Dan Díu - Dụ Dỗ Xuất Quỹ

Chương 10: Tôi còn chưa bắt đầu, tiểu huyệt đừng nóng vội cắn Ꮯôn Ŧhịt (H)

Lâm Tịch “ăn ngay nói thật”, cũng không kiêng dè cái gì, cô nhìn Thẩm Diệc Chu, trong đôi mắt sáng ngời kia chỉ có hắn.

Nói thật, Thẩm Diệc Chu rất cao hứng, thậm chí còn có chút vui sướиɠ khôn xiết, nhưng vui sướиɠ như vậy cũng bị ghen tị thay thế.

Những lời này, Lâm Tịch có phải cũng từng nói với người đàn ông kia hay không...

Cô chính là nói dễ nghe để dỗ dành hắn.

Đáy lòng Thẩm Diệc Chu trầm xuống, vội vàng thu hồi suy nghĩ lại, từ trong túi lấy ra bαo ©αo sυ.

Hắn biết cô rất chặt, hình như cắm thế nào cũng không thả lỏng, trời sinh vưu vật, nhưng dươиɠ ѵậŧ hắn lại to, mỗi lần vừa mới bắt đầu cắm vào cô đều kêu đau.

Vốn dĩ còn muốn giúp cô thả lỏng trước, nhưng bây giờ, trong đầu liền bỏ đi ý định này.

Thẩm Diệc Chu nhanh chóng đeo bαo ©αo sυ vào, sau đó, cởϊ qυầи chữ T ướt đẫm ra một bên, qυყ đầυ được bao bọc bởi bαo ©αo sυ áp sát vào tiểu huyệt vừa chặt vừa ướt, suýt chút nữa thì trượt ra ngoài.

Sau đó, đột nhiên thẳng lưng cắm vào trong.

“A!!!”

Lâm Tịch không nghĩ tới một chút màn dạo đầu hắn cũng không cho, liền trực tiếp cứng rắn cắm vào trong, khiến cô đau phải kêu lên.

Nhưng kêu thì kêu, dươиɠ ѵậŧ to lớn vừa mới cắm vào trong, thịt mềm nóng ẩm ướt như là chờ mong đã lâu, trong nháy mắt xoắn lại.

Thẩm Diệc Chu bị cắn cũng có chút đau.

“Tôi còn chưa bắt đầu, tiểu huyệt đừng vội cắn dươиɠ ѵậŧ.”

Cái miệng dưới này của cô rõ ràng có sức lực hơn cái miệng trên.

Lâm Tịch hơi chột dạ, nhưng chuyện cắn dươиɠ ѵậŧ này, cô cũng không khống chế được.

“Anh nhẹ một chút...”

Cô cò kè mặc cả với anh, giọng nói run rẩy, giống như một sợi dây căng có thể đứt bất cứ lúc nào, hô hấp có chút dồn dập.

Nhưng Thẩm Diệc Chu căn bản không nhẹ được, tiểu huyệt Lâm Tịch vừa ướt vừa nóng, còn biết cắn cực kỳ, dươиɠ ѵậŧ to lớn giống như là bị mắc kẹt trong tiểu huyệt vừa chặt lại ấm áp, thỉnh thoảng co giật một chút, xoắn đến nỗi dươиɠ ѵậŧ càng lúc càng sưng to lên.

Gân xanh trên trán Thẩm Diệc Chu hơi nổi lên, eo Lâm Tịch bị người đàn ông bóp chặt, để lại vài vết đỏ rõ ràng, vừa cắm vừa xoa hộŧ ɭε của cô, thử làm cho tiểu huyệt căng chặt thả lỏng một chút, kết quả lần này, trực tiếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ hộŧ ɭε của Lâm Tịch cao trào.

“A..... Không được... Không được...... Tiểu huyệt lại muốn phun nước...”

Lâm Tịch vô thức nhún vai lên, không khống chế được rung động.

Hoa tâm trào ra một dòng nước ấm, mạnh mẽ cọ rửa sạch qυყ đầυ cực to của Thẩm Diệc Chu, cách lớp màng mỏng kia cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

Sau lần cao trào ngắn ngủi này, Thẩm Diệc Chu lại bắt đầu thọc vào rút ra kịch liệt.

Hắn bóp chặt đùi Lâm Tịch, đâm làm gần như tàn bạo mãnh liệt, cơ hồ là cưỡi trên người cô, không chút để ý tiểu huyệt mẫn cảm vừa trải qua cao trào gần như hỏng mất.

Lâm Tịch cảm thấy mình vừa ngứa vừa tê, cảm giác này giống như đang giẫm lên trên mây cũng giống như nicotine sẽ làm cho người ta nghiện.

Giường sô pha chật hẹp run rẩy kịch liệt, giống như giây tiếp theo sẽ bị sập.

Đối diện giường sô pha treo một tấm gương soi nho nhỏ, chiếu khuôn mặt Lâm Tịch rất rõ ràng.

Thẩm Diệc Chu nhìn thấy cô nhíu mày, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, vô thức lộ ra một chút đầu lưỡi hồng hồng, đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙© không thể kiềm chế được.

Lần này, cắm sâu, cô nhíu chặt lông mày một chút, lần này, nông một chút, cô liền sảng khoái nheo mắt lại, thỉnh thoảng trong miệng còn hừ hừ lẩm bẩm.

“Sảng khoái a..... Thoải mái......” Linh tinh.

Nghênh đón rung động kịch liệt kia, Lâm Tịch bám lấy tay vịn sô pha, mới miễn cưỡng không rơi xuống, cô một bên bị đâm một bên lại không dám lớn tiếng thét chói tai, chỉ có thể che miệng nuốt xuống tất cả những tiếng nức nở.

Cô bỗng nhiên cảm thấy có chút may mắn, sáng nay mình ăn cơm, nếu không, sợ rằng có thể hắn sẽ làm cô ngất xỉu.....