Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 307: Hồi hai mươi sáu (13)

Nhưng nghe kỹ lại, thì Tạng Cẩu đoán chừng người vừa cất tiếng hét không phải cô bạn, thế thì ắt là ba người ban nãy xông vào trong. Cậu chàng nghĩ đến võ công cỡ như Chấn Nguyên tử mà cũng có thể xảy ra biến cố, ắt hẳn cạm bẫy bên trong cũng không tầm thường, thậm chí có thể là đường cùng. Nghĩ thoáng một chốc, cậu chàng bèn tung mình lui vào chỗ nấp cũ chờ xem thực hư.

Quả nhiên, một chốc sau đã thấy Chấn Nguyên tử chạy thục mạng ra khỏi cửa hang, mồm kêu oai oái. Một tay lão buông thõng ra, rõ ràng đã thụ thương, tay còn lại cầm đuốc quơ loạn, miệng không ngừng quát:

“ Đừng qua đây! Không được qua đây! ”

“ La đi, ngươi có la rát cổ họng cũng không ai cứu đâu. ”

Tạng Cẩu quay lại, nhìn Phiêu Hương – người vừa nói một câu cực kì dễ gây hiểu nhầm bằng ánh mắt cổ quái. Cô nàng nén cười, nói nhỏ:

“ Chứ Cẩu không thấy câu này dùng đối đáp lão ta rất hợp sao? ”

“ Trong hoàn cảnh này thì không. ”

Tạng Cẩu tiếp tục nén cơn ớn lạnh xuống, nói.

Hồ Phiêu Hương thì nhẹ giọng:

“ Sao? Lỏng người ra rồi phải không? Thế thì chuẩn bị mà đón tiếp khách không mời. Tớ nghĩ thứ sắp xuất hiện không dễ chơi hơn con hung thú kia là bao đâu. ”

Tạng Cẩu thấy cô nàng quả quyết, cũng hiểu dụng tâm của bạn, âm thầm súc khí chờ đợi.

Dưới ánh đuốc leo lét…

Điểm sáng độc nhất làm cái hang vốn tối tăm, lại càng thêm bí hiểm. Ánh sáng nhỏ bé căn bản không thể chiếu rọi những góc khuất không thấy trong hang động, thành thử ở một phương diện nào đó, lại càng khiến người ta cảm thấy bất an.

Dưới ánh lửa, bóng của những nhũ đá lởm chởm kéo dài ra, hóa thành miệng ma, răng quỷ, chỉ vừa nhìn là đã khiến lông tóc người ta dựng đứng cả lên.

Chấn Nguyên tử nhìn quanh nhìn quất, mắng:

“ Bọn An Nam sớm đã biết đường đó là vực thẳm, trong hang còn lối khác. Chỉ trách ta quá chủ quan không nghĩ đến khả năng này. ”

Lão nghĩ hai người đã sớm theo lối bí mật nào đó đi càng sâu vào mộ, nên không hề kiêng dè. Dù sao những thú đang đuổi theo lão chưa chắc đã hiểu tiếng người.

Chấn Nguyên tử không hổ là tay lão luyện giang hồ, lão bỗng vừa khua đuốc, vừa chạy về phía thi thể con hổ, tung cước đá cái xác về phía cửa hang.

Đoạn, lão ta cũng tắt đuốc, cúi xuống, nấp vào một hõm đá.

Độ mấy khắc sau, bỗng nhiên có vô vàn những âm thanh quái lạ bật lên, lởn vởn lẩn khuất từng hốc càng ngõ hẻm trong cái hang tối hun hút.

“ Thứ… thứ gì vậy… ”

“ Không biết. Nhưng đông lắm. Có lẽ là đại bàng… có bốn cánh? ”

Hang động tối mò, Chấn Nguyên tử lại vừa nổi đuốc, thành ra mắt người hãy còn chưa kịp thích nghi lại với bóng tối. Lấy nhãn lực của Tạng Cẩu thế mà cũng chỉ nhìn được loáng thoáng hình thù của những thứ vừa xuất hiện trong hang.

Ấy là khoảng chục con dị thú, to như con đại bàng, trên lưng chúng có bốn cái cánh dài không ngừng đập loạn. Tiếng đập cánh nghe rè rè, rè rè… Lúc xa thì tưởng như ở tận bên kia động đá, khi gần những tưởng như sát bên tai.

Hồ Phiêu Hương nghĩ thoáng một chốc, lại nói:

“ Không đúng. Loài chim mà đập cánh, âm thanh lông vũ tạo nên nghe rất khác. Sao tớ nghe những âm thanh này na ná như tiếng ruồi muỗi… ”

Tạng Cẩu nói:

“ Làm gì có con ruồi con muỗi nào to đến thế? ”

Hai người trao đổi một thoáng, thì Hồ Phiêu Hương cũng lấy sẵn bột thuốc đuổi côn trùng của thiền sư Tuệ Tĩnh ra rải trước cái hốc cho cẩn thận. Tạng Cẩu lúc này âm thầm quan sát, chỉ thấy những dị thú nọ đậu lên xác con hổ nanh kiếm, không ngừng cắn xé thịt tươi mà ăn.

Té ra Chấn Nguyên tử đã dùng xác con hổ làm mồi nhử bọn dị thú này.

Nhắc đến lão, thì đã thấy lão nhân lúc này lần mò tìm xuống cái hốc ban nãy Lí Thông ngã vào. Tạng Cẩu nghĩ thầm:

[ Lão này chắc chui vào ấy tìm nơi để lẩn trốn. ]

Được một chốc, tiếng cắn xé ngừng lại, Tạng Cẩu đoán bọn dị thú đã ăn no. Lúc này cậu chàng lại nghe tiếng đập cánh, nhận chuẩn phương vị rồi lấy một viên phi châu bắn mạnh về hướng đó, hòng đánh chết dị thú. Chỉ nghe bịch một cái, một con dị thú bị đánh rơi hẳn xuống.

Cả đàn lập tức phát rồ, luẩn quẩn trong hang một lúc tìm thủ phạm, song có lẽ trí tuệ bọn thú này không cao lắm nên được một chốc là cả đàn kéo nhau chui vào cái hang cũ.

Tạng Cẩu chờ cho những tiếng đập cánh tắt hẳn, rồi nói:

“ Ra, xem thế nào. ”

Hai người dùng khinh công, nhẹ nhàng búng mình về phía cửa hang nơi cái xác hổ đang nằm. Mở mồi lửa lên kiểm tra, thì chỉ thấy cái xác hổ to đùng đã bị gặm nham nhở, nhiều chỗ hở cả xương trắng hếu trông đến là đáng sợ.

Mà bên cạnh nó…

Là con dị thú bị phi châu đánh chết.

“ Nó là… chuồn chuồn?? ”

Nằm trên mặt đất, thế mà lại là một con chuồn chuồn, thân bọc trong giáp đen bóng lộn, từ đuôi đến đầu dài cả thảy hơn hai xích. Tuy cái đầu của nó đã bị phi châu đánh dập nát, nhưng hình dáng quen thuộc thế này thì không thể lẫn đi đâu được. Hai người nhìn sải cánh của con quái trùng, nhẩm tính thấy không thua gì độ dài từ đầu chí đuôi của nó thì không khỏi chết trân cứng họng.

Hồ Phiêu Hương bèn cười trêu:

“ Con này bay thấp khéo mà bão lớn, bay cao có mà hạn to. ”

Tạng Cẩu thì rùng mình, bỗng nhiên nhớ ra chuyện người dân chài lưới thôn Điếu Ngư hay nói với đám trẻ chăn trâu hồi bé:

“ Có khi nào cụ Yết Kiêu bị con này cắn nên lặn mới giỏi thế không? Người ta bảo chuồn chuồn cắn rốn biết bơi, con này to thế này, cắn một cái chắc thành tay cự phách. ”

Hồ Phiêu Hương bèn trêu:

“ Cẩu thích thế thì để cho nó cắn một cái là biết, khéo lại lòi ruột ấy chứ. ”

Đoạn, cô nàng lại hất đầu về phía cửa động:

“ Giờ sao? Trong đấy cái thứ này bu thành bầy thành đàn đấy, có vào một chuyến không? ”

Tạng Cẩu nói:

“ Vào! Đường cùng với người ta, chưa chắc là đường cùng với mình. ”

Phiêu Hương nhún vai, nói:

“ Tớ chỉ nhắc là thuốc đuổi trùng của thiền sư chỉ có một bình này, dùng hết là mình toi đấy. ”

Hai người không khỏi trầm ngâm…

Hành động ban nãy của Chấn Nguyên tử đã chỉ rõ, là đám chuồn chuồn ngoại cỡ này không sợ lửa như côn trùng bình thường. Đốt thì chúng vẫn chết cháy đấy, nhưng có dùng lửa cũng chẳng dọa nổi.

Thế nên, thứ hai người có thể dựa vào, ngoại trừ bản lĩnh của bản thân ra thì cũng chỉ có đống thuốc thiền sư Tuệ Tĩnh chuẩn bị cho.

“ Đi bước nào hay bước đấy. ”

Tạng Cẩu nói xong, lại lấy phấn diệt mùi rắc lên người mình. Cậu chàng vừa đánh một trận với con hổ răng kiếm, trên người không khỏi dính máu. Sau đó lại tiếp xúc với thi thể, tự nhiên là không khác gì bữa cơm biết chạy cho bọn chuồn chuồn khổng lồ cả. Thế nên, không xử lí mùi trên người trước, thì chuyện vượt qua khỏi bọn chuồn chuồn này quả thực khó còn hơn lên trời. Hai người tuy khinh công thân pháp đều cao quá đáng, nhưng dù sao cũng phải có chỗ mượn lực, không thể tùy ý chuyển hướng, đâu thể linh hoạt như bọn chuồn chuồn, sau lưng có cánh được?

Hà huống, so với chim lớn, ở trên không trung bọn chuồn chuồn càng linh hoạt hơn.

Tạng Cẩu tuy là muốn thử một phen, song cũng không nắm chắc lắm.

Hai người nhìn nhau, thấy ánh kiên quyết lóe qua đáy mắt người còn lại, thì đồng thời gật đầu, lao vào bóng tối của hang động.

Lại kể chuyện ở Sái Già…

Đặng Dung chậm rãi nói với Lê Lợi:

“ Ta muốn cậu đào ngũ. ”

Những lời này khác nào sấm rền sóng cuộn, Lê Lợi nghe mà không khỏi lấy làm ngạc nhiên, lại cực kì tức giận. Chàng bèn hỏi:

“ Quan Bình Chương cho rằng Lê Lợi là kẻ văn không giỏi võ không thông, ở lại chỉ làm cản tay cản chân các vị hay sao? ”

Đặng Dung lắc đầu, phẩy quạt:

“ Ta không có ý này. ”

“ Vậy… ngài cho Lê Lợi này là kẻ tham sống sợ chết, lâm trận thoái lui sao? ”

Lê Lợi nghiêm sắc mặt, nhìn y một cái.

“ Tôi biết, tôi trì hoãn chuyện hội quân vài tháng. Sau trận đánh ở Ngọc Ma, cũng có ý về nhà cũ. Nhưng lần trước làm tròn đạo hiếu, lần sau cho vẹn chữ tín, chứ nào có phải ngại khó ngại khổ, thấy nguy hiểm mà trốn tránh? ”

Đặng Dung lắc đầu, nói:

“ Bản tính cậu thế nào, ta hiểu rất rõ. Thế nên… trận này cậu càng phải đào ngũ. ”

“ Tại sao? ”

Y lặng lẽ nhìn ra cửa sông, nơi binh tướng đang hò nhau đắp đất, cắm chông, buộc xích mà chậm rãi:

“ So với đế Quý Khoáng, thái thượng hoàng Giản Định, cậu không thấy mình rất được lòng người hay sao? Đinh Lễ, Lê Sát, Lê Văn An…v.v… những người này đặt ở đâu cũng có thể cáng đáng một phương, lại trước sau tụ về dưới trướng cậu, chịu nghe sai khiến. Một núi không thể có hai hổ, nhưng nay Lam Sơn khác nào nơi rồng cuộn hổ ngồi, phong vân tế hội? Đến thánh thượng dù biết cậu không có dã tâm ngồi lên ngôi cửu ngũ cũng không thể không sinh lòng đề phòng, song lại không giải thích được tại sao. Thế nhưng, ta thì biết… ”

Y ngừng một chốc, lặng yên nghe tiếng nước sông đánh vào bờ, đoạn lại tiếp:

“ Cậu cầm quân ra trận, nhưng kì thực chưa từng nghĩ cho bản thân, chưa từng mảy may có chút tư lợi nào. Các tướng sở dĩ tin theo cậu, là vì họ biết, đi theo cậu tức là dốc sức phụng sự cho muôn dân trăm họ, chứ không phải là dốc sức cho họ Lê. Mà chuyện này nói ra thì dễ, làm được lại chẳng mấy ai…

Ít nhất, vua quan nhà Hồ chẳng ai làm được. Mà hai vị Giản Định Trùng Quang, cũng không làm được… ”

Lê Lợi cúi đầu, nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt.

Đặng Dung lại đánh giá cao chàng như thế hay sao?

Đặng Dung thở dài một hơi, nói:

“ Chuyện kháng Minh không thể nào đứt đoạn, bằng không chiến công thảm liệt của cha ta, của bác Dị, cũng như của Nguyễn Súy, của Chân sẽ nguội lạnh vào dĩ vãng. Ngọn lửa trong lòng muôn dân… cần có người giữ. Mà ngoài cậu ra, thiên hạ ta chưa thấy người thứ hai thích hợp hơn. ”