh hừ một tiếng, không khoan nhượng tí nào.

Hai người giằng co một buổi, cuối cùng Yến Thu Dương cũng lên tiếng: “Hai người đi dạo phố cũng đã mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”

Hai người nhất trí nói: “Không cần!” “Hừ!”

Yến Thu Dương: “…”

Bạch Thanh Thanh tiến lên kéo Đỗ Linh: “Không phải cậu nói còn mấy cửa hàng chưa đi sao? Bây giờ chúng ta đi đi.”

Đỗ Linh không đánh lại cô, đành chịu bị cô lôi kéo vào một cửa hàng, Phương Niệm Vân vội vàng lôi kéo Yến Thu Dương đi vào theo.

“Bạch Thanh Thanh, tôi nói một lần cuối cùng, tôi vì Hoắc tổng nên mới hảo tâm giúp cô.” Phương Niệm Vân cầm một bộ quần áo đưa cho cô: “Cô đi thử đi, tôi thấy rất hợp với cô đó.”

Bạch Thanh Thanh còn chưa mở miệng, Đỗ Linh đã nhận lấy nó, thuận tay treo lại, sau đó cầm một bộ lên: “Thanh Thanh, mình biết cậu thích kiểu này, mặc thử xem.”

“Tôi…”

Phương Niệm Vân tức giận trừng: “Rõ ràng là bộ của tôi mới hợp!”

Đỗ Linh đáp lại một cách mỉa mai: “Tôi quen biết Thanh Thanh hai mươi năm, chẳng lẽ không hiểu cậu ấy bằng cô?”

Phương Niệm Vân nghẹn lời.

Bạch Thanh Thanh: “= = Này, tôi…”

“Quen biết hai mươi năm thì sao? Cô rất hiểu biết Hoắc tổng sao?” Phương Niệm Vân khoanh tay trước ngực cười lạnh: “Gia nghiệp của Hoắc thị lớn bao nhiêu, Hoắc tổng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có rất nhiều cô gái muốn trèo lên anh ấy, bây giờ Bạch Thanh Thanh có một khuôn mặt, hiện tại cô ta không chịu nắm chắc, sớm muộn gì Hoắc tổng cũng sẽ xem trọng mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp, cô có muốn khóc cũng không được đâu.”

Bạch Thanh Thanh: = =……

Ngoài cửa hàng, Hoắc tiên sinh mang theo Dương Xảo Mạn và trợ lý Trương đi ngang qua đây, nghe thấy cái tên quen thuộc, tức khắc dừng chân, nhìn vào bên trong, lập tức chấn kinh.

Mục tiêu của kế hoạch đang đứng trong cửa hàng này! Không chỉ thế, bên cạnh Bạch Thanh Thanh là Đỗ Linh đang đứng, Phương Niệm Vân đang đứng! Còn có Yến Thu Dương!

Hoắc tiên sinh nghĩ rằng nếu giờ này Quách Tử Minh xuất hiện ở đây, anh sẽ không quá kinh ngạc đâu.

Nhưng nghe thấy Phương Niệm Vân nói thế, thân là nhân vật chính trong đó, Hoắc tiên sinh cảm thấy mình không thể cứ đứng đó nhìn.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của bốn người, anh đi vào cửa hàng, lãnh khốc mạnh mẽ đẹp trai lấy một tấm thẻ ra đặt lên bàn: “Những thứ này ——”

Anh duỗi tay, quét qua hết toàn bộ cửa hàng: “—— những thứ đó, gói lại hết cho tôi.”

Bạch Thanh Thanh: = =…

Hết chương 46

#xanh