Canh Mạnh Bà

Chương 66: Chén canh 07 - Mười ba (hoàn)

Chén canh số 7 - Mười ba

Editor: Lạc Tiếu - 21/03/2020

Thấy Tưởng Uyển Nhi còn định nói thêm một đống câu sướt mướt vô nghĩa, Thanh Hoan có chút không kiên nhẫn. Nàng ở đây không phải để tạo cơ hội cho cô ta thuyết phục mình.

Bước vài bước tới gần giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống Tưởng Uyển Nhi, Thanh Hoan nói: "Kỳ thật, còn một phương pháp khác để cứu chị, chị có biết?"

Tưởng Uyển Nhi sửng sốt, trong mắt lộ ra quang mang hy vọng, "Cách gì?"

"Chính là... Hiện tại chị chết đi." Thanh Hoan vừa cười tủm tỉm, vừa nói ra lời nói khiến cho thiếu nữ trên giường hoảng sợ thất sắc.

"Chị chết đi rồi, dĩ nhiên sẽ không còn đau, không còn khó chịu nữa. Như vậy không tốt sao?" Nói không chừng kiếp sau còn có thể đầu thai thật tốt, bất quá, theo tình huống trước mắt, khả năng này cũng không cao. Nói xong, nàng vươn tay như thể muốn gỡ mặt nạ dưỡng khí của Tưởng Uyển Nhi.

Diễn tả thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tưởng Uyển Nhi vẫn luôn xụi lơ không thể động đậy cũng không biết lấy sức mạnh từ đâu, vậy mà có thể táng một cái "chát" lên tay Thanh Hoan!

Cô ta đề phòng nhìn Thanh Hoan chằm chằm, tựa như nàng là một con hồng hoang mãnh thú. Cho tới giờ phút này, Tưởng Uyển Nhi mới ý thức được, Viện Nhi đứng trước mặt mình, sớm đã không còn là Viện Nhi trong trí nhớ.

Con nhỏ Viện Nhi kia rất dễ bị lừa, vừa đơn thuần thiện lương lại còn thiên chân, cô ta chỉ cần thuận miệng dụ dỗ hai câu đã chủ động rời đi, mà con nhỏ trước mắt này... Trừ thân thể ra, thì những thứ khác hoàn toàn khác xa Viện Nhi trước kia.

Mình không nên chủ quan như vậy, không nên đưa ra yêu cầu muốn nói chuyện riêng với ả! Nếu như anh hai ở đây, mình sẽ không lâm vào tình cảnh nguy hiểm như vậy! Nếu như Viện Nhi muốn gϊếŧ mình, mình căn bản không có chút năng lực tự cứu!

Tưởng Uyển Nhi muốn lớn tiếng kêu to, nhưng Thanh Hoan lại chạm tay vào hư không, khiến cho cô ta không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Tưởng Uyển Nhi khϊếp sợ há to miệng, hét không thành tiếng, Thanh Hoan tới gần hơn nữa, thở dài nói: "Ta chơi chán chê rồi, ngươi lại luôn nhảy nhót trước mặt, ta cũng cảm thấy rất bối rối. Thì thôi, ngươi đi trước đi."

Nàng giơ tay chạm nhẹ vào giữa trán Tưởng Uyển Nhi, cô ta lập tức hôn mê, tựa như đã ngủ. Thanh Hoan xoay người đi ra ngoài, Tưởng Cẩn đang chờ ở cửa, thấy nàng bước ra, hỏi: "Viện... Thanh Hoan, em có ổn không?"

"Em rất tốt, nhưng em gái anh có vẻ không tốt lắm." Thanh Hoan nhún nhún vai.

Kỳ thật, bệnh của Tưởng Uyển Nhi cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Chẳng qua là cô ta lười đến tận xương tủy, hơi không thoải mái một chút đã nằm viện uống thuốc truyền nước biển, thời gian dài, dù là thần tiên cũng chịu không nổi, huống chi đó còn không phải trái tim của chính mình. Nội tạng không phù hợp lại còn bị tiêu hao quá mức, cơ thể không chuyển xấu mới là lạ.

Dùng một từ tương đối phổ biến mà nói, Thanh Hoan nghĩ, đó chính là bệnh công chúa.

Tưởng Uyển Nhi muốn có bạn bè, muốn ánh mắt của mọi người đều đặt trên người mình, muốn người nhà trong mắt chỉ có mình, muốn cơ thể khỏe mạnh nhưng lại rất hưởng thụ sự trìu mến cùng đau lòng của gia đình khi mình có thể chất nhu nhược...

Thanh Hoan thật không biết vì sao mình còn phải lãng phí thời gian trên người Tưởng Uyển Nhi, tâm nguyện của nữ quỷ Viện Nhi đã sớm hoàn thành, gϊếŧ chết Tưởng Uyển Nhi không phải là xong rồi sao?

Mặc Trạch hỏi nhỏ【 Chủ nhân, người suy nghĩ một đống lớn như vậy không phải là vì che dấu bản tính không kiên nhẫn của mình sao? 】

Hoặc là nói bản tính ham học hỏi, bởi vì mười năm ngắn ngủi đối với Thanh Hoan căn bản không đủ. Cho dù nàng có thể đọc nhanh như gió, đã gặp qua là không thể quên, nhưng thế giới này cũng có quá nhiều quá nhiều thứ nàng phải học tập, nàng thật sự luyến tiếc dùng thời gian quý báu của mình cho Tưởng Uyển Nhi.

Nếu Thanh Hoan đã động thủ, các bác sĩ dĩ nhiên không thể phát hiện ra điều gì bất thường.

Tưởng Uyển Nhi ở trên giường bệnh đau suốt ba ngày ba đêm, trái tim trước kia cô ta dùng chính là của nữ quỷ Viện Nhi, lúc này đây lại dùng của người khác. Không sao cả! Dù sao đều không phải của cô ta, đau một chút cũng tốt. Cuối cùng, thay vì nói rằng trái tim của Tưởng Uyển Nhi suy kiệt mà chết, nên nói rằng cô ta đau đến chết đi.

Sau khi Tưởng Uyển Nhi chết, tiểu công chúa cần được các nam nhân Tưởng gia bảo hộ cũng không còn, Thanh Hoan liền trở thành người được chúng tinh phủng nguyệt kia.

Thật ra nàng cũng muốn cùng người nhà họ Tưởng chơi một đêm xuân phong, hoặc là chơi NP trong truyền thuyết cũng không tồi, nhưng... Nàng thật sự rất muốn đi học!

Điều làm Thanh Hoan cảm thấy kỳ diệu chính là, đám người Tưởng Trạc vậy mà thật sự chuyển dời tài sản sang tên nàng. Thanh Hoan nghĩ, đây cũng coi như là chó ngáp phải ruồi, cứ như vậy không thể hiểu được mà hoàn thành nhiệm vụ huỷ diệt Tưởng gia.

【 Chủ nhân, số mệnh của người tốt đến mức khiến người ta ghen ghét 】

Lúc này, Thanh Hoan cũng không muốn trốn tránh người Tưởng gia nữa. Trước đó, nàng tìm chỗ ở cách nhà họ Tưởng không xa, vì quấn lấy nàng, đám người Tưởng Trạc cũng mặt dày mày dạn dọn lại gần. Dần dần, đồ sinh hoạt thường ngày cũng được dọn tới, cuối cùng vậy mà ở lỳ không đi!

Nếu không phải tới sinh nhật của Tưởng Trạc sinh nhật, nàng cũng sẽ không một lần nữa gặp được Quan Toại, người đàn ông khiến nàng rất có hảo cảm ngay từ ánh mắt đầu tiên. Hắn vẫn như mười năm trước, anh tuấn tà khí, chỉ là có thêm hương vị thành thục, không biết có bao nhiêu phụ nữ trong hội trường lén lút đánh giá hắn.

Nhìn thấy Thanh Hoan, Quan Toại thân thuộc tựa như chưa từng rời xa, hắn bước tới chào hỏi, hôn nhẹ vào mu bàn tay nàng, nói: "Không biết ta có vinh hạnh được mời tiểu thư mỹ lệ nhảy một điệu hay không?"

Thanh Hoan cười khẽ: "Đây là dĩ nhiên."

Hai người bước vào sàn nhảy như mười năm trước đã từng, Tưởng Trạc đứng ở cách đó không xa nhìn đến mức đôi mắt bốc hỏa, hắn phẫn nộ nắm chặt ly rượu trong tay, hận không thể tiến lên kéo Quan Toại ra khỏi người Thanh Hoan.

Nhìn kìa nhìn kìa, cái tên khốn kia dám ôm Viện Nhi của hắn chặt như vậy! Ôm thì thôi đi, vì sao ngón tay còn không an phận chạy lên chạy xuống cơ thể người ta?!

Nếu không phải nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Thanh Hoan, dựa vào tính cách của Tưởng Trạc, hắn đã sớm bước qua lôi người đi. Thói ở sạch của Tưởng Trạc đã tốt hoàn toàn, đừng nói là mặc đồ hôm qua không giặt, cho dù kêu hắn mười bữa nửa tháng không tắm cũng không sao! Chỉ còn thói quen không động chạm tay chân với người khác, trừ Thanh Hoan ra.

Lạc: Hờ, tính ra Tưởng Trạc cũng đủ chuẩn nam chính tiểu thuyết ngôn tình. Đại thúc, đẹp trai, có tiền có quyền, hay ghen, không quen tiếp xúc với người khác trừ nữ chính (⸝⸝ᵕᴗᵕ⸝⸝)

Hai người ở sàn nhảy hàn huyên vài câu, Thanh Hoan đã trở lại. Tưởng Trạc lập tức ôm nàng vào trong lòng, tuy rằng nàng vẫn chưa khôi phục ký ức, nhưng ngày thường ở chung cùng bọn họ đã hòa hợp hơn rất nhiều.

Tưởng Trạc ghen ghét không chút che dấu: "Anh ta nói gì với con?!" Cái kia khốn kia sẽ không dụ dỗ tiểu Viện Nhi của hắn đúng không?!

Thanh Hoan cười tủm tỉm: "Không có gì, chỉ là nói chút chuyện tình cảm của Tưởng tiên sinh. Tỷ như nói đến lai lịch ba đứa con của ngài, cách làm người của ngài, đánh giá của mọi người đối với ngài... Ngoài ra còn muốn tôi suy xét một chút, anh ấy cũng như trước đây, nguyện ý hợp tác với tôi."

Mặt Tưởng Trạc đen lại: "Anh ta nói bậy!"

Thanh Hoan thản nhiên: "Nói bậy hay không thì chưa biết. Tưởng tiên sinh, tôi có một lễ vật muốn tặng ngài, ngài có muốn hay không?!"

"Lễ vật?"

Thanh Hoan nhón chân lên, kéo cổ Tưởng Trạc xuống, hôn lên bờ môi của hắn.

Ừ, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn Tưởng Trạc.

Cho tới giờ phút này, người đàn ông này đối xử với nàng tốt nhất, cũng là người nàng thích nhất. Cũng không phải Quan Toại không tốt, nhưng nàng phát hiện mình thích Tưởng Trạc hơn. Còn Tưởng Cẩn và Tưởng Khiêm, có lẽ ngày sau nàng sẽ tiếp nhận bọn họ, có lẽ vĩnh viễn sẽ không, ai biết được?

Tưởng Trạc như vừa tỉnh mộng, lúc này mới hiểu rõ Thanh Hoan đưa bản thân mình làm quà sinh nhật cho hắn. Tưởng Trạc vô cùng vui mừng, ôm nàng cười to ra tiếng.

Các tân khách sôi nổi hỏi thăm, không biết vì sao vị đại nhân vật nổi tiếng tính cách lãnh đạm lại cười thoải mái như thế. Nhìn thấy người phụ nữ được Tưởng Trạc ôm vào lòng như châu như bảo, không ít tiểu thư lộ ra ánh mắt hâm mộ ghen tị.

Tuy rằng tuổi của Tưởng Trạc không còn trẻ, nhưng vẫn cứ anh tuấn bức người, không thua hai đứa con trai ưu tú của hắn chút nào, thiếu nữ hoài xuân, hắn thật sự rất hấp dẫn!

- --

Có đôi khi Thanh Hoan cảm thấy Tưởng Trạc rất phiền, rõ ràng khi nàng mười sáu tuổi, người đàn ông này vẫn là bộ dáng cao lãnh chi hoa, lạnh lùng không chịu được, sao bây giờ lại đột nhiên biến thành oán phu?

Ánh mặt trời chiếu trên sàn nhà, Thanh Hoan ngồi ở sô pha ôm remote TV xem phim phóng sự. Gần đây nàng có hứng thú với phong tục tập quán của các quốc gia, đồng thời cũng có thêm kiến thức về thế giới này, đã hơn nửa tháng rồi không cùng phòng với Tưởng Trạc. Người đàn ông một mình trong khuê phòng này rốt cuộc không chịu được, muốn làm ầm ĩ.

Chỉ thấy đôi bàn tay to từ phía sau duỗi tới, sét đánh bưng tai giật lấy remote! Thanh Hoan giận dữ, nàng quay đầu, híp mắt nhìn về phía Tưởng Trạc.

Tưởng Trạc bị nàng liếc đến ngây người. Trước kia đều là hắn giận dữ, nàng dịu dàng dỗ dành. Giờ thì hay rồi, tình huống hoàn toàn đảo ngược, đáng sợ nhất chính là hắn không chỉ không có cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại còn vui vẻ chịu đựng, ai kêu nàng nuôi hắn chứ...

Hiện tại Tưởng thị là của Thanh Hoan, ba cha con bọn họ thật sự đều làm công cho người phụ nữ này. "Bảo bối, em xem mấy thứ này đã nửa tháng rồi, em còn biết anh là ai không?"

Tưởng Trạc hận chết con trai út của hắn, Tưởng Khiêm, thằng nhóc này đi khắp nơi vơ vét phim phóng sự đưa cho Thanh Hoan. Cái tên tiểu tử thúi kia đưa cái gì không đưa, không biết người phụ nữ của hắn một khi đã thích cái gì thì nhất định sẽ trầm mê trong đó hay sao?

Thanh Hoan vẫn tiếp tục đòi remote: "Trả lại cho em mau."

"Không trả." Tưởng Trạc cự tuyệt thẳng thừng. "Trừ phi em hứa đêm nay sẽ không xem tiếp."

Ha, lại còn dám nói điều kiện. "Đừng có phá, mau trả lại cho em, ít nhất để em xem hết cái này đã."

Tưởng Trạc có chút không tình nguyện trả lại. Thanh Hoan một lần nữa ngồi bẹp ở sô pha. Bất quá nhìn tivi chưa được vài phút nàng đã chịu không nổi, bởi vì bàn tay của người đàn ông này đã phủ lên nơi tròn trịa mềm mại của nàng, không ngừng vuốt ve, kỹ xảo thành thạo, vô cùng câu hồn, thật sự khó mà cưỡng lại được. "Anh... Em sẽ phân tâm."

"Đó là mục đích của anh." Tưởng Trạc thấp giọng cười, l*иg ngực rắn chắc hơi hơi chấn động, tầm mắt Thanh Hoan bất giác đặt lên áo sơ mi của hắn.

Tuy tuổi của Tưởng Trạc không nhỏ, nhưng dáng người bảo dưỡng khá tốt, đi ngoài đường có rất nhiều người tưởng rằng hắn cùng Tưởng Cẩn, Tưởng Khiêm là anh em.

Ném remote sang một bên, Thanh Hoan quay lại ôm hôn Tưởng Trạc, nàng lẩm bẩm: "Trở về phòng đi." Chờ lát nữa nếu như có ai tới, thì đúng là không dám tưởng tượng.

Nàng trăm triệu, trăm triệu, trăm triệu không muốn chơi 4P tí nào.

Tưởng Trạc mơ hồ lên tiếng, một bên ôm nàng một bên bước lên lầu, trong lúc còn không quên đá cái remote đáng thương xuống gầm sô pha. Hừ, tí nữa dù nàng có thanh tỉnh cũng đừng mơ tìm thấy.

Hắn chính là lòng dạ hẹp hòi như vậy đó!

Nam sắc mê người. Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi*, từ đây quân vương bất tảo triều**.

*Mặt trời lên vội, đêm xuân ngắn.

**Trích thơ Trường hận ca

- --

---

Mục tiêu chưa hoàn thành:

- Từ đầu tới chén canh số 6 mỗi chương trên 200 ♥