Chén canh số 6 - Sáu
Editor: Cục Bơ - 11/02/2020
Beta: Lạc Tiếu
Duy Dần cười khẽ, thấy khuôn mặt trước mắt còn trẻ con nhưng luôn bày ra bộ dáng ông cụ non, liền duỗi tay định xoa đầu nàng. May mà Thanh Hoan phản ứng nhanh chóng, trước khi ma trảo của hắn rơi xuống đã thành công tránh thoát, sau đó khó chịu trừng mắt: "Ngươi làm gì đó? Không được động tay động chân! Một chút quy củ cũng không có."
Nàng khiển trách bằng lời lẽ đầy chính nghĩa, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ nghiêm túc, nhìn thoáng qua cũng có một chút bộ dáng của trưởng bối. Duy Dần cũng không cảm thấy xấu hổ, đem tay thu hồi, ôn nhu hỏi: "Ngươi rời núi là do có việc cần làm sao? Có cần ta hỗ trợ hay không?"
A, lời này phải trái lại mới đúng, cái gì gọi là có cần hỗ trợ hay không hỗ trợ, rõ ràng là hắn mới là người bức thiết cần sự hỗ trợ của nàng có được không. Thanh Hoan liếc hắn một cái, nói: "Ta không biết phải đi đâu, ngươi thu lưu ta một đoạn thời gian đi."
Nghe xong lời này, Duy Dần sửng sốt: "Ngươi ta nam nữ khác biệt......"
"Ngươi đã hơn 400 tuổi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ có ý đồ gì đối với ngươi sao?"
Thanh Hoan cảm thấy nhân cách của mình bị vũ nhục, nàng đối hắn một chút tình yêu nam nữ đều không có! Bất quá khi ở bên cạnh Duy Dần, nàng lại có cảm giác phá lệ bình tĩnh, giống như những kích động, thống khổ cùng mất khống chế luôn đè nặng trong l*иg ngực được giảm bớt.
Chẳng lẽ là bởi vì Duy Dần có dương khí mạnh mẽ, tâm tính rộng lớn, cho nên có thể làm cho tình trạng của nàng chuyển biến tốt đẹp? Mặc kệ thế nào, nàng muốn ở bên người hắn lưu lại một đoạn thời gian.
Duy Dần tức khắc dở khóc dở cười, "Cũng không phải... Ngươi cũng phải chú ý thanh danh của mình nha."
"Cái thứ này, ta mới không thèm." Thanh Hoan tùy hứng nói, "Ngươi chỉ cần trả lời thu hay không thu ta, nếu là ngươi không thu lưu ta, ta liền tìm người khác."
Người khác, tìm ai? Duy Dần mày nhăn lại, bất giác không cao hứng, nhưng hắn không đi suy nghĩ sâu xa chính mình vì sao mình không cao hứng, chỉ nói: "Ta thu lưu ngươi là được."
Thanh Hoan nhìn hắn nhoẻn miệng cười. Nụ cười đẹp đến mức làm Duy Dần hít thở không thông, tựa như mặt trời đều ảm đạm thất sắc trước nụ cười của nàng.
Thanh Hoan vốn dĩ có tính cách ôn nhu, đi qua nhiều thế giới làm tiêu hao của nàng không ít tâm thần, nàng ý thức được chính mình hiện tại cùng chính mình trước kia không giống nhau, không chỉ là tính cách, còn có tâm cảnh. Rất nhiều thời điểm, nàng khắc chế không được xúc động muốn gϊếŧ sạch tất cả những kẻ trở ngại trước mặt, cho dù biết đối phương không đáng tội chết.
Tính kiên nhẫn của nàng như đang dần bị bào mòn, cảm xúc biến hóa, tâm thái nóng nảy, cứ tiếp tục như vậy, nàng sợ chính mình sẽ bị một thứ gì đó cắn nuốt mất.
Thanh Hoan liền lưu tại bên người Duy Dần, hắn là chưởng môn đại đệ tử, ngày thường ngoại trừ việc trong tông môn, thời gian còn lại đều dành để tu luyện. Ở bên cạnh hắn, Thanh Hoan trước kia có rất nhiều điểm không rõ, cũng đều được giải đáp.
So với vị ""sư phụ chính quy"" Ngọc Hành Tử, thì "sư phụ hờ" này săn sóc nàng càng chu đáo và cẩn thận hơn, độ hảo cảm của nàng với hắn cũng lần nữa tăng lên.
Bởi vì không biết nên giải thích cho sự xuất hiện của mình như thế nào, cho nên Thanh Hoan không bao giờ xuất hiện trước mặt người thứ ba. Ngày thường lúc Duy Dần ra ngoài, nàng liền ở trong động phủ tu hành, hai người tuy rằng ở cùng một chỗ, nhưng kỳ thật thời gian giao lưu mỗi ngày ít đến đáng thương.
【 Chủ nhân, đêm nay chính là ngày Mai Ngạo Dung thu phục mãnh thú Cửu Anh 】
Đang tu luyện,Thanh Hoan nghe được âm thanh của hệ thống, tức khắc sửng sốt. Ngay sau đó, chân mày cau lại, nàng hỏi "Ả ta hiện tại đang ở nơi nào?"
【 Tham gia tân đệ tử rèn luyện, cơ duyên xảo hợp xâm nhập cấm địa hậu sơn, khiến cho Cửu Anh trở thành khế ước linh thú của nàng 】
Đúng là vận khí tốt!
"Đã là mãnh thú, Mai Ngạo Dung dùng cách gì thu phục được nó?" Thanh Hoan khó hiểu hỏi.
【 Cái này...】
Khó được nghe thấy hệ thống cũng có thời điểm cạn lời, Thanh Hoan càng tò mò, "Mau nói cho ta biết nha."
【 Cửu Anh lúc ấy đang ở thời kỳ động dục, có thể hóa thành hình người, Mai Ngạo Dung biết điều đó, mượn cơ hội dụ dỗ nó, cùng Cửu Anh giao hợp, vào lúc nó tiết thân lại lấy đi tinh huyết, lúc này mới... Chủ nhân, nữ nhân này tàn nhẫn độc ác, ngàn vạn không thể không cẩn thận 】
Rặn nửa ngày, thì ra vẫn là cái chuyện xưa, khẩu vị thực nặng. Nữ tu cùng mãnh thú...
Trước mắt Thanh Hoan tự động tưởng tượng ra một mảng hình ảnh hương diễm. Khóe miệng nàng giật giật, rồi sau đó nói: "Ta đã biết."
【 Cửu Anh kia vốn là mãnh thú thượng cổ chín đầu, thuộc loài quái xà, kiêm thuỷ hoả thuộc tính, có thanh âm như tiếng trẻ con khóc nỉ non, tên gọi là Cửu Anh. Có khả năng phun nước và lửa, làm hại nhân gian, lấy thịt người làm thức ăn, bổn sinh với hung thủy Tây Bắc Hồng Hoang, sau bị một vị thần thượng cổ phong ấn ngay tại cấm địa hậu sơn Vạn Kiếm tông, đã được mấy trăm vạn năm 】
Từ khi đem hệ thống cùng Nhân Quả thạch hợp thành nhất thể, Thanh Hoan càng cảm thấy tiện ích càng nhiều. Nàng nhíu mày hỏi: "Sau khi thu phục được Cửu Anh, Mai Ngạo Dung đã làm cái gì?"
【 Cửu Anh tuy là mãnh thú, pháp lực lại cực kỳ cường đại, Duy Trọng cùng Mai Ngạo Dung lấy đi của Cửu Anh một khối xương cốt để rửa sạch linh căn, làm cho tu vi tăng mạnh. Sau đó hai người lại cướp đoạt rất nhiều tánh mạng của tu sĩ đưa cho Cửu Anh, thân thể thì cấp cho nó nhai, còn trái tim thì bọn hắn dùng để tu luyện 】
"Rốt cục Duy Trọng đến tột cùng là người phương nào, hắn bằng cách nào biết hậu sơn cấm địa phong ấn Cửu Anh, lại như thế nào biết được phương pháp tu luyện tà môn như thế này?"
【 Chủ nhân... Cái này ta không biết. Tuy rằng ta đã cùng Nhân Quả thạch hòa hợp trở thành Sổ Sinh Tử, nhưng chủ nhân còn chưa đủ quyền hạn, cho nên ta cũng không thể thấy được. 】
Nghe vậy, Thanh Hoan cắn môi, nói: "Ta đã biết."
【... Chủ nhân, ngài không phải là muốn cùng Mai Ngạo Dung tranh đoạt Cửu Anh đi 】 Thanh âm hệ thống tràn ngập kinh ngạc.
"Mãnh thú thì lấy làm gì? Cái thứ này, ta mới không cần." Thanh Hoan cao ngạo nói.
"Nhưng ta không cần, cũng không có nghĩa sẽ chừa cơ hội cho Mai Ngạo Dung. Bọn họ lợi dụng Cửu Anh gϊếŧ rất nhiều tu sĩ vô tội, vô luận như thế nào, phong ấn Cửu Anh không thể giải trừ. Ta muốn tới trước nàng một bước." Nói xong, liền muốn sử dụng độn địa phù.
【 Không đúng a chủ nhân, Cửu Anh một khi giải phong ấn liền ở thời kỳ động dục, ngài, chẳng lẽ ngài muốn???】
Thanh Hoan: "..."
Nàng cùng Mai Ngạo Dung sao lại giống nhau được chứ, nàng sẽ không cùng mãnh thú giao hợp, càng sẽ không dùng thân thể của mình đi dụ dỗ mãnh thú.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, thanh âm Duy Dần ôn nhuận như luồng xuân phong thổi tới: "Thanh Hoan, ngươi xem ta mang về... Ngươi muốn đi đâu vậy?"
Thanh Hoan chớp chớp mắt, thấy trên tay Duy Dần là một cục bông be bé trắng như tuyết, đó là một bé mèo nhỏ. Khi còn sống nàng rất yêu thích tiểu động vật, nàng cũng từng nuôi một con khi còn nhỏ, nhưng chưa kịp lớn lên đã bị đích tỷ làm cho chầu trời.
Cũng đã qua nhiều năm như vậy, trải qua nhiều thế giới, nàng lại chưa từng nuôi thêm một con vật nào. "Ở đâu ra?"
Duy Dần vừa đem tiểu bạch miêu đặt vào tay nàng, vừa chấp nhất hỏi: "Ngươi muốn đi đâu vậy?"
"Có chút việc cần phải ra ngoài."
"Lúc này là thời điểm thí luyện đệ tử nhập môn mỗi sáu năm một lần, rất nguy hiểm, ngươi tốt nhất đừng nên đi loạn khắp nơi." Thấy nét trẻ con hiếm hoi khi ôm tiểu miêu của nàng, mặt Duy Dần mang mỉm cười dặn dò nói.
Nhìn hắn có vẻ tươi cười dễ dãi, Thanh Hoan nhịn không được liền kɧıêυ ҡɧí©ɧ một chút: " Nếu ta một hai phải đi loạn thì sao?"
Duy Dần vẫn bao dung như cũ: "Ta sẽ đi cùng ngươi."
Nội tâm Thanh Hoan đột nhiên có một chút cảm động, không quan hệ tới tình yêu nam nữ, chỉ bởi vì sự ôn nhu của hắn, lòng nàng tựa như đất đai khô cằn được cơn mưa rào mát mẻ. Trong đầu nàng, những thống khổ ồn ào chậm rãi giảm bớt.
Thanh Hoan bỗng dưng tươi cười: "Được, vậy ngươi cùng đi với ta đi." Nói xong, liền bắt lấy tay Duy Dần, sử dụng độn địa phù, kim quang chợt lóe, hai người nháy mắt biến mất.
Cơ hồ chỉ trong tích tắc đã tới Thí Luyện Phong. Duy Dần đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, sau đó mới khó hiểu hỏi: "Vì sao phải tới đây?"
Thời gian hắn cùng Thanh Hoan ở chung tuy rằng không dài, nhưng không nói cũng biết nàng là thiên tài khó gặp, ngộ tính và thiên tư viễn siêu chính hắn, Thí Luyện Phong đối với nàng mà nói, phỏng chừng giống như chỉ khó khăn hơn đi đường bình thường một ít.
"Đừng hỏi nhiều như vậy, đi theo ta là được." Thanh Hoan nhìn sắc trời đã là hoàng hôn, nàng phải tìm được Mai Ngạo Dung trước khi trời tối, như vậy nàng mới có thể biết được vị trí chính xác của Cửu Anh.
Duy Dần quả thực sau đó không hỏi thêm nữa, chỉ là hắn cũng không có khả năng tránh ở sau lưng Thanh Hoan, mà là cùng nàng sóng vai. Dọc theo đường đi gặp được mãnh thú hoặc là cấp thấp yêu thú, Thanh Hoan chưa kịp ra tay hắn đã hào hiệp giải quyết xong. Thanh Hoan nhìn hắn một cái, lòng thầm hỏi hệ thống: "Vị trí chính xác của ả ta ở đâu?"
【 Chủ nhân, đi về hướng Đông Nam 】
Thanh Hoan theo lời hệ thống, nhưng lại bị Duy Dần kéo lại tay áo, nàng quay đầu lại: "Làm cái gì?"
"Nơi đó không thể đi." Duy Dần nói.
"Vì sao?"
"Đi thẳng hướng đó chính là khu cấm địa, quy định tất cả đệ tử của Vạn Kiếm Tông đều phải tránh xa nơi này trong phạm vi trăm dặm, ngươi xem." Duy Dần duỗi tay trên không một chút, lập tức xuất hiện một cái biển chắn, "Bên trong phong ấn thượng cổ mãnh thú, phi thường nguy hiểm."
Thanh Hoan khoanh tay trước ngực, híp mắt nói: "Ta không thể đi vào, bọn họ thì được?"
Duy Dần hướng mắt nhìn theo ánh mắt của nàng, nháy mắt sửng sốt: "Duy Trọng, Mai sư muội?!"
Hắn ngày thường cùng Duy Trọng quan hệ tương đối thân cận, cùng Mai Ngạo Dung chỉ là sơ giao, nhìn từ cách hắn xưng hô với hai người là đã có thể đã nhìn ra.
"Cho dù thí luyện lần này là do Duy Trọng phụ trách, nhưng Mai sư muội kia của ngươi chỉ có Ngũ Linh Căn, trời sinh không có tiên duyên, như thế nào cũng tới đến được nơi này?" Thanh Hoan nói tiếp.
"Mặc kệ ngươi, tóm lại ta muốn vào, ngươi rốt cuộc có theo hay không theo?" Ngoài miệng hỏi như vậy, nàng đã mở ra kết giới, chui vào mất tiêu.
Duy Trọng thật sự lợi hại, lấy tu vi của hắn hiện giờ, trăm phần trăm là không thể mở ra kết giới, rốt cục hắn là người có địa vị như thế nào?
Thanh Hoan nội tâm tò mò không thể kiềm chế, liền ngay lập tức đuổi theo bọn họ. Duy Dần bất đắc dĩ, đành phải đi theo nàng. Trong lòng lại cũng là sóng gió ngập trời cùng hoảng hốt.
Hắn cùng Duy Trọng đã làm sư huynh đệ hơn hai trăm năm, lại không hề hay biết quan hệ hắn cùng Mai sư muội vô cùng thân thiết như thế, hơn nữa còn biết bí mật của hậu sơn có trấn áp mãnh thú? Phải biết rằng, các đệ tử khác trong Vạn Kiếm tông chỉ biết hậu sơn có cấm địa, còn bên trong có cái gì, thì không hề hay biết!
Hắn rốt cuộc là ai?
Ở trong trí nhớ của Duy Dần, Duy Trọng là một hài tử nghèo khổ do chưởng giáo chân nhân xuống núi khi ở ven đường vô tình nhặt về, nhưng lại có song linh căn rất thuần tịnh, phù hợp để tu tiên. Thấy vậy, chưởng môn chân nhân mới đem người này thu vào môn hạ.
Nhiều năm qua đi, thanh danh Duy Trọng vẫn luôn trong sạch, nhưng mà... Duy Dần nhăn mày, dựa theo tình huống trước mắt mà nói, hắn cảm thấy có một chút gì đó không thích hợp.