Bóng dáng áo trắng của tiến sĩ Trang vụt qua cửa, tôi cắn răng, hay là ra ngoài, đi theo sau.
Cuộc tấn công đến bất ngờ, mặc dù mục tiêu không phải là chúng tôi.
Nhưng từ vết thương của cô chủ có thể thấy, sức lực của đối phương vô cùng nguy hiểm và khó đối phó.
Việc đã đến nước này, chúng tôi đã sớm bị kéo vào, cho nên có một số chuyện, tôi muốn hỏi rõ ràng.
Ví dụ, làm sao ông ấy biết được tôi sẽ đến thủ đô, mục đích đột kích của những kẻ mặc đồ đen này là gì, và cuộc chạm mặt giữa 002 và chúng tôi là tình cờ hay được lên kế hoạch tỉ mỉ ...
Tôi nhanh chóng chạy nhanh, một lòng muốn có một lời giải thích.
Nhưng khi đến cửa phòng thí nghiệm, lại nghe được tiếng nói chuyện bên trong.
"Không thể trì hoãn được nữa. Nếu chúng ta không hành động, không chỉ không cản được tốc độ gia tăng của từ trường, mà nguyên liệu dự trữ cũng sẽ thiếu hụt nghiêm trọng."
Trang Thành Dân chậm rãi trả lời, vẻ mặt nghiêm nghị, "Nhưng Ngô Tĩnh còn đang hôn mê, không thể thực hiện nhiệm vụ.”
Người vừa nói quay lưng về phía cửa, không nhìn rõ mặt nhưng giọng lại vội vàng," Nhưng trong ba người đến nơi trú ẩn hôm qua, bao gồm cả con trai ngài và tiến sĩ Ngô đúng không. ”
Trang Thành Dân vẻ mặt nặng nề, gật đầu một cái.
Giọng người đàn ông vui mừng khôn xiết, "Vậy đúng rồi, tiến sĩ Ngô mang gen trơ, con trai của cô ấy chắc cũng mang gen trơ. Ngài đã cố gắng bảo vệ đứa trẻ này như vậy, lại còn đưa đến Đại học Bắc Kinh, không phải chỉ để nhìn một cái đâu chứ. Dẫu sao nếu không phải vì muốn tắt nguồn bức xạ, cần gì phải để cậu ta mạo hiểm thế này.”
Trang Thành Dân muốn nói lại thôi, nhưng vươn tay đóng cánh cửa đã mở ra một kẽ hở.
Tôi vội vàng đứng dựa vào tường, không để lộ bóng dáng.
...
Thì ra là vậy.
Tôi xoay người, kéo khóe miệng tự giễu.
Một người con trai chưa từng gặp mặt, thậm chí đang trong quá trình trưởng thành, ngay cả một lời quan tâm cũng keo kiệt thì sao đáng để dành tâm sức để bảo vệ.
Bức thư mà cô chủ để lại, lời cảnh báo trước ngày tận thế, chẳng qua là để lại một con át chủ bài và bảo vệ cho loại gen trơ dùng để phá hủy nguồn bức xạ.
Chẳng biết tại sao, tôi không nhịn được trong lòng khó chịu.
Có lẽ đó là lòng tham của con người, còn tôi đã vô lý kỳ vọng vào công ơn dưỡng dục của cha mẹ mà mình chưa bao giờ có được.
Bước đi vô định một lúc lâu, khi tôi dừng lại, thì phát hiện mình đang đứng ở cửa phòng 107.
Đó là nơi mà Tiến sĩ Ngô ở lại trong lời hai người vừa rồi.
Tôi nắm chặt tay, hận mình không chịu thua kém, ngay cả với những bậc cha mẹ vô trách nhiệm như vậy, vẫn không nhịn được, muốn nhìn người mẹ trên danh nghĩa kia.
Cửa không khóa, có thể dễ dàng đẩy ra.
Ánh đèn mờ ảo, trên chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường chỉ thắp một ngọn đèn.
Dưới ánh sáng của đèn bàn, tôi có thể nhìn thấy đôi mắt người trên giường đang nhắm chặt.
Khuôn mặt không lộng lẫy nhưng dễ chịu, thần thái đoan trang, môi và mũi của tôi gần như được sao chép và dán lại từ khuôn mặt của đối phương.
Tôi không thể tả đây là cảm giác gì.
Đứng bên mép giường không biết bao lâu, tôi nhắm mắt lại, kìm nén cảm xúc dâng trào, định rời đi.
Nhưng vô tình va phải chiếc hộp sắt trên bàn đầu giường.
"bộpp" một tiếng, đồ đạc nằm rải rác trên sàn nhà.
Tôi nhanh chóng cúi người nhặt lên, nhưng không khỏi sửng sốt.
Đây là ảnh của tôi?
Đứa bé trong ảnh đang cười ngượng ngùng, trên tay cầm hộp kẹo nhiều màu sắc, chụp ảnh cùng các nhân viên hóa trang.
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi trúng số, vì tôi mua một cây kẹo mυ'ŧ và trúng cả một hộp kẹo nhiều màu sắc nên rất ấn tượng với những gì diễn ra ngày hôm đó.
Tôi nén cảm giác đau họng, xem từng bức ảnh.
Khi tôi năm tuổi, khi tôi bảy tuổi, đó là lần đầu tiên nhập học, thậm chí là lễ tốt nghiệp ...
Lật tới cuối cùng, là một tờ giấy, có vẻ như vì thời gian đã quá lâu, nét chữ trên tờ giấy đã có chút ố vàng.
"Tiểu Khâm, con đã trở thành một đứa trẻ ưu tú, cha mẹ tự hào về con. Con phải tin tưởng vào bản thân, con nhất định có thể làm được..."
"Xin chào, bạn học Trang Khâm, tôi là mạnh thường quân của bạn. Điểm của bạn đủ xuất sắc, vì vậy nếu cảm thấy khó khăn, có thể tạm thời dừng lại một chút ..."
"Cố gắng lên, bạn là người giỏi nhất ..."
...
Bút tích đẹp đẽ, nhưng mỗi câu viết xong lại bị gạch bỏ.
Cho đến những dòng cuối cùng của trang này, một đoạn văn đã được sửa đi sửa lại nhiều lần, nghe có vẻ sáo rỗng:
"Trong cuộc sống con người ta phải theo đuổi một điều gì đó, có ước mơ và khát vọng trở thành người vui vẻ hạnh phúc. Đây là lý tưởng của cuộc sống. Thượng đế đã cho chúng ta cơ hội đến với thế giới này một lần, chúng ta phải trân trọng nó. Vì cuộc đời ngắn ngủi, nếu chúng ta không biết trân trọng thì nó sẽ sớm qua đi, mong con tiếp tục cố gắng và trở thành một đứa trẻ tử tế.”
Hóa ra đây không phải là “món súp gà” được sao chép trên mạng.
Tôi nhéo cái mũi đau nhức của mình, không thể không nhìn lên, nhưng nước mắt vẫn cứ trượt xuống, trong lúc nhất thời cảm thấy thật chật vật.
Có người đang nói chuyện ngoài cửa.
Đó là giọng nói vừa rồi tôi nghe thấy trong phòng thí nghiệm, “Bác sĩ Trang, xin hãy suy nghĩ kỹ lại, làm như vậy chỉ là vô nghĩa!”
Trang Thành Dân trầm giọng nói, “Đây không phải là chuyện vô nghĩa, đường đến viện nghiên cứu đầy nguy hiểm, cho dù Tiểu Trang có gien trơ cũng không thể đối phó với sự đột kích của đối phương, hơn nữa phương pháp tiêu diệt nguồn bức xạ cũng không rõ ràng, tốt hơn hết để tôi đi trước, ít nhất có thể đảm bảo việc phá hủy diễn ra suôn sẻ.”
“Ngài điên rồi! Tiếp xúc gần với nguồn bức xạ, cho dù nguồn bức xạ có bị phá hủy, thì ngài cũng sẽ biến đổi, không thể thay đổi được. "
Cửa mở ra, đèn hành lang chiếu vào, Trang Thành Dân chợt dừng bước chân, mở miệng, giọng điệu bình tĩnh đến khó tin.
Ông ấy nói, “Trợ lí Trần, đó là con trai tôi.”
Người được gọi là trợ kí Trần sững người, thở dài, “Tôi xin lỗi, là tôi nghĩ quá đơn giản.”
Trang Thành Dân cùng trợ lí Trần bước vào cửa.