Tuệ Tĩnh thiền sư vỗ hai bàn tay vào nhau, lại đánh mắt ra hiệu cho Hồ Phiêu Hương.
Cô nàng chỉ chờ có thể, bèn nói:
“ Đường lão gia, ngài bảo chúng tôi là kẻ ác, ngài và những người ở đây là người bị hại cơ mà. Lạ nhỉ… nếu là người bị hại thì ngài nắm cái lí trong tay, hà tất còn phải dùng độc khống chế những người này? Các vị cũng đã nghe thiền sư nói, độc dược kia chỉ cần bảy ngày là có thể lấy mạng, chúng ta bỏ đi khỏi Tam Môn Hiệp đã nửa tháng, nếu kẻ hạ độc là hai ta thì những người này khéo đã sắp đầu thai đến nơi rồi. ”
Gia Luật Vân bèn cãi:
“ Chỉ dựa vào lời nói của một lão già vô danh ở đâu mà các người tin sái cổ rồi sao? Rõ ràng kẻ này là do hai kẻ man di các ngươi mời đến, hòng diễn màn kịch qua mặt thiên hạ mà thôi. ”
Lão biết nói lời này ra là đuối lí, nhưng lúc này đã ở thế cưỡi hổ khó xuống.
“ Các vị trưởng môn, nếu đã e sợ ngoại bang trơ mắt nhìn đồng tộc bị hà hϊếp ngay trên đất trung nguyên này thì lão phu cũng không còn gì để nói. ”
Tuệ Tĩnh thiền sư mỉm cười, vuốt râu nói tiếp:
“ Kì thực Đường lão, không, phải gọi lão là Gia Luật lão gia mới phải. Tam Môn Hiệp lão đã thua trí con bé này, mà vẫn chưa biết đường rút kinh nghiệm hay sao? ”
“ Ý ngươi là?? ”
“ Ngài khổ công dựng lên một hồi âm mưu liên hoàn, nhìn qua thì hoành tráng, tiếc là linh hoạt không đủ cồng kềnh quá thừa. Một khi biến cố sinh ra, mà điều ấy thì chắc chắn sẽ xảy ra, thì cả kế hoạch không biến hóa theo kịp, chỉ có đường đổ sập. Mà lão lại tiếc rẻ mưu kế khổ công dàn xếp, cố chấp không chịu thay đổi, mới dẫn đến bại cục của hôm nay. ”
Tuệ Tĩnh thiền sư ngừng một chút, rồi tiếp:
“ Ngài cố tình hạ độc rồi hạ thêm cả trùng, chẳng qua là kế che mắt, phòng hờ cô bé này đòi kiểm tra xem nhân chứng ở Tam Môn Hiệp có bị uy hϊếp hay không. Hai thứ độc, vừa khéo triệu chứng của chúng lại đối nghịch trung hòa lẫn nhau, khiến kẻ y thuật thấp kém nhìn vào khó bề phát hiện. Thế là ngài tự thị, cho ấy là đã phòng hờ hết thảy, mười phần chắc cả mười mươi. Đáng tiếc nếu không có thứ thuật che mắt ấy của ngài thì lão hủ có tài trên trời cũng khó mà xử lí được đống trứng dòi nọ. ”
Gia Luật Vân ngơ ngác:
“ Ông… lấy độc trị độc? ”
“ Không sai. ”
Tuệ Tĩnh thiền sư mỉm cười.
Tạng Cẩu nghe ông nói, thầm chặc lưỡi.
Truyền nhân của độc kinh thực không phải là hạng tầm thường.
Lúc này cậu chàng lại thấy tò mò, không biết Hoàng Thiên Hóa, truyền nhân của y kinh là người ra sao. Liệu y có dùng độc tài tình như cái cách mà Tuệ Tĩnh thiền sư chữa bệnh cứu người hay không.
Gia Luật Vân nghe xong, thở dài:
“ Trời hại ta, mới để ông xuất hiện ở đây… ”
“ Trời chẳng hại gì ngươi, là do giấy không gói được lửa mà thôi! ”
Tiếng người cất lên quá đột ngột, khiến quần hào cơ hồ không kịp phản ứng lại. Duy chỉ có thiền sư Tuệ Tĩnh là không tỏ vẻ ngạc nhiên gì, chỉ nhìn Trương Đan Phong mà cười:
“ Sư tổ cậu đến rồi đấy. ”
Lúc quần hào định thần, thì chỗ Trương Đan Phong từng ngồi đã xuất hiện ba người!
Ngồi co một chân trên ghế, là một lão đạo mặt đen râu trắng, quần áo bẩn thỉu hết chỗ nói. Ngoại trừ huyền thoại võ lâm Trương Tam Phong ra thì còn ai vào đây nữa?
Mà đứng sau lưng lão lại là một cặp nam nữ.
“ Là Tần minh chủ!!! ”
“ Đúng ngài ấy rồi! ”
“ Ngài ấy còn sống! ”
Đến lúc này thì quần hào cũng quá hiểu chuyện gì xảy ra.
Gia Luật Vân thực sự không bằng cầm thú, cho người bám theo định gϊếŧ hại vợ chồng Tần Trảm, sau đó lại đổ vấy tội ác lên đầu hai người Tạng Cẩu và Phiêu Hương.
Trương Tam Phong vận công, cất tiếng:
“ Muốn người ta không biết, tốt nhất là đừng làm. Nhà ngươi che được mắt một người, trăm người, thậm chí ngàn người vạn người, nhưng làm sao giấu được mắt thiên hạ? ”
“ Ông… các người… ”
Trương Tam Phong cười nhạt, vuốt râu nói tiếp:
“ Muốn kẻ khác không biết, tốt nhất đừng có làm. Loại người giả nhân giả nghĩa thì sớm muộn cũng lòi cái đuôi ngụy quân tử ra mà thôi. ”
Thực ra hai người kể từ sau trận đánh ở Thiếu Lâm vẫn âm thầm theo dõi Tạng Cẩu và Hồ Phiêu Hương, trợ giúp hai người tìm kiếm manh mối tiếp theo về Rồng Không Đuôi, cũng đã chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra ở Tam Môn Hiệp. Vốn dĩ Trương Tam Phong định ra tay, nhưng chưa kịp động thủ thì những trại chủ thủ lĩnh có cốt khí đã tự sát cả, số còn lại tham sống sợ chết thì đang quỳ mọp van lạy bọn Đào Khiêm, Gia Luật Vân. Thành thử hai người không thèm cứu bọn này, mà cố tình bám theo bảo vệ hai vợ chồng Tần Trảm.
Tạng Cẩu lúc này võ công đã rất cao, số người chế ngự được cậu chàng quả thực không quá hai mươi. Huống hồ cô nàng Phiêu Hương lại cơ trí như thế, thành thử hai ông không quá lo về hai người này.
Tần Trảm bèn lên tiếng:
“ Chư vị, người này họ Gia Luật, tuyệt nhiên không phải họ Đường. Các vị trại chủ, thống lãnh thế lực lớn nhỏ ở Tam Môn Hiệp đến nhà lão trợ chiến đều trúng thuốc do lão hạ vào đồ ăn, kẻ không cam lòng khuất phục thì đã phát độc mà táng thân, những kẻ hiện giờ đứng sau lưng y chẳng qua là luồn cúi qua ngày hòng giữ mạng nhỏ mà thôi. ”
Đoạn, y chậm rãi bước ra hai bước, tiếp:
“ Vợ chồng Tần mỗ được hai vị bằng hữu này cứu mạng, vốn định tìm một nơi thoái ẩn không màng đến chuyện giang hồ nữa. Được chừng hai ba ngày thì gặp phải kẻ dưới của lão thất phu này phục kích, cả hai vợ chồng đều trúng độc tưởng phải bỏ mình. Cũng may trước đó Trương chân nhân đã giở thuật trộm long tráo phụng, đổi thuốc độc lấy thuốc bí truyền của thần y tiền bối để phu phụ Tần mỗ giả chết qua mặt bọn ác ôn. Nếu không phải nhờ có vị thần y kia ra tay tương cứu thì e cả hai vợ chồng đã nằm sâu dưới ba tấc đất rồi. ”
Đường Nhu bấy giờ mới lên tiếng, giọng nàng thẫn thờ và chán chường:
“ Cha cho thuộc hạ đánh thuốc độc, muốn gϊếŧ chết cả con và trượng phu mà không cần động một ngón tay. Thế nhưng cha có biết, suýt chút nữa cha lấy đi ba mạng người hay không? ”
Lời này ý tứ rất rõ ràng…
Có là kẻ ngốc cũng hiểu được.
Hồ Phiêu Hương lúc này mới đế thêm một câu:
“ Đường Nhu tỉ, tỉ nói chuyện ấy ra để làm gì? Lão già này đến con dứt ruột đẻ ra, nuôi nấng thành người, tình cảm mười mấy hai mươi năm còn có thể mưu hại, huống hồ là đứa trẻ chưa chào đời? ”
Tạng Cẩu huých vào vai cô nàng một cái, lắc đầu.
Lúc này chuyện đã đến hồi kết…
Gia Luật Vân đã bị bóc trần, đám thủ hạ quay ra cắn xé lẫn nhau, hòng giành một cửa sống ở chỗ của thiền sư Tuệ Tĩnh.
Ông thiền sư tủm tỉm:
“ Lão hủ là người học y, tự nhiên sẽ chữa cho các vị. Còn sau đó các lộ anh hùng hào kiệt có tha cho các vị hay không thì không can hệ gì tới lão hủ. ”
Cả đám ủ rũ không thôi…
Lúc này có Trương Tam Phong tọa trấn, bọn chúng có muốn cũng chẳng gây ra được bao nhiêu sóng gió cả.
Mà quần hào trung nguyên thì liên tiếp ăn những cái bạt tai. Nhất là hai người Quảng Thành tử, Chấn Nguyên tử lại càng không biết phải giấu mặt mo đi đâu cho khỏi nhục.
Được cái công phu hàm dưỡng của hai vị chân nhân cực tốt, nên chỉ nhoáng một cái, là bao nhiêu cái hổ thẹn áy náy đều đã trôi tuột xuống bụng. Cả hai đảo mắt nhìn nhau, trong lòng đều tơ tưởng đến mộ Thánh Chèm.
Lí Thông thì trông càng thảm như vừa mất sổ gạo.
Hồ Phiêu Hương đến chỗ hai người Tuệ Tĩnh thiền sư, nói:
“ Té ra ông còn sống, làm hồi đó con với Cẩu lo gần chết. Mà ông đã còn tại thế, sao không tự mình khám phá bí mật chìa khóa Loa thành, còn đứng trong bóng tối giật dây hai đứa bọn con làm gì? Chúng con võ công thì kém, kinh nghiệm thì chả bao nhiêu, suýt chết mấy lần rồi đấy. ”
Trương Tam Phong cười một tiếng, nói:
“ Ni tử, con thử nghĩ xem, ông già này ở võ lâm Đại Việt các con có địa vị thế nào? Nếu thay ông ta vào vị trí của hai đứa, hết chọc võ lâm minh chủ ba tỉnh Sơn Tây lại lên quấy phá Thiếu Lâm tự, há chẳng phải kích động thù hận, làm võ lâm hai nước loạn lên hay sao? Triều đình đánh nhau còn chưa đủ à? ”
Hồ Phiêu Hương bèn nói:
“ Tất gia trang và Thiếu Lâm đều có dấu răng của bọn con, chỉ còn mỗi Võ Đang của ông. Hay là giải quyết chuyện này xong, bọn con lên núi Võ Đang phá một phen! ”
Tuệ Tĩnh thiền sư ho khan, nói:
“ Cái đứa này, thấy Trương chân nhân không chấp là bắt nạt ngay được. ”
Hồ Phiêu Hương lè lưỡi, nói:
“ Xì, hai ông xấu lắm. Nếu không phải con tự mình nhìn ra được sơ hở của Gia Luật Vân, thì các ông không chịu xuất đầu lộ diện thấy chết không cứu có đúng không? Con biết thừa.. ”
“ Ưng con có bị đạp khỏi tổ, ngày sau mới có thể chao liệng trên bầu trời, không phải sao? ”
Trương Tam Phong chậm rãi.
Song quần hùng các phái cũng chưa chịu bỏ đi ngay.
Quảng Thành Tử lên tiếng trước tiên:
“ Tuy là đã biết rõ hai người An Nam không phải hung thủ gây ra huyết án ở Tam Môn Hiệp, nhưng trong mộ tổ của Lí viên ngoại có vũ khí địch lại thiên quân vạn mã e cũng không phải tin tức giả. Thứ này nếu rơi vào tay hai đứa An Nam này thì chẳng phải Đại Minh ta sẽ gặp họa lớn hay sao? ”
Quần hào ở chỗ này, thượng vàng hạ cám, rồng rắn lẫn lộn, có người thực sự vì lo cho đại cục, mà cũng có người lại vì muốn chiếm bảo vật trong mộ mà gây khó dễ.