Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 220: Khóa rèn luyện thể lực cho Trang Hòa!

Tiểu Hòa và a Thuận ăn no, nằm xảy lai trên giường. Hai nhóc xoay qua ôm nhau, nhìn đối phương chăm chăm không rời mắt. Tiểu Hòa cười cười, sờ sờ má a Thuận: " Nói nghe nè nhóc Thuận. Em làm gì nhìn anh hoài vậy? Bộ anh đẹp trai lắm hả? Hì hì! "

A Thuận chớp chớp mắt, chu chu cái mỏ nói: " Anh đẹp trai thì khỏi phải bàn rồi. Em là đang suy nghĩ a! Anh bị đánh như vậy thì em nên tìm cách gì để trả thù cho anh đây nè. Em cho mấy tên đó một đá vô chỗ hiểm để rụng trứng hay là đấm mấy chục cái vô mặt bọn chúng để chúng hết dám bưng mặt đáng ghét ra ăn hϊếp anh nữa. Anh chọn đi, em giúp anh xử lí chúng. "

Trang Hòa sung sướиɠ nhích lại gần hơn với a Thuận. Chu mỏ thơm a Thuận một cái, nhóc lắc đầu: " Em có biết ai đánh anh đâu mà đòi đấm với chả đá. Theo anh thì anh không chọn cái nào hết. Hôm trước chúng đánh anh, hôm sau anh đánh lại, đánh tới đánh lui chẳng lẽ đánh nhau cả đời à? Em đó, nhỏ con mà phái dùng bạo lực, em phải dùng đầu óc để suy nghĩ đi nha. "

A Thuận ngồi bậc dậy, lửa giận đùng đùng: " Anh kì quá nha! Kêu anh chọn anh không chọn, anh còn khuyên em không được dùng nắm đấm. Em đâu phải đánh lộn để ăn hϊếp người ta đâu. Em đánh lộn là để bảo vệ kẻ yếu, đánh bại kẻ xấu nha. Hừ! Anh bị đánh em đau ruột lắm. Anh coi anh học giỏi mà có dùng đầu óc trả thù bọn chúng được đâu. Nói cũng như không! "

Tiểu Hòa ngồi dậy theo, ôm nhóc từ đằng sau, nhẹ giọng an ủi: " Nhóc Thuận đừng giận mà. Anh xin lỗi, em muốn làm gì thì làm, anh không quản nữa. Nhóc Thuận! "

" Em không có giận anh Hòa mà. Em là đàn ông con trai không có chấp nhất mấy cái vụ nhỏ nhặt này đâu. Huống hồ anh đẹp trai, đáng yêu, dịu dàng như thiên thần, em nào nỡ giận anh. Yêu thương, cưng chiều anh còn thấy không đủ nữa ấy chứ. "

Chạm tay vào trán nhóc, tiểu Hòa cười nói: " Ha ha! Nói lời dễ nghe quá hen. Vậy sao hai cái chân mày của em chau lại như ông già vậy nè. Nói anh nghe coi! "

" Em đang suy nghĩ là dùng phương thức gì để rèn luyện thể lực cho anh đó. Anh mạnh lên rồi không ai dám ăn hϊếp anh nữa. Phòng thân thế là tốt, em đỡ lo cho ạnh hơn. Đúng! Từ hôm nay trở đi em sẽ giúp anh tăng cường thể lực. "

Tiểu Hòa nghe xong muốn té xỉu: " Cái gì? Em muốn rèn luyện thể lực cho anh? Bỏ đi, anh không tập đâu, anh làm biếng lắm. "

A Thuận lắc đầu ngầy ngậy, kiên quyết lôi kéo tiểu Hòa xuống giường: " Anh không được làm biến. Lần này anh phải nghe theo em. Đầu tiên chúng ta đứng tấn 15 phút. Cái này dễ lắm không có mệt đâu. Em huấn luyện mà, anh đừng có lo sợ. Anh xỉu em dìu anh lên giường ngủ. "

Trang Hòa không chịu cũng đành chịu. Nhóc sung sướиɠ chưa bao lâu bây giờ lại sắp bị vợ hành hạ rồi. Chán ghê! Đúng là đời không như là mơ. " Được! Đứng tấn 15 phút thì 15 phút. "

A Thuận chỉ tiểu Hòa từng li từng tí: " Lưng anh phải thẳng lên, chân dang rộng ra xíu nữa. Mông không được vểnh như vậy, thu thu lại. Ừm! Đúng rồi! Bây giờ mới tính giờ nè. 15 phút đứng tấn, bắt đầu! "

A Thuận cũng không để tiểu Hòa đứng chơi vơi một mình, nhóc cũng tập chung với tiểu Hòa. Có như vậy, anh Hòa của nhóc mới có động lực mà tập luyện.

Đứng chưa được 5 phút, chân của Trang Hòa run run, mỏi nhừ tử, đứng muốn hết nổi, nhóc nói với a Thuận: " Anh mệt quá đi! Hay chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi tập tiếp. Nha nhóc Thuận! Anh mệt thiệt đó. Đứng không nổi nữa đâu. "

A Thuận vẫn tràn trề sức lực, đứng càng thêm vững vàng: " Anh ráng đi còn có 10 phút nữa hà. Bởi anh thể lực yếu quá mới bị người ta đánh hoài đó. Anh cho dù cảm thấy mình mệt thì cũng nói là không mệt cho em. Anh thả lỏng đầu óc, khí tụ đan điền, từ từ dồn khí lực về bụng. Tủn... tủn tủn tun... tẹt tẹt tẹt... "

Tiểu Hòa nhìn không được, nằm lăn xuống sàn ôm bụng cười hắc lăng hắc ngửa: " Ha ha ha! Cái này gọi là khí tụ đan điền của em đó hả? Em xì hơi thì có, kiểu này vô bạn anh không chết vì bị anh đánh mà là bị nhiễm khí động chết đó. Ha ha ha! Cười muốn lòi ruột. ha ha ha! "

A Thuận mắc cỡ muốn chết, nhóc đỏ mặt tía tai phản bác lại: " Cái này là do hồi nãy em ăn trứng gà nhiều quá nên đầy hơi thôi. Em không cho anh cười. Anh đứng dậy tập tiếp cho em. Anh không tập đàng hoàng thì tối nay em không cho anh ngủ. "

" Anh biết rồi! Chọc em có xíu mà em làm thấy ghê! "

A Thuận đã hâm dọa như vậy rồi thì Trang Hòa còn có tâm tư nào mà cười nỗi nữa chứ. Nhóc bò dậy bắt đầu đứng tấn tiếp. Qua 10 phút nữa, cuối cùng công cuộc đứng tấn cũng xong. Trang Hòa mệt mỏi ngồi xụi lơ xuống nền nhà, thở dốc: " Phù phù! Mệt chết anh rồi a. Tập kiểu này ai mà chịu cho nỗi. "

A Thuận sức khỏe cường tráng, không biết mệt là gì, chặt lưỡi nhìn tiểu Hòa: " Chậc chậc! Anh Hòa thể lực kém quá. Mới có nhiêu đó đã than mệt lên mệt xuống rồi. Nhiêu đó chưa có si nhê gì đâu. Bây giờ anh phải hít đất 10 cái cho em. Hít không được cũng phải hít. "

" Trời ơi! Tận 10 cái dữ vậy a. Bình thường anh hít 1 cái đã thấy mệt rồi. Em tính gϊếŧ anh diệt khẩu để khỏi chịu trách nhiệm đúng không? Em ác quá nha nhóc Thuận. Anh không hít đâu. "

" Anh không hít tối nay em không chi anh ngủ. Anh chọn đi giữa tập luyện cho cơ thể khỏe mạnh và được ngủ ngon giấc với em với anh không tập, sức khỏe yếu, bị người ta đánh, em còn không cho anh ngủ ngon nữa. Anh chọn cái nào. "

Trời trời! A Thuận nay cũng biết uy hϊếp người ta nữa kìa. Thật không ngờ đó nha. Tiểu Hòa đúng là khóc không ra nước mắt mà. Ngậm đắng nuốt cay, nhóc gật đầu: " Được! Anh hít đất 10 cái. Có nhiêu đó thôi cũng uy hϊếp anh. Em ác còn hơn mụ xiêm la. "

" Em chỉ là muốn anh khỏe thôi. Có vậy mà kêu em ác. Mấy thằng ăn hϊếp anh mới gọi là ác đó. Anh bị đánh đau thế cần có quyết tâm cao độ để về sau không bị ăn hϊếp nữa. Em bắt đầu đếm nha, cái nào chưa được là em không tính đâu đó. 1... 2... 3...... 9... 10. "

Vắt kiệt sức lực, Trang Hòa thở muốn không nổi, nằm úp sấp tại chỗ không đứng dậy nổi nữa. Vậy mà a Thuận đâu có chịu bỏ qua, nhóc bắt tiểu Hòa phải chạy tại chỗ 10 phút. Thục dầu 20 cái, xoạc dọc xoạc ngang, đủ trò hết trơn. Đây gọi là ải trần gian mà. Nghiệp quật sớm quá đi thôi. Lừa a Thuận để a Thuận chiều mình một hồi sau thì mình lại bị a Thuận hành hạ đau nhức toàn thân.

A Thuận kéo tiểu Hòa về giường nằm, lấy khăn lau mồ hôi giúp tiểu Hòa: " Anh giỏi quá đi! Em thơm anh cái coi như phần thưởng hén. Ngày mai sẽ giúp anh luyện tập tiếp, đến khi nào anh đủ sức chống lại những kẻ ăn hϊếp anh thì thôi. "

" Nữa hả? Tập gì hoài vậy a. Hu hu oa oa! Chết người thiệt đó nhóc Thuận ơi. Em tha cho anh đi. Anh sắp bị liệt giường luôn rồi nè. "

A Thuận sững dưng với mấy giọt nước mắt cá sấu củ tiểu Hòa: " Không được nha. Em cũng tập như anh mà có bị gì đâu nè. Rèn luyện thân thể là một quá trình lâu dài, mới có một ngày mà anh bỏ cuộc cái gì chứ! Anh không có lòng quyết tâm gì cả. Anh không chịu thì cũng phải chịu, em đợt này giúp anh chứ không có hại anh đâu. Bây giờ anh đau để em xoa bóp cho. Mai quen rồi sẽ không thấy đau nữa! "

" Ừm! Anh đau chân, đau lưng nữa. Massage như vậy đúng rồi đó, thoải mái ghê. Sướиɠ thật mà. Tiếp đi! Khò khò! "

A Thuận đấm bóp cho tiểu Hòa một lát thì tiểu Hòa ngủ quên mất tiêu. A Thuận thấy vậy liền chỉnh tư thế ngủ lại cho tiểu Hòa, đắp chăn cẩn thận mới nằm xuống ôm tiểu Hòa rơi vào mộng đẹp.

............ Ngày hôm sau............

Tiểu Hòa đau nhức cả người đi muốn không nổi. Đυ.ngc chút là khó chịu xanh cả mặt mày, cơm được dâng tận miệng, a Thuận phục vụ tới bến. Lúc đến trường bạn bè quan tâm, chủ động đấm lưng xoa bóp cho bé.

Tiểu Hòa giả bộ bị bạn ăn hϊếp vậy thôi chứ ở trường ai cũng không dám đυ.ng tới một sợi lông chân của nhóc. Nhóc học giỏi, thông minh, đẹp trai, nhóc có quyền!