Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 357: Hồi hai mươi chín (2)

Trần Liên Hoa đứng lên nóc kiệu, cao giọng rằng:

“ Tuyệt Tình điện các vị từng cho phái tôi một phần lễ lớn, nay đích thân tiểu nữ đến đây tiếp đón, không biết các vị có nể mặt hay chăng? ”

Nàng nhấn hai chữ “ lễ lớn ” với đầy vẻ mỉa mai, thế nhưng những đệ tử kia lại xem như không nghe thấy. Trần Liên Hoa lại chợt nhớ đến câu cằn nhằn của Hổ Vương với Tứ Đại Thiên Vương của sơn trang Bách Điểu:

“ Đánh nhau với con ả kia chán muốn chết. Mặc kệ các ông chửi mắng ra sao người của ả cũng trơ như đá. Thế là mất béng nửa cái thú rồi, còn đánh cái quái gì nữa? ”

Tuy nàng không biết ấy có phải nguyên nhân Hổ Vương không tấn công Tuyệt Tình điện hay không, nhưng nay nghĩ lại, thì quả như ông ấy nói…

Chợt từ trong đám đệ tử, có ba bóng người bước ra, mặt mang mạng che, vóc dáng yểu điệu thướt tha như tiên trên trời. Nhìn ba người, Trần Liên Hoa lập tức nhớ đến Tiêu Ma và Địch Ma cùng tên Thị Nghi.

Số là sau trận đánh trên sơn trang Bách Điểu, hai người Thị Nghi đều bị Cứu Khổ Thần Tăng bắt được, Cầm Ma lúc sau vội mang đàn Mộc Tinh đi nên không kịp cứu. Trần Liên Hoa sau khi tỉnh lại, thấy người của Tuyệt Tình điện, biết là hai ma trong Thất Tuyệt Ma Nữ thì vung roi Long Đỗ lên toan gϊếŧ quách cả hai. Hổ Vương mới ngăn lại, bảo rằng:

“ Tuy Cầm Ma khiến cô mê man, nhưng có lẽ thị cũng bị Bồng Nga dối gạt. Huống chi hai người này chỉ làm theo lệnh, tội chưa đáng chết. ”

Cứu Khổ thần tăng bèn tiếp lời:

“ Xin thí chủ bớt giận mà nghĩ đến đại cuộc. Giờ đang buổi kháng Minh, nghĩa sĩ các nơi vùng lên hưởng ứng. Nếu vì ân oán cá nhân mà khiến võ lâm xáo xào lên thì thực không phải chuyện hay. Về phía Tuyệt Tình điện bần tăng xin đảm bảo tuyệt không để bọn họ tiếp tục làm khó phái Long Đỗ, xin thí chủ cứ an tâm. ”

Nhưng ân oán đâu dễ bỏ xuống như vậy?

Có đôi khi cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng.

Nay Trần Liên Hoa thấy ba thiếu nữ kia ăn vận không khác gì Tiêu Ma, Địch Ma thì đoán cũng là trong bọn Thất Tuyệt Ma Nữ với nhau chứ không sai vào đâu được.

Nàng thấy ba người nọ một đeo trống bồng, hai người còn lại đi người không thì không khỏi cau mày, thầm nghĩ:

‘ Thất Tuyệt Ma Nữ mỗi người học được một khúc ma âm, thì đúng ra phải có nhạc khí bên người mới phải. ’

Nàng cho rằng một mình Cầm Ma có thể tấu Thất Tuyệt Ma Âm bằng đàn bầu, thì ắt ấy là khúc nhạc dành cho nhạc khí chứ không thể dùng tiếng hát mà cất lên được. Nay thấy hai trong ba thiếu nữ đi người không thì vừa ngạc nhiên vừa e dè.

Một nàng có vẻ lớn nhất bước lên một bước, rút sẵn trống bồng ra, hỏi rằng:

“ Chẳng phải Cứu Khổ thần tăng đã nói oán thù giữa hai phái chúng ta từ nay kết thúc hay sao? Thánh chủ nể mặt hai người Hổ Vương và thần tăng đã không truy cứu. Hà cớ gì hôm nay còn chặn đường làm khó? ”

Trần Liên Hoa cười nhạt, lại nói:

“ Cùng là thân gái với nhau, chẳng nhẽ cô không hiểu danh tiết quý giá ra sao? Nhưng chuyện ấy tôi đã nghe lời hai vị tông sư bỏ qua rồi, ở đây ta không nói tới.

Còn chuyện chống lưng cho đại trưởng lão và sư muội tôi làm loạn môn phái, mưu đồ tạo phản, chia rẻ nội bộ phái Long Đỗ thì sao? Tuyệt Tình điện không định cho tôi một câu trả lời à? ”

Thiếu nữ nọ cười nhạt, lại nói:

“ Người xưa dạy rằng tiên trách kỷ hậu trách nhân. Nếu không phải người trong quý phái lòng đã có bất mãn từ trước, thì há có chuyện người ngoài li gián nổi?”

Trần Liên Hoa nghe thế cau mày, đoạn rút từ trong áo ra một cái còi gỗ nhỏ, đưa lên miệng thổi gấp. Tiếng còi réo rắt vang lên trong đêm trăng, nghe mà gai người.

Đối thủ cũng chẳng vừa, chỉ thấy nàng ta rút cái trống bồng con ra thủ ở tay, lại quát rằng:

“ Lệ Nương, Chi Lan, hai em lược trận. Để chị lĩnh giáo cao chiêu của phái Long Đỗ. ”

Đoạn đứng chếch sang mé trái, nhìn Trần Liên Hoa mà nói:

“ Hôm nay em đây muốn xem xem danh tiếng của roi Long Đỗ là giả hay thật! Nhưng chị Liên Hoa thân là chưởng môn một phái mà lại thua nhanh quá thì mất mặt, thôi thì để em nhường cho ba chiêu. ”

Trần Liên Hoa bị nàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lòng giận mà không mất bình tĩnh. Nàng biết Thất Tuyệt Ma Nữ giỏi nhất là âm công vô hình vô ảnh, muốn thắng được họ, chỉ với chút nội lực của nàng thì không đánh thẳng mặt như Hổ Vương được.

Còn Bồng (*) Ma, nàng ta trước là buông lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sau lại thủ chặt môn hộ. Đôi tai cặp mắt của nàng chú ý bốn phương chờ đợi quân mai phục của phái Long Đỗ xuất hiện. Thế nhưng qua một, hai, đến mười hơi thở cũng chẳng thấy động tĩnh nào, Trần Liên Hoa lại cứ ngồi lì trên kiệu không ra tay mà cũng không bỏ chạy, nàng mới lại sinh nghi.

Đúng ra, lúc này nàng có thể cướp công để chiếm tiên cơ. Thế nhưng trước đó đã nói nhường Trần Liên Hoa ba chiêu mà bây giờ lại nuốt lời thì thực là đáng cười. Danh tiếng của bản thân thì nàng chẳng quan tâm, nhưng danh dự của Tuyệt Tình điện và Cầm Ma thì tuyệt không thể mất.

Nàng gọi là Lệ Nương chợt đảo mắt một cái, lại nói:

“ Nếu chưởng môn sợ mất mặt không dám động thủ với chị Vũ Nương thì thôi vậy, xin nhường đường cho! ”

Trần Liên Hoa nhìn nàng một cái, cười nhạt:

“ Ta đã ra chiêu thứ nhất rồi… ”

Cái nàng gọi là Vũ Nương thì biết đấy là hai em Lệ Nương, Chi Lan đang ngấm ngầm hỗ trợ, để nàng có thêm tình báo về đối thủ. Bấy giờ nghe Trần Liên Hoa thừa nhận tiếng còi ban nãy là chiêu thứ nhất, nàng ta bèn nghĩ ngay đến âm công. Tuyệt Tình điện các nàng dùng âm công nổi danh, khúc Thất Tuyệt Ma Âm nổi danh giang hồ không ai nghe đến mà không kinh sợ.

Thành thử, nếu hôm nay Trần Liên Hoa đã có gan đến chặn đường đoàn người Tuyệt Tình điện thì tất nhiên phải có kế sách đối phó với Thất Tuyệt Ma Âm.

Thường thường, muốn đối phó được với âm công chỉ có hai cách.

Hoặc như Hổ Vương… dựa vào nội lực hộ thân thâm hậu, chống lại ảnh hưởng của âm thanh.

Hoặc như Cứu Khổ thần tăng… dùng âm công đấu âm công. Cụ thể, Cứu Khổ thần tăng khổ luyện một môn gọi là Thiên Lại Phật Âm, bằng tiếng niệm kinh có thể giúp tĩnh tâm thanh thần, chấn tan huyễn hoặc của Thất Tuyệt Ma Âm.

Nhưng thực chất không phải không có một cách thứ ba, ấy là dùng âm thanh lớn để gây nhiễu loạn tiết tấu của người sử dụng, từ đó mà phá âm công. Chẳng qua là không ai ngốc đến độ dùng cách tầm thường ấy đối phó với đệ tử Tuyệt Tình điện – vốn nổi danh chốn giang hồ nhờ âm công.

Bồng Ma Vũ Nương cau mày, đoạn nói:

“ Chưởng môn tự làm lộ kì chiêu, không phải quá coi thường Thất Tuyệt Tiên Tử bọn ta hay sao? ”

Tất nhiên, tên gọi ma nữ là do giang hồ đặt, chứ chẳng ai lại đi tự nhận mình là ma nữ cả. Tuyệt Tình điện cũng không ngoại lệ.

Trong điện, Cầm Ma được xưng là thánh chủ, thánh nữ được các đệ tử gọi là thánh cô. Song sứ sinh tử được gọi là Bắc Đẩu thần quân, Nam Tào thần quân. Mà Thất Tuyệt Ma Nữ thì xưng là Thất Tuyệt Tiên Tử.

Trần Liên Hoa nhếch mép cười nhạt, nói:

“ Cũng thường thôi. Bây giờ là chiêu thứ hai! ”

Nói rồi vung tay roi Long Đỗ lên, ngón tay khẽ gạt vào đốc kiếm. Tức thì cuộn dây đồng giấu trong chuôi gươm được thả ra, thanh nhuyễn kiếm tức thì hóa thành một ngọn trường tiên. Mảnh kiếm hình cánh nhạn, nếu để cứa vào người ắt sẽ khiến miệng vết thương, hai móc ngược sẽ lập tức móc nát thịt da, cực kì nguy hiểm.

Ngọn roi quất đến trước mặt, cái trống bồng bằng nan tre đương nhiên khó mà đỡ nổi sự sắc bén của đồng đen. Vũ Nương vội ôm trống nhảy lui một bước, vừa vặn tránh được đòn hiểm. Mũi kiếm Long Đỗ sượt qua mặt, cách chóp mũi nàng ta cơ hồ chỉ nửa tấc.

Ở gần như vậy, thế nhưng Vũ Nương lại không ngửi thấy mùi tanh hôi đặc trưng của chất độc. Điều ấy chứng tỏ Trần Liên Hoa không bôi độc lên lưỡi kiếm nữa, hoặc nàng đã rửa sạch độc trên roi Long Đỗ.

Dù thế nào đi nữa, nếu trên lưỡi roi đã không có độc, thì cũng không cần quá cẩn thận lúc qua chiêu nữa.

Trần Liên Hoa cười nhạt, kéo chốt thu lại dây đồng, roi Long Đỗ tức thì được ráp lại thành một thanh nhuyễn kiếm dài ba xích. Trần Liên Hoa chỏ mũi kiếm vào mặt Vũ Nương, sóng mắt thoáng chuyển về phía hai cỗ kiệu, đoạn nói:

“ Mới hai chiêu mà cô em đã giật thót lên như thế, hay là thôi không cần chiêu thứ ba nữa? Ta cứ đánh đi là hơn… ”

Vũ Nương hành tẩu giang hồ, bị kẻ khác trào phúng như vậy ấy là lần đầu tiên. Nàng khẽ thu nắm đấm, thầm nghĩ:

‘ Mình ngỏ ý chấp ba chiêu là để hạ nhục đối thủ, nàng ta chẳng những không từ chối, lại cố tình đánh lung tung hai chiêu để trêu đùa ngược mình đây mà. Không thể bất cẩn, càng không thể xem nhẹ chiêu thứ ba này. ’

Bồng Ma không phải không hiểu cái gọi là binh bất yếm trá, nàng cũng không ngây thơ đến nỗi cho rằng hai chiêu đầu tiên Trần Liên Hoa đánh lung tung để giễu cợt thì chiêu thứ ba nàng cũng không giở trò.

Nào ngờ…

Trần Liên Hoa căn bản không có ý định đánh đến chiêu thứ ba.

Chỉ thấy nàng nhoẻn miệng cười một cái, phất tà áo đỏ, đoạn nói:

“ Chiêu thứ ba, xin hãy nhận lễ! ”

Nói đoạn, bỗng nhiên co chân đạp một cái vào góc kiệu. Chỉ nghe bồng một cái, từ trong kiệu đã có một ngọn mâu bằng thép dài đến hơn năm xích bay vυ't ra, nhè ngay hai cỗ kiệu bát cống mà bay tới.

Té ra kiệu hoa chỉ là kế che mắt…