Trang Dụ và Trang Bảo đã ngồi máy bay đi đến Mỹ. Trong thời gian chờ đợi đến một nơi xa lạ lòng Trang Dụ cảm thấy thật chua xót. Cậu có thể nói là đang đến gần anh ấy nhưng cũng có thể nói là xa anh ấy ngàn dậm. Số trời chỉ cho hai người duyên số đến đây thôi. Gần một năm quen nhau, thời gian rất ngắn nhưng mang đến cho cậu biết bao hạnh phúc. Mà có thể sau này không còn cái hạnh phúc trọn vẹn ấy nữa.
Lúc cậu và Trang Bảo xuống sân bay cũng là lúc Cố Ngạo chuẩn bị lên máy bay về nước. Hai người đi đối diện nhau đi đến thật gần mà không thể chạm vào nhau rồi họ lướt qua nhau. Khoảng cách ngày một xa, một xa hơn giữa dòng người đông đúc qua lại.
Cố Ngạo nhanh chóng đặt vé may bay về nước trong thời gian sớm nhất. Khi về đến nơi anh lập tức gọi một chiếc taxi tới quán bánh Trang Dụ kinh doanh.
Thật không ngờ đến lúc đứng trước cái cửa đóng lại không còn dấu hiệu có người ở đây nữa.
Cố Ngạo đi hỏi mấy nhà xung quanh thì biết được sáng sớm nay hai ông chủ tiệm bánh này đã đi rồi. Quán cũng bán lại cho người khác không kinh doanh nữa. Còn chuyện bọn họ đi đâu thì không ai biết.
Cố Ngạo thẩn thờ đi từng bước từng bước về nhà. Anh không chấp nhận đây lại là sự thật. Rõ ràng hôm qua còn nói chuyện điện thoại vui vẻ với nhau mà. Trang Dụ làm sao có thể lừa gạt anh được. Gần một năm quen nhau Cố Ngạo biết Trang Dụ đã không còn là một thiếu gia kêu ngạo, vụ lợi như trước đây nữa.
Anh cho người đi điều tra gần đây Trang Dụ có xảy ra chuyện gì hay không. Nhưng cũng không thu được tin tức gì. Cái thẻ ATM mà anh cho cậu số tiền mười triệu trong đó cũng rút ra hết không còn một xu. Điều này làm cho nỗi nghi ngờ trong lòng anh dần một tăng lên. Trang Dụ không hề yêu anh chỉ lợi dụng anh mà thôi. Anh phải tìm mọi cách để tìm cậu về. Cho dù có chia tay anh cũng phải hỏi cho rõ ràng tất cả. Tình yêu anh dành cho cậu đã sâu lắm rồi không thể dứt ra được.
Anh gục mặt xuống bàn để che đi sự thống khổ trong lòng mình. Suốt một thời gian đó Cố Ngạo không ngừng tìm kiếm Trang Dụ. Anh không hiểu sao với thế lực của mình mà không tìm ra cậu. Cứ như hai anh em họ đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy. Một năm đầu của anh xa cậu là một năm anh chìm đắm trong men say không nàn thế sự.
" Trang Dụ! Em..,ở đâu? Em mau.. ra đây cho anh! Anh thật lòng...yêu em mà."
Năm thứ hai anh tìm kiếm cậu cũng không được nhưng lúc này anh đã bình tĩnh hơn quay về cuộc sống cũ. Người ngoài nghĩ rằng anh vẫn vậy nhưng trái tim anh đang dần đóng băng lại. Mà người làm tan chảy lớp băng ấy lại không thấy đâu. Cố Ngạo cũng đã dần tuyệt vọng không tiếp tục tìm cậu nữa. Nói không chừng giờ này cậu đã hạnh phúc bên ai khác rồi. Anh không muốn làm một thằng hề mù quáng trong tình yêu điên dại này nữa.
Những năm xa Cố Ngạo đêm nào Trang Dụ cũng ngủ không yên giấc. Cậu thường hay gặp anh trong giấc mơ, anh nói với cậu:
" Tôi hận em! Tôi mãi mãi sẽ không bao giờ tha thứ cho em! Em thật là con người ghê tởm."
Cậu cố sức níu kéo, cầu xin anh: " Cố... Ngạo! anh đừng đi... đừng đi! Đừng... bỏ em"
Trong giấc mơ cậu còn thấy mình bị một đám người vây quanh bắt nhốt mình lại trong căn nhà hoang đêm hôm đó. Bọn chúng vây quanh xé rách quần áo cậu. Bọn chúng làm cho cơ thể cậu thật dơ bẩn. Một đám người cười cợt xung quanh, tiếng cười của bọn cầm thú.
Cậu muốn tránh né nhưng cũng vô dụng, cậu la hét:
" Mấy người... tránh xa...tôi ra. Bọn bẩn thỉu! Súc sinh...tránh xa tao ra...! Cố Ngạo cứu em! Cứu em! A...a....aa....a"
Trang Dụ giật mình thức dậy, lúc này mới hai giờ sáng. Cậu sờ sờ mặt mình nước mắt đã chảy đầy mặt.
Hai đứa con trai song sinh tròn
hai tuổi của cậu cũng giật mình tỉnh dậy òa khóc. Cậu chạy đến vỗ về ru hai đứa ngủ. Cậu thường xuyên như vậy nên lúc nào cũng phải uống thuốc ngủ.
Tính ra cậu ở Mỹ cũng được ba năm rồi cậu cũng không còn nhiều tiền để duy trì nữa vì vậy cậu quyết định về nước. Không thể để hai đứa con mình cùng anh trai ở đây chịu khổ nữa.
Cậu bụm mặt lại khóc thật lâu hầu như cậu đem nào cũng khóc. Tại sao đã qua lâu như vậy rồi mà cậu không thể quên được Cố Ngạo. Có phải chăng tình yêu này đã quá sâu đậm. Rồi tại sao những chuyện khủng khϊếp kia cứ ám ảnh cậu. Nếu không có sự tồn tại của anh trai và hai đứa con làm mục tiêu để sống thì có lẽ cậu cũng muốn chết rồi.
Tình yêu này phải dằn vặt hai người họ đến khi nào đây. Có khi thật gần cũng có khi thật xa hai người mãi mãi vẫn không thể chạm vào nhau. Yêu là đau khổ như vậy nhưng người ta vẫn cấm đầu vào có phải quá ngu ngốc không?