Zombie Bao Vây: Hướng Dẫn Sống Còn Ngày Tận Thế

Chương 7: Căn Phòng Bí Mật Trên Tầng 3 - 1

Khi tôi mở mắt ra thì thấy Tiểu Đồng đang đắp chăn cho tôi, nhưng nó không đủ cao, phải kiễng chân lên, mặt đỏ bừng.

Tôi khàn giọng cảm ơn, lại ngửi thấy mùi thức ăn.

Để đảm bảo an toàn, hôm qua tôi ngủ trên ghế sofa ngoài phòng khách, rìu thì để trên sàn.

Bây giờ Trần ca đang ngồi trên bàn ăn với trứng rán, đĩa rau xanh và mì.

"Tiểu Trang dậy rồi thì qua ăn cơm đi."

Rõ ràng họ đã dậy từ rất lâu rồi, chỉ vì không muốn đánh thức tôi mà cứ đợi.

Tôi nhìn thức ăn trên bàn, hơi ngạc nhiên, Trần ca đã đưa bát qua, "Gần sáng anh không ngủ được, hơn nữa nhà thằng bé có bếp ga. Chúng ta phải đi rồi nên không lãng phí được. Anh làm bữa cơm cho hai đứa luôn. "

Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào miếng băng trên tay phải, anh ấy cười, "Anh thuận tay trái."

Hèn chi.

Đầu óc tôi dần tỉnh táo lại sau giấc ngủ, tôi nhìn đồng hồ treo tường cùng thức ăn bốc khói nghi ngút, cảm thấy có chút ngoài dự tính, hỏi: "Trời sáng đã bao lâu rồi?"

Trần ca đáp: "Một giờ."

Đã chậm hơn nửa giờ so với dự kiến

của tôi.

Có lẽ tôi nhớ nhầm, tôi không nói gì nữa liền cùng Trần ca ăn cơm.

Sau khi ăn xong, xác định cử động của zombie đã chậm lại, chúng tôi chuẩn bị thu dọn đồ đạc, đi sang tòa nhà đối diện.

Trấn ca một tay kéo vali ra, bảo tôi cất đồ vào.

Ngoại trừ một số đồ dùng cơ bản, thứ gì có thể để lên người thì tôi để lại rồi.

Bây giờ thời tiết bất thường, ngày nóng, đêm lạnh, không biết có còn thay đổi gì hay không, cứ tính trước một bước vẫn hơn.

Thật sự không thể phủ nhận thân thủ của Trần ca, tuy thiếu một cánh tay nhưng độ linh hoạt và khả năng bùng phát của anh đều bỏ xa tôi, đối phó với lũ zombie chậm chạp thì không có vấn đề gì.

Tôi ôm Tiểu Đồng xách theo vali, Trần ca đi phía trước, đánh chết tất cả những con zombie tiến lại gần.

Băng qua đường suôn sẻ, nhưng khi đến gần cửa, không biết từ đâu một chậu hoa bay ra lao thẳng vào đầu Trần ca.

“Cẩn thận!” Tôi lo lắng hét lên.

Trần ca hoảng sợ né tránh, nhưng khó tránh khỏi bị phân tâm, anh bị vài con zombie vây quanh, không thể di chuyển được.

Đúng lúc này, hai con zombie khác lao lên, lao thẳng vào Tiểu Đồng trên tay tôi.

Tôi cầm vali chặn lại, tôi phải bảo vệ thằng bé, nhưng trong tay tôi không có vũ khí.

Một bàn tay thối rữa cào đến, lòng tôi lạnh đi.

Đột nhiên một bàn chân phi đến, động tác mau lẹ đá văng con zombie ra năm mét.

Cô gái mặc bộ đồ bảo hộ màu đen, thắt lưng căng ngang eo, đi ủng cao, mái tóc dài buộc gọn sau đầu, tư thế đầy mạnh mẽ hiên ngang.

Tôi sững sờ mất mấy giây mới nhận ra, đó là Tiết Tuyết.

"Em...... Sao em có thể..."

Sao có thể lợi hại như vậy.

Nhân tiện xoay người đá vào một con zombie khác, cô xoa xoa chóp mũi, "Em đã bảo là em từng học taekwondo vài năm mà."

"Vài năm?"

Cô có chút xấu hổ, "Mười năm."

...

Cho đến khi trở lại tầng trên, tôi vẫn còn hoài nghi về cuộc sống. Đầu óc tôi chỉ toàn là hình ảnh Trần ca dùng rìu lao thẳng vào một con zombie, và cảnh tượng Tiết Tuyết một cước đá bay con zombie xa năm mét.

Còn tôi thì khi đối mặt với lũ zombie, thì chẳng thể làm gì được.

Tiết Tuyết đi tới, cẩn thận nói: "Thật ra, em không cố ý nói dối anh. Em đã kể là mình từng học Taekwondo mà, vài năm hay mười mấy năm thì cũng không khác nhau là mấy... Hơn nữa mẹ em bảo, không thể nói với chàng trai mà mình có ấn tượng tốt là mình giỏi đánh nhau, nếu không sẽ không tìm được bạn trai đâu. "

Vài năm có thể bằng chục năm không?

Ấy, mà khoan, cô ấy nói mẹ cô ấy, không đúng, mẹ cô ấy đã nói gì ...

Đại não tôi có chút không thể xoay chuyển, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy, đôi mắt mùa thu ngân ngấn nước, xinh đẹp tuyệt trần. Tôi nhìn mà ngây người.

Cô ấy thè lưỡi, tôi còn chưa kịp hỏi thì đã đánh vào đầu tôi, "Đừng ngẩn người, trước tiên hãy nghĩ xem nên để anh Trần và Tiểu Đồng ở đâu."

Tầng hai có nhiều đồ quá, nếu ngủ cả dưới đất thì cũng chỉ ngủ được có 2 người

Tiết Tuyết là con gái nên nhất định không thể để cổ chải chăm nằm dưới đất, Tiểu Đồng thì còn nhỏ, ngủ dưới đất cũng không tốt, trong lúc nhất thời tôi thấy cũng hơi khó tính toán.

Tiết Tuyết lên tiếng nói, "Anh từng gặp gia đình ở tầng 3 chưa?"

Tôi nhanh chóng trả lời: "Tầng 3 không có người ở. Căn này thuộc sở hữu của bà chủ anh. Tầng đấy để trống không cho ai thuê."

Tiết Tuyết ngạc nhiên, "Bà chủ anh giàu thật đấy."

Lúc này thì tiền nhiều để làm gì? Đã năm ngày liên tục mất điện, mất mạng không thể khôi phục, xã hội đã sớm hỗn loạn rồi.

Hiển nhiên là Tiết Tuyết ý thức được điểm này nên cũng không nói thêm nữa.

Bầu không khí có chút nặng nề.

Tôi rút chìa khóa ra, phá vỡ cục diện bế tắc, "Để anh lên xem có ở được không."

Mọi người không ai phản đối.

Nhưng khi tôi bước lên lầu lại chột dạ khó hiểu. Mặc dù cô chủ chưa từng cấm tôi lên tầng ba, chìa khóa thì nằm trong tay tôi, nhưng dù sao đó cũng là không gian riêng tư của cổ, vẫn không nên xâm phạm thì hơn.

Tuy nhiên với tình hình hiện tại, cô chủ mất liên lạc, không biết tình hình cô ấy ra sao, tôi cũng không thể quan tâm nhiều như vậy được.

Tìm chìa khóa tương ứng để mở cửa.

Phòng khách sạch sẽ và gọn gàng, ánh sáng mặt trời lọt qua khe cửa sổ, sàn nhà sạch sẽ trơn bóng.

Tầng 3 trang trí lộng lẫy hơn tầng 2. Cũng giống như tầng dưới, có một phòng khách và ba phòng ngủ, trong đó có hai phòng là phòng ngủ, phòng còn lại khóa cửa nên không thể nhìn thấy bên trong.

Tôi bước đến, phát hiện cửa phòng dùng khóa mật mã, bốn chữ số và có nguồn điện riêng.

Tôi ngần ngại.

Sau một hồi, tôi quyết định nhập bốn chữ số 0816, cánh cửa “tạch” một tiếng rồi mở ra.

Mật khẩu là ngày sinh của cô chủ.

Nhưng ngay giây sau khi mở cửa, tôi nhìn cảnh tượng bên trong mà kinh ngạc tới nỗi suýt không ngậm được mồm.

Một phòng nhỏ được bao bọc trong một bức tường phản chiếu màu trắng bạc, không có cửa sổ, hoàn toàn bị bịt kín.

Được treo ngay ngắn trên tường, tất cả đều là súng.

Được phân thành nhiều loại, súng lục, súng trường, súng tiểu liên, thậm chí cả súng máy hạng nặng.

Đặc biệt là khẩu súng bắn tỉa được treo ở giữa, vỏ ngoài đen nhánh, thân thẳng, nòng súng sáng bắt mắt, tỏa ra khí chất lạnh lùng độc nhất vô nhị của vũ khí.

Thoạt nhìn, quả thật chấn động.

Nhưng những thứ này không phải là hàng cấm sao?