Hoa Trong Bóng Đêm

Chương 80

Mảng im lặng nhất thời bị phá vỡ bởi tiếng thở dài của Gia Di. Người đàn ông bên cạnh kia tại sao lại tốt như thế đối với cô mà lại nhẫn tâm ngược đãi bản thân như vậy? Cho dù là sao đi nữa thì anh cũng không nên tùy tiện bỏ bê chính mình. Ai cho phép làm điều đó?!

" Anh có đau không? " Tự nhiên cô cảm thấy mình thật dở hơi. Tuấn Thần kháng với thuốc mê là sự thật và anh chịu nỗi đau cắt đi một phần trên cơ thể là điều hiển nhiên. Nỗi đau đó có phải hay không sống không bằng chết?

Tuấn Thần đột nhiên nhăn nhó, một tay nắm chặt ngực áo một tay kéo cô vào lòng: " Đau, anh đau lắm. "

Đây là lần đầu cô thấy phản ứng này của anh. Lúc trước tuy có bị thương như thế nào anh cũng sẽ không hé ra một lời than đau. Ấy vậy mà hôm nay, anh kêu đau làm cô luống cuống một phen. Nhưng khi thấy nụ cười lúc ẩn lúc hiện của anh thì cô có cảm giác mình bị anh dắt mũi...

" Đừng đùa! Anh bị thương ở bụng không phải ngực! " Tuy nghe giọng nói có chút hờn dỗi nhưng động tác của cô dịu dàng đặt trên vết mổ của anh.

" Anh không đùa. " Tuấn Thần trầm giọng, nắm lấy tay Gia Di.

"..." Vành mắt cô cay cay.

" Anh thật sự đau ở đó. Từng cơn từng cơn như bị ai đó dùng dao rạch lên trái tim. Anh không muốn nó chảy máu nên vội vàng bóp chặt vết thương lại nhưng cơn đau tắc nghẽn đó lại từng chút một hành hạ anh. Máu vẫn rỉ ra từ vết thương..." Tuấn Thần ngưng nói xoa xoa đầu cô mỉm cười nhẹ, rồi tiếp tục:

" Em hiểu ý anh phải không? "

" Thì ra đã doạ anh đau lòng đến vậy. Sau này...sẽ không..." Gia Di nói bằng giọng mũi, mắt đỏ cả lên. Anh nói thế, cô cũng cảm nhận được nỗi đau của anh. Cái đó... thật sự không chịu nổi.

" Bảo bối của anh...em dám doạ anh lần nữa thử xem..." Anh chôn mặt mình vào hõm cổ của Gia Di, cứ thế mà lẩm bẩm mấy lần rồi thϊếp đi. Trong thâm tâm anh còn vang vọng: Nếu có lần sau...anh sẽ hủy diệt thế giới này. Sau đó sẽ sang thế giới có em mà tính sổ với em.

Gia Di đưa tay mình vuốt vuốt tóc Tuấn Thần động tác như dành cho trẻ con. Cô hít một hơi sâu cảm nhận mùi nam tính nhàn nhạt của riêng anh. Tuy khoác trên mình bộ đồng phục bệnh nhân ngập tràn mùi sát trùng nhưng không thể làm ẩn đi mùi đàng hương dìu dịu.

" Anh... thật sự quá vất vả rồi." Gia Di thì thầm, mắt nhìn vô định về phía cửa sổ. Nơi đó có bầu trời cao xanh, mây trắng lười biếng trôi nổi, nắng vàng nhàn nhạt như dãy lụa len lỏi qua từng khe lá. Trên một cành cây to, một con bướm đang điên cuồng giãy dụa muốn thoát khỏi lưới nhện chết chóc kia. Nó ra sức đập đôi cánh mỏng, mỗi một nhịp lại mạnh hơn một phần. Con bướm ấy khát khao được sống tiếp phần đời còn lại như thế, nhưng lúc này đây chính là lúc chấm dứt cuộc đời... Gia Di cụp mắt không muốn chứng kiến thời khắc con bướm kia bị xé rách. Qui luật tự nhiên không thể cãi lại.

Nhưng cô không hề biết có một cơn gió lùa qua thổi bay lưới nhện, con bướm nhỏ bé theo gió mà chấp cánh bay đi...

Lại một lần nữa tỉnh dậy, Gia Di lại một lần nữa nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt phóng đại của ai kia. Có lẽ khoảng thời gian cô ngủ, Tuấn Thần đã tân trang lại bản thân. Không còn bộ dạng lôi thôi râu ria kia nữa.

Gia Di lại rất thích sờ mặt của anh, những lúc thế này làm cô càng khắc sâu dung mạo của anh. Đến mức mỗi lần nghĩ về anh, như một phản xạ có điều kiện mà hình ảnh của anh xuất hiện trong mắt cô.

Ngón tay lướt qua từng góc cạnh của gương mặt Tuấn Thần, Gia Di bất giác nở một nụ cười hạnh phúc. Cứ nghĩ đến việc sắp chào đón một thiên thần kết tinh của tình yêu mà hai người dành cho nhau, lòng Gia Di lại nôn nóng. Đây là đứa con đầu lòng nên làm thế nào để chăm sóc? Còn nữa, thời gian này lại quá nguy hiểm cho con... Làm sao để bọn chúng không thể làm hại con?

" Nghĩ gì chăm chú vậy? "

" Hm... Không có gì. Chỉ nghĩ đứa trẻ của chúng ta sau này sẽ giống ai. "

Tuấn Thần kéo lòng bàn tay của Gia Di đang dán trên mặt mình đến hôn một cái, rồi lại cười một cái nghiên thành đổ nước: " Tất nhiên sẽ giống em rồi. Vợ anh đẹp thế này mà. " Véo nhẹ mũi cô.

" Nhưng em muốn nó giống anh, trở thành một người đàn ông hoàn hảo. "

" Vậy nếu như đứa trẻ này không phải con trai thì sao đây? "

" Vậy...em sẽ nuôi nó như con trai! "

" Em nỡ sao? Em không thích con mình là con gái? "

" Không! "

" Vì sao? "

" Vì con gái sẽ rất khổ. Sau này gả đi theo một tên đàn ông, sẽ ngày ngày bị hắn trêu chọc. Như vậy chẳng phải phiền chết con gái chúng ta sao? "

" Vậy anh có khiến em phiền không? "

" Có a~"

" Bảo bối, anh cảm thấy ở đây rất đau. "

" Mặc kệ anh. Chẳng phải mục đích đầu tiên của anh là đem em về ngày ngày trêu chọc sao? "

" Em biết mà vẫn theo đó thôi. "

" Anh còn nói. Đều không phải an...um..."

Tuấn Thần cong môi cười rồi hôn xuống ép cô nuốt những lời sắp nói ra. Gia Di bị anh làm nghẹn lời, uất ức tránh né thế tiến công của anh. Cô còn giận dỗi không chịu phối hợp, mở trừng mắt thách thức người đàn ông bá đạo này.

Tuấn Thần bất đắc dĩ chớp mắt mấy cái nhưng vẫn ko có ý định dừng lại. Từng chút từng chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ Gia Di, trêu chọc cô.

Gia Di thật sự biết độ " phiền " của anh gây ra phân thành nhiều cấp độ. Mà cấp độ hiện tại thuộc vào hàng ngũ mà cô cực kỳ muốn đánh anh. Ai mà ngờ được hai người đều bị thương mà vẫn có tâm trạng này? Chỉ có Tuấn Thần mới nghĩ ra cái tâm trạng này để trêu Gia Di.

Cuối cùng thì cô cũng lôi " con bạch tuộc " dính người kia ra.

" Được lắm, anh thích cái cảm giác bắt nạt người khác như vậy thì để xem anh có thích bị người khác bắt nạt không? " Gia Di lên giọng cường ngạnh. Hôm nay cô muốn vò nát hoa đào, xé rách cánh hoa!

" Em bắt nạt anh? Tốt đến đi..."

Quả thật cô đã xé rách cánh hoa, mà người kia là hết cách nên cam tâm tình nguyện bị cô cắn rách cả môi. Lần này Gia Di cảm thấy bản thân dần thích cái cảm giác bắt nạt kẻ khác rồi. Chẳng trách Tuấn Thần lại như vậy thế.

Bên ngoài cánh cửa đóng chặt, Dương Khả bịt miệng Tuấn Duật còn mình thì cười khoái chí. Lần đầu chứng kiến bộ mặt hổ không nanh vuốt của Tuấn Thần, Dương Khả cảm thấy cuộc đời này của mình bắt đầu có thành tựu...

_____________________________

Mình ngoi lên rồi đây

Mong các bạn tiếp tục ủng hộ ạ. Cảm ơn rất nhiều 😘😘😘