Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 353: Hồi hai mươi tám (15)

Tạng Cẩu thì gãi gãi tai, đỏ mặt nói:

“ Bọn con cùng lắm chỉ ngủ chung một cái giường, đắp chung cái chăn, hồi bé vẫn làm thế suốt. Bác cứ làm quá lên thế. ”

Cậu chàng nói chưa dứt câu thì ông bác đã phun ngụm trà ra, há hốc mồm, mắt đảo tới tới lui lui giữa hai người. Nói đoạn, Nguyễn Phi Khanh ho khan một hồi, hắng giọng:

“ Hai đứa… Đừng bảo bác hai đứa nghĩ ngủ chung cũng gọi là làm chuyện vợ chồng nhé. ”

“ Không phải sao? ”

Lần này đến lượt Hồ Phiêu Hương và Tạng Cẩu tỏ ra kinh ngạc.

Kì thực cũng khó trách, Tạng Cẩu mồ côi từ tấm bé, tám tuổi đã lưu lạc khắp nơi, ai lại đi dạy cậu chàng những chuyện nam nữ này? Hồ Phiêu Hương thì là con nhà vương tộc, lại có lão Bộc và Hồ Nguyên Trừng dạy dỗ nên cũng biết là trai chưa vợ gái chưa chồng thì không nên thân mật, bằng không sẽ có hậu hoạn. Song Hồ Nguyên Trừng là người đọc sách, lão Bộc mặc cảm mình là người ngoài… những chuyện phòng the chăn gối kia hai người cũng không dạy cô nàng.

Qua năm năm, tuy hai người Tạng Cẩu Phiêu Hương đã lớn, nhưng cả hai đều là người luyện võ, tâm trí vững vàng. Chỉ cần không bị ảnh hưởng từ bên ngoài như trúng thuốc, vận công một lần là áp chế được bản năng của cơ thể ngay.

Thành thử, hai người tuy ngủ với nhau mấy lần, song lại chưa từng phát sinh chuyện gì cả.

Nguyễn Phi Khanh nghe xong, đoán được đầu đuôi sự thể, bèn nghĩ rằng thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy. Ông lại vỗ vai Tạng Cẩu, lại hất đầu về phía Phiêu Hương, dặn:

“ Hai đứa bay đã nên vợ chồng, thì phải chăm sóc để ý đến nhà mày nhiều hơn, hiểu không? ”

Nguyễn Phi Khanh mất vợ từ sớm, gà chống nuôi con, thành thử thấy hai người Tạng Cẩu Phiêu Hương chẳng tránh khỏi chạnh lòng nhớ về vợ, nên mới để tâm như vậy.

Hồ Phiêu Hương bèn nói:

“ Lại có chuyện này cháu cứ thắc mắc mãi. Hôm nọ bác giục hai đứa nhanh chóng đồng sàng, hẳn là còn có nguyên do khác. Nhưng cháu nghĩ mãi cũng không hiểu bác định làm gì. ”

Nguyễn Phi Khanh thở ra một hơi, đáp gọn:

“ Chẳng là trước đây từng có lúc Chu Đệ bóng gió nói muốn hỏi cháu cho thái tử. Lúc đó cậu Trừng nói mình không phải bác ruột, không quyết được chuyện chung thân của bay. Bác thì lấy cớ nói nước Nam ta phong tục khác biệt, từ bé cháu không bó chân, không được chân sen gót ngọc, Kim Liên Tam Thốn như phụ nữ Trung Hoa. Hà huống còn là dân vong quốc, vào cung của thái tử hẳn là sẽ dính dáng nhiều chuyện thị phi, khiến hậu cung xào xáo. Nhưng thấy lão ta dường như chưa bỏ ý định, bác mới đánh bạo nói cháu đã thất thân với Tạng Cẩu, tự định chung thân, có làm thϊếp cũng không xứng. ”

Ngừng một chốc, ông bèn tiếp:

“ Thế nên lúc cháu trở về, nhắc chuyện hai đứa đã thề nguyền ước hẹn rồi, bác mới giục gấp. Được như thế thì Chu Đệ chẳng còn gì để nói nữa. ”

Bốn người bình đạm được thêm vài ngài, thì bỗng tinh mơ một hôm nọ có một thái giám đến cửa, nói là truyền khẩu dụ của Chu Đệ.

Gã thái giám nọ hắng giọng, nói:

“ Thiếu hiệp, ở đây có hai thánh chỉ, một thì giữ lại, một thì đốt đi. Bệ hạ có khẩu dụ rằng hết mực trọng tài của cậu, nếu cậu quyết định vào triều làm quan thì không thiếu quan to lộc hậu. Cậu chỉ gật đầu một cái, thì ngày mai vào diện thánh hãy mang theo thánh chỉ trong hộp vàng này. ”

Lão ta ngừng một chốc, rồi lại cất giọng the thé:

“ Còn nhược bằng thiếu hiệp vẫn kiên quyết ý tiêu diêu tự tại, thì trong hộp sắt này là thánh chỉ đề yêu cầu của bệ hạ, đúng theo ước hẹn Vọng Nguyệt Lầu. ”

Hồ Phiêu Hương thầm nghĩ:

[ Chỉ có vào triều làm quan, hoặc tiêu diêu tự tại, không có lựa chọn thứ ba là về nước đánh giặc. Xem chừng tên thái giám này cũng chú ý ngôn ngữ lắm. Hoặc giả, đây là bẫy của Chu Đệ chăng? ]

Cô nàng bèn lên tiếng:

“ Nếu thế thì xin đội ơn hoàng đế triều Minh. Xin hỏi vị thái giám này, có thể để chúng tôi mở hộp đọc kỹ thánh chỉ rồi mới quyết định hay không? ”

Thái giám bèn nói:

“ Đây là mật chỉ của bệ hạ, đâu thể muốn đọc là đọc được? Cứ như khẩu dụ mà làm, cậu chọn một, đốt bỏ một. Trước đó không được mở hộp ra. ”

Tạng Cẩu nghe xong chỉ cười, đoạt rút kiếm Thuận Thiên, một nhát kiếm chém đứt đôi cả hai cái hộp. Hai tờ thánh chỉ đứt đôi, lăn dài, để lộ những hàng chữ giống nhau như đúc.

Cậu chàng nhún vai:

“ Cả hai cái hộp tôi đều chưa từng mở, còn thánh chỉ thì cứ nói lại với Chu Đệ là cả hai tờ đều đã hóa ra tro rồi. ”

Thái giám nọ mặt tái mét, run rẩy nhặt cả hai tờ thánh chỉ lên, bụng dạ lầm bầm chửi rủa hai người chẳng biết thân biết phận. Song, Thuận Thiên kiếm sắc bén thế nào chính lão cũng đã thể nghiệm, thành thử những lời oán độc ấy lão tuyệt không dám thở ra khỏi mồm đến nửa chữ.

Tạng Cẩu cũng chẳng thèm chấp…

Lại qua một chốc, thì có một tên Xưởng Vệ tìm đến phủ, nói:

“ Tạng Cẩu, Hồ Phiêu Hương hãy đến nghe chỉ. ”

Nói đoạn, hắn hắng giọng một cái, nói:

“ Trẫm trước nay vẫn quý tài hai khanh, nhiều lần có ý giữ lại để dùng, song các khanh vẫn nhất mực từ chối. Nếu quả chưa chín, có hái ăn cũng chẳng ra gì. Ý hai khanh đã quyết, thì trẫm cũng thành toàn cho vậy. Nhưng cứ theo ước định giữa hai bên, thì hai khanh còn phải làm thay trẫm một việc trước đã. ”

Y ngừng một chốc, chờ hai người chuẩn bị tinh thần, rồi mới đọc:

“ Nay trẫm mới vừa bình định phương nam, thánh uy của thiên triều chưa kịp phủ xuống, lời dạy của thánh hiền chưa đặng giáo hóa kẻ man di. Thành thử Giao Chỉ vẫn còn nạn giặc cướp nhiễu nhương, trăm họ chẳng tài nào an cư lạc nghiệp. Trẫm nay là đức thiên tử, trên tuân mệnh trời, dưới thuận lòng dân, thay cho trăm họ nhờ Tạng Cẩu mang kiếm thần Thuận Thiên đến vùng Lam Sơn tiễu trừ tặc phỉ, trả lại thái bình cho bá tánh. ”

Lúc đọc đến đây, Nguyễn Phi Khanh không khỏi giật mình, mặt lúc đen lúc trắng.

Phản ứng của ông nào có thoát nổi con mắt xăm xoi của xưởng vệ nọ? Song, y không tỏ thái độ gì bất thường, chỉ chầm chậm đọc tiếp:

“ Để tránh chuyện đả thảo kinh xà, trẫm lần này chỉ có thể để một mình Tạng Cẩu về nước Nam. Sau khi xong việc về phục mệnh, có thể đón Lê Phiêu Hương đi cùng. Quan binh cả nước phải lấy lễ đưa tiễn, nếu ai không tuân, chém đầu thị chúng. ”

Đến đây thì y ôm quyền thi lễ, rồi từ tạ trở về.

Tạng Cẩu và Hồ Phiêu Hương nhìn nhau một cái, đoạn lại ngó Nguyễn Phi Khanh. Bấy giờ trông mặt ông tái xám, cơ hồ thoáng chốc già đi mấy chục tuổi. Ông loạng choạng, rồi ngã ngồi, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra bên ngoài bờ tường.

Hồ Phiêu Hương thở dài, đoạn kéo tay Tạng Cẩu, nói:

“ Cẩu theo Hương vào đây một lát. ”

Cô nàng dẫn cậu chàng vào buồng, rồi lặng lẽ chạy xuống bếp. Tạng Cẩu, lúc này cũng đã mơ hồ đoán được tại sao hai người Nguyễn Phi Khanh, Hồ Phiêu Hương lại hành xử như hiện tại, chỉ biết ngó trân trân thanh kiếm Thuận Thiên trong tay.

Nguyễn Phi Khanh đã phản ứng dữ dội đến thế, thì chỉ có một khả năng mà thôi.

Vị “ thủ lĩnh sơn tặc ” kia ắt hẳn là một nghĩa sĩ kháng Minh. Mà đã có thể lọt vào mắt Chu Đệ thì há lại có thể là kẻ tầm thường cho được? Thậm chí, y là lá cờ đầu trong việc đánh giặc cứu nước cũng không biết chừng.

Thành thử, Tạng Cẩu tuyệt đối không thể ra tay gϊếŧ y được.

Song…

Điều ấy nghĩa là cậu chàng không thể hoàn thành được cuộc đánh cá với Chu Đệ.

Cũng có nghĩa…

Hoặc là cậu chàng ở lại Nam Kinh cả đời không đi đâu cả, hoặc là từ nay không bao giờ được gặp Hồ Phiêu Hương lần nữa.

Lúc này, Tạng Cẩu bất giác nhớ lại những gì Nguyễn Phi Khanh nhờ cậy.

Phải mang được kiếm Thuận Thiên về nước, tìm cho ra sách báu Binh Thư Yếu Lược!

Cậu chàng nghiến răng, siết chặt nắm đấm đến độ các lóng tay trắng bệch. Mặt Tạng Cẩu đỏ lên như gấc, mấy lần há miệng muốn gào lên cho hả nhưng chẳng thể nào cất lời. Tiếng hét thất thanh cứ nghẹn mãi ở cổ họng…

Tạng Cẩu từng trải qua nhiều biến cố người thường chẳng hình dung nổi, cũng từng đánh với nhiều đối thủ ghê gớm khó nhằn, từ hung vật viễn cổ đến oan hồn trăm năm. Thế nhưng, hiện tại cậu chàng thấy, chính cái sự giằng xé trong tâm khảm mới khó giải quyết nhất.

Một mặt, cậu chàng hi vọng cái vị thủ lĩnh sơn tặc kia là bậc minh quân hiếm thấy mà nước Nam đang chờ, có thể sớm ngày cứu cả dân tộc khỏi chảo lửa hung tàn của ách thuộc địa. Nhưng mặt khác, cậu chàng lại mong sao y cũng chỉ thường thường thôi, thậm chí là hạng tiểu nhân ti bỉ cũng tốt… Có vậy, cậu chàng xuống tay mới không áy náy, có thể đoàn tụ với Hồ Phiêu Hương. Tạng Cẩu cứ mãi mâu thuẫn, đắn đo, về một người chưa biết, về một tương lai mờ mịt.

Chẳng rõ là bao lâu sau, Hồ Phiêu Hương đẩy cửa phòng bước vào, tay bưng hai khay gỗ đặt tám đĩa thức ăn.

Tạng Cẩu ngóc đầu nhìn, thấy khóe mắt cô nàng hơi đỏ lên, hẳn nhiên trước đấy đã khóc một lần, lòng càng loạn như tơ rối.