Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 29: Thu mua 1

Sau khi dựa vào Tiêu Liệt một lúc lâu, cuối cùng Phó Yên cũng khôi phục lại cảm xúc.

Nhìn nam nhân đang lo lắng đỡ nàng và một đứa trẻ đang nắm góc váy nàng cũng mang theo vẻ mặt lo lắng nhìn mình, Phó Yên liền nín khóc mà cười.

Nàng đã có người thân mới.

Phó Yên: “Đi! Chúng ta đi tới phủ nha, sau đó sẽ mang A Giản của chúng ta đi dạo phố, được không?”

“Được!” Thấy tẩu tử vui vẻ, Tiêu Giản cũng cười rộ lên đầy ngây thơ.

Tiêu Liệt thấy nàng lại lộ ra bộ dáng tươi cười liền yên lòng.

Làm xong việc đăng ký hộ tịch, Tiêu Liệt dẫn Phó Yên và Tiêu Giản cùng nhau đi dạo ở con phố phía tây.

Trên đường dòng người như nước, tiếng người bán rong rao hàng không dứt bên tai.

Chỗ nào bán kẹo hồ lô, đồ chơi làm bằng đường đều bị đám con nít vây quanh đông đúc.

Thấy có quá nhiều người, Tiêu Liệt liền bế Tiêu Giản lên, để tránh đi lạc.

Tiêu Giản ghé vào vai ca ca, vẻ mặt hâm mộ quay đầu lại nhìn về phía người bán hàng rong cầm gậy gỗ cắm đầy kẹo hồ lô đi ngang qua cậu bé. Tiêu Giản hít hít mũi ngửi, nhưng không hề mở miệng.

Phó Yên dừng chân lại, xoay người gọi người bán rong lại.

“Kẹo hồ lô bán thế nào?”

Người bán rong háo hức tiến lên: “Bốn đồng một xiên, vị phu nhân này chọn một cái cho tiểu công tử đi. Quả Sơn Tra ta lựa chọn ở đây tuyệt đối quả nào cũng chua ngọt ngon miệng!”

Phó Yên đón lấy Tiêu Giản được Tiêu Liệt buông xuống “A Giản tới chọn một xiên đi.”

“A Giản cũng có thể ăn kẹo hồ lô sao?”

“Đương nhiên rồi! Ca ca tẩu tử cũng muốn ăn, đệ cứ yên tâm chọn, chúng ta cùng nhau ăn.”

Khuôn mặt Tiêu Giản thoải mái tiến lên, hết sức chuyên chú xem qua từng xiên, cuối cùng chọn một xiên kẹo hồ lô toàn màu đỏ phủ đầy nước đường.

Thanh toán tiền xong, Tiêu Giản thỏa mãn tiếp nhận.

“Tẩu tử ăn đi!” Tiêu Giản giơ kẹo hồ lô lên trước mặt Phó Yên trước tiên.

Tuy ở chung không lâu, Phó Yên cũng phát hiện ra Tiêu Giản quá hiểu chuyện, biết trong nhà khó khăn nên sẽ không chủ động muốn cái gì. Những đứa trẻ nghịch ngợm ở các nhà khác còn la hét khóc lóc lăn lộn đòi hỏi, nhưng cậu bé lại chỉ đứng ở bên cạnh nhìn với ánh mắt thèm thuồng, không dám hé răng.

Sự nhạy cảm, hướng nội và thiếu cảm giác an toàn từ trải nghiệm trong quá khứ mang lại không thể thay đổi trong ngày một ngày hai. Chỉ có thể dựa vào cuộc sống sau này mà thay đổi từ từ.

Tiêu Giản giơ tay, nghiêm túc vui sướиɠ mà nhìn nàng, Phó Yên vì muốn cho cậu bé yên tâm nên không hề khách sáo, cắn một viên kẹo.

Nhìn thấy tẩu tử ăn, Tiêu Giản lại đem kẹo hồ lô cho ca ca.

Tiêu Liệt không nhúc nhích. Phó Yên âm thầm đẩy đẩy cánh tay của hắn.

Hắn là một nam nhân cao lớn như vậy rồi, sao có thể còn ăn đồ của con nít chứ?

Ăn chút đồ ăn vặt thì làm sao? Còn phân vân cái gì chứ? Phó Yên chớp chớp mắt với hắn, ý bảo hắn nhanh lên.

Tiêu Liệt hết cách rồi, cúi đầu cắn một viên kẹo.

Vị chua ngọt bùng nổ ở trong miệng, người bán rong không nói dối. Quả Sơn Tra hơi ngọt, ngon miệng, khi cắn vào cũng giòn. Đã nhiều năm rồi Tiêu Liệt cũng chưa từng ăn, vì vậy cảm thấy vị ngọt thấm đượm vào tim.

“Ca ca tẩu tử đều đã ăn, A Giản chọn đồ ăn rất ngon.” Phó Yên đẩy kẹo hồ lô trong tay cậu bé về, “Ăn xong cái này, hôm nay không thể ăn đường nữa nha.” Ăn nhiều đường không tốt cho răng.

“Vâng.” Tiêu Giản lanh lảnh đáp lời. Hôm nay cậu bé có thể được ăn kẹo hồ lô đã quá mãn nguyện, vì vậy cậu muốn ăn từ từ.

Đi dạo một hồi, Phó Yên nhớ tới dự định kế tiếp, nên thương lượng với Tiêu Liệt: “A Liệt ca, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm trưa đi, sau đó ta muốn đi cửa hàng tranh thêu. Ta dự định mua một ít chỉ thêu trở về để tự mình thêu ít khăn, vải lụa linh tinh để bán.”

“Nàng quyết định thế nào cũng được. Nhưng mà không được để bản thân quá mệt nhọc.” Phó Yên muốn làm cái gì, Tiêu Liệt hoàn toàn không có ý kiến.

“Ta không biết làm ruộng, chỉ có thể thêu hoa mà thôi.”

Tiêu Liệt: “Việc làm ruộng tốn sức cứ để ta làm là được.”

Vừa đi vừa trò chuyện, bọn họ tìm đến một quán nhỏ bán hoành thánh rồi ngồi xuống, gọi ba chén, hai chén lớn, một chén nhỏ.