Zombie Bao Vây: Hướng Dẫn Sống Còn Ngày Tận Thế

Chương 36: Trận Tử Chiến 6

Vì đông người nên tiến độ khá nhanh.

Những lứa khoai tây và ngô đầu tiên đã được trồng.

Cũng không biết đội tìm kiếm trước đó đã tìm được ở đâu, kho hàng dưới lòng đất chứa nhiều vật liệu khác nhau, thậm chí có cả những hộp hạt giống.

Nhờ hành trang mà "lão sư" để lại lúc còn sống, các thí nghiệm trồng cây lương thực khác lần lượt bắt đầu, hoạt động của nơi trú ẩn cũng đã đi vào quỹ đạo.

Ngày tôi rời nơi trú ẩn là ngày thứ 21 sau khi khoai tây được trồng, những chiếc lá non đầu tiên vươn lên khỏi lớp đất, lá xanh tươi tốt.

Tôi quyết định đến thủ đô, không chỉ để đưa USB mà còn vì bức thư của cô chủ và người bí ẩn đã cảnh báo tôi về ngày tận thế sắp đến.

Tôi lờ mờ cảm thấy rằng sau khi đến viện nghiên cứu, tôi sẽ nhận được câu trả lời cho những thắc mắc này.

Về việc rời nơi trú ẩn, tôi không giấu những người khác, nhưng không tiết lộ mục đích. Tôi còn hỏi người khác có muốn đi cùng không.

Nhưng cuối cùng khi rời đi, chỉ có Trần ca và Tiểu Bàn có thể đi cùng tôi.

Nơi trú ẩn cần người phụ trách tình hình chung. Chu Thành Dược và Tiết Tuyết phân công quản lí mọi người trong nơi trú ẩn, nếu họ rời đi nơi trú ẩn sẽ lộn xộn theo, cho nên cả hai người họ đều không thoát ra được.

Đường đi hiểm trở cho nên Tiểu Đồng cũng phải ở lại nơi trú ẩn.

Để mang thêm đồ, tôi chọn một chiếc ô tô bán tải từ trong hầm để xe và đổ đầy bình xăng.

Vẻ mặt Chu Thành Dược nghiêm trọng hỏi tôi: "Cậu thật sự phải đi hả? Rốt cuộc lý do là gì?"

Tiểu Bàn cũng kéo ba lô đi tới hàng sau, quay đầu phụ họa, "Đúng vậy, anh tiểu Trang, anh bảo em đi theo nhưng không nói lý do."

Tôi đang ngẩng đầu nghĩ cách giải thích thì tình cờ bắt gặp ánh mắt của giáo sư Phùng.

Nhớ tới buổi tối hôm đó, sau khi đưa chiếc USB cho tôi, ông ấy đã trịnh trọng bảo tôi rằng sự tồn tại của khu tị nạn quốc gia nên được giữ bí mật.

Chưa rõ nguyên nhân của thảm họa, nếu nóng vội tiết lộ nội dung nghiên cứu của viện, thứ nhất sẽ không giải quyết được thắc mắc của người dân, thứ hai là dễ gây xáo trộn, phá vỡ thế cân bằng của nơi trú ẩn…

Tôi lắc đầu với Chu Thành Dược, "Tôi chưa thể nói, các anh ở lại nơi trú ẩn, đừng hỏi chuyện này."

Tiết Tuyết dắt Tiểu Đồng đứng sang một bên vẫy tay với chúng tôi, "Đi đường cẩn thận."

Cô gái mới ngày nào còn bị sốc trước cuộc đời nay đã không còn tính trẻ con, khí chất đã ngày càng chín chắn.

Dù không thể hiện ra nhưng chúng tôi đều biết cái chết của Quan Yến đã ảnh hưởng rất lớn đến cô ấy. Dù sao thì cô ấy cũng là người thuyết phục được Quan Yến, cũng là người tiếp xúc với Quan Yến nhiều nhất.

Trận mưa trước đó đã rửa sạch vết máu và mục nát ban đầu, không khí trong lành hơn rất nhiều.

Trước khi lên đường đến thủ đô, chúng tôi định quay lại siêu thị.

Có rất nhiều đồ trong siêu thị, để không thì rất lãng phí, không bằng mang lên xe, còn có thể ăn trên đường đi.

Tôi phụ trách lái xe.

Để tránh zombie, tốc độ xe không chậm.

Tiểu Bàn ngồi ở hàng ghế sau loay hoay định vị điện thoại di động, vẫn đang cố gắng thuyết phục tôi, "Anh Tiểu Trang, thật ra mang theo máy chiếu cũng rất tiện. Trên đường cũng có thể xem video. "

Trần ca ném cho cậu ta một cái bánh mì, "Cậu tưởng đang đi du lịch đấy à. So với thành phố S thì ở thủ đô còn nguy hiểm hơn nhiều."

Tiểu Bàn cầm lấy bánh mì mà gặm, cũng biết Trần ca không nói dối mình nên không nói gì.

Là thủ đô, Bắc Kinh có mật độ dân số cao khủng khϊếp, đương nhiên số lượng zombie không thể tưởng tượng nổi, hành trình này quả thực khó đoán định.

Nó khiến người ta cảm thấy chìm đắm.

Tôi có lý do để đi, nếu có chuyện gì xảy ra thì còn hiểu, nhưng Trần ca và tiểu Bàn lẽ ra nên ở lại nơi trú ẩn.

Họ thực sự có thể không đi.

Tôi siết chặt tay lái, "Chuyến đi này thật nguy hiểm. Trần ca, Tiểu Bàn, hai người nghĩ lại đi..."

Tôi còn chưa nói cho họ biết sẽ làm gì ở thủ đô, bây giờ quay lại vẫn còn kịp.

Nhưng còn chưa nói xong đã bị Tiểu Bàn cắt ngang, "Câm miệng! Tiểu Trang ca anh đang coi thường em đấy à. Em là hán tử mình đồng da sắt, sao có thể sợ được. Đây chỉ là chuyện nhỏ, nhất định phải đi chứ, không dẫn theo em là không được! "

Tiểu Bàn lời lẽ đanh thép, ngay cả mỡ trên mặt cũng đung đưa, nhìn không khác gì "xương sắt leng keng".

Trần ca bật cười, "Đúng vậy, tiểu Bàn còn không sợ, thì sao anh lại sợ được.”

Hai người họ hihi haha chặn lại mọi lời tôi nói. Tôi còn có thể làm được gì.

Tiểu Bàn tiếp tục nghịch điện thoại. Trần ca trông có vẻ thoải mái. Dường như những gì anh ấy nói vừa rồi chỉ là thuận mồm mà nói, nhưng tôi hiểu họ đang hiến mạng cho tôi.

Hốc mắt nóng rực, tôi nghiến răng nghiến lợi đạp ga, nhắm ngay kẽ hở của đám zombie, đi thẳng vào siêu thị.

Có những người anh em như vậy ở bên cạnh, đừng nói là viện nghiên cứu thủ đô, cho dù là địa ngục, tôi cũng dám làm càn!

Người dân thành phố S về cơ bản đều tập trung ở nơi trú ẩn, còn những nơi khác thì không còn hơi thở của con người, chỉ có zombie vô hồn đi lại.

Cửa cuốn siêu thị nhỏ vẫn như cũ, không khác gì lúc chúng tôi rời đi.

Tiểu Bàn giở lại trò cũ, ném dàn loa ra khỏi cửa sổ xe.

Đừng nói, chiêu này có dùng trăm lần vẫn hiệu nghiệm.

Trần ca chớp lấy cơ hội mở cửa ra khỏi xe, cùng Tiểu Bàn hạ gục hai zombie riêng lẻ.

Sau đó, anh cũng không ham chiến, đi thẳng đến cửa cuốn siêu thị.

Bây giờ zombie không dễ gϊếŧ, tốt hơn là trực tiếp lấy đồ, sau đó lên xe rời đi.

Sau khi Tiểu Bàn mở cửa cuốn, tôi trực tiếp lái xe tới dùng thân xe chặn cửa lại.

Không chỉ chặn được lũ zombie mà còn giúp tiết kiệm công sức kéo cửa cuốn xuống, sau đó việc chuyển đồ vào xe cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Trần ca và Tiểu Bàn đang đợi trong phòng.

Xe tắt máy, tôi mở cửa bước vào nhà.

Tất cả mọi thứ trong siêu thị đều ở đó, không khác gì lúc rời đi, ngay cả cái phích nước ở quầy thu ngân cũng vẫn còn đó, khiến người ta không khỏi sững sờ, dường như chưa từng rời đi, trải nghiệm ở nơi trú ẩn chỉ như một giấc mơ.

“Đóng gói đồ đạc bây giờ à?” Trần ca hỏi tôi.

Lúc đó tôi mới sực tỉnh lại, lớp bụi trên kệ và sàn nhà lặng lẽ nhắc nhở quãng thời gian đã qua.

Tôi lắc đầu, đáp lại Trần ca: "Ở lại đây một đêm để thu xếp vật tư, ngày mai chúng ta lên đường. Mọi người nghỉ ngơi trước đi."

Nói xong liền đi lên lầu.

Vì mục đích của chuyến đi này là để tháo gỡ những nghi ngờ, nên ít nhất phải mang theo lá thư và điện thoại di động có tin nhắn.