Cong Thiên Thành và Cong Thiên Hội rướn cổ tới mà nhìn cái nồi đang sôi lục bục. Bên trong cái nồi chứa dung dịch đỏ thẫm và đầy mùi tanh, chúng là máu tươi rút ra từ hơn hai mươi con Diễm Vinh.
Cong Thiên Thành, lão già thợ rèn tóc thì trắng, cơ bắp lại cuồn cuộn, cơ thể chẳng có chút phù hợp với dung mạo một chút nào.
"Lão Vương, ngươi lại định chế tạo cái gì đây?" Cong Thiên Thành gãi cằm nói. Từ khi lão về thành, chế vũ khí thì ít, chế da^ʍ cụ thì nhiều. Cái xưởng rèn này hầu như toàn dùng để chế khuyên ngực, khuyên âm, mấy thứ kì kì quái quái.
"Ngươi cứ xem là biết. Cho vào đi." Tố Vương nói.
Một nam nhân lực lưỡng ném một bó tơ trắng như tuyết vào trong nồi máu. Tố Vương đưa tay ra, làn da sáng lên màu hồng, dục tính trong cơ thể giảm bớt. Mức máu trong nồi chậm rãi rút xuống.
"Giảm nhiệt dựa theo lượng máu." Tố Vương nói.
Cong Thiên Hội gật đầu, tay vặn bánh răng, miệng hố lửa trồi ra hai miếng thép che bớt một phần nham thạch bên dưới. Máu tươi cứ chậm rãi mà biến mất, bó tơ bên dưới dần lộ ra, lúc này nó đỏ rực như những sợi gân mới rút ra khỏi cơ thể sinh vật sống.
Chẳng mấy chốc, dung dịch máu tươi bị tơ tằm hấp thụ hết, cửa hầm lửa cũng bị Thiên Hội đóng lại. Hai ông cháu thợ rèn nhìn Hồng Ty mà cảm thấy có chút quái dị, càng thêm hiếu kỳ Tố Vương định tiếp tục làm gì.
Tố Vương phất tay, một thanh kiếm kiểu dáng Châu Âu xuất hiện. Đây là thanh kiếm dài mà khi trước hắn đã chế tác cho Hoài Hân, hôn thê cũ của Bá Thành. Bây giờ nàng ta có lẽ là nữ nhân duy nhất còn giữ tấm thân trong trắng ở Hoan Hỉ Thành.
Tố Vương đâm thanh kiếm vào trong đám tơ đỏ, chúng tự động nhúc nhích như con sâu, lũ lượt đυ.c thủng bề mặt lưỡi kiếm và nhập vào bên trong. Hai ông cháu thợ rèn quan sát vừa có cảm giác hứng thú vừa thấy hơi ghê ghê.
Hồng Ty chui vào trong kim loại, chậm rãi chuyển hoá nó thành một màu hồng nhạt, rất tương tự với màu của dục khí.
Một lát trôi qua, Hồng Ty trở lại trạng thái an tĩnh, Tố Vương cũng rút thanh kiếm ra khỏi. Thanh kiếm Châu Âu hiện tại không có mấy khác biệt, chỉ có bề mặt kim loại là hoàn toàn biến thành màu hồng, trông có chút thần dị.
Tố Vương chĩa ngón trỏ lên lưỡi kiếm, Sắc Lăng Thương bắn ra một viên đạn chói tai. Hồng vỡ vụn ra một miếng, mảnh rơi ra ngoài biến đen tan thành tro bụi. Lưỡi kiếm thì chậm rãi tự động mọc ra kim loại mới, sáng bóng và sắc bén hệt như ban đầu.
"Hàng tốt!" Tố Vương thốt lên.
Hai ông cháu thợ rèn ngưỡng mộ nhìn thanh kiếm mà vỗ tay khen hay.
"Quả thật thần kỳ, ta chưa từng thấy kim loại nào có khả năng tự khôi phục." Lão Cong nhận lấy thanh kiếm từ tay của Tố Vương, săm soi tình trạng của nó. "Không chỉ vậy, nó còn trở về hình dáng y nguyên ban đầu, các đặc tính đều giữ nguyên."
Thiên Hội phấn khích nói: "Nguyễn đại nhân, loại tơ này là cái gì vậy?"
"Nó gọi là Hồng Ty. Như các ngươi đã thấy, Hồng Ty có thể dung hợp với sắt mà tạo thành hợp kim mới. Chất này gọi là Hồng, đặc tính không khác với sắt. Chỉ có thêm một khả năng tự hồi phục." Tố Vương nói.
"Thần kỳ! Thần kỳ! Nếu một quân đoàn mà sử dụng Hồng, chắc chắn trăm trận trăm thắng." Lão Cong thốt lên.
"Chuyện đó để sau. Các ngươi hãy cân cho ta lượng Hồng Ty còn lại, tính xem hao tổn bao nhiêu." Tố Vương nói.
Mỗi con Diễm Vinh có nửa lít máu, trong nồi ban nãy có máu của hai mươi con, tương đương mười lít máu. Mười lít Diễm Vinh Huyết kết hợp với năm cân tơ tằm và mười ngàn dục tính thì cho ra năm cân Hồng Ty. Hiện tại Tố Vương cần đong đếm lượng tiêu hao để mà tính toán bước tiếp theo.
"Lão Vương, mất tầm bốn cân đấy. Trong này còn có một cân Hồng Ty thôi." Thiên Thành nói.
Tố Vương vuốt cằm lẩm bẩm: "Mười lít máu cho ra năm cân Hồng Ty. Thanh kiếm này nặng hai cân, Hồng Ty mất bốn cân. Tỷ lệ là 1:2. Cũng không tệ lắm."
Tổng kết lại, hai mươi con Diễm Vinh cho ra 2,5 kg Hồng. Tố Vương đã cho người nuôi nhốt kỳ nhông đỏ, về lâu về dài sẽ có Hồng Ty sử dụng thoải mái. Tơ tằm thì đã có Ngô gia lo, bọn họ làm ngành buôn bán, quen biết rất rộng, có mối trao đổi. Trang phục ở Sắc Phục Quán đều lấy vật liệu từ Ngô gia chứ chẳng ở đâu khác.
Tố Vương liếc lên Sắc Đạo Thư, con số dục tính trên đó đã rớt xuống một hai ngàn. Hôm qua vừa mới tích lũy được hai mươi ngàn, hôm nay bay mất một nửa vì Hồng, so với hai ngày trước sở hữu hơn trăm ngàn dục tính, Tố Vương thật sự rất nghèo.
Nghèo thân gia, đệ thì mạnh hơn nhiều lắm. Hắn nâng Phong, Kim, Huyết lên Vô Chủng viên mãn hết, còn tặng thêm một môn võ pháp toàn diện. Bọn họ đã trở thành tay đấm hạng nặng cho hắn. Tiêu gần 110.000 dục tính.
Còn 50.000 thì hắn dùng ba mươi ngàn nâng cảnh giới lên Đệ Tam Luyện Chủng. Hiện tại trong tim của Tố Vương đã sinh ra Sắc Chủng, sức mạnh toàn thể nâng cao lên gấp mấy lần. Ma Ý cũng hình thành, có thể vì lý do đó nên hắn mới nhìn thấy Tử Anh.
Hai mươi ngàn cuối cùng thì hắn dùng cho Băng Vũ Bộ, nâng nó lên tiểu thành cảnh giới. Hai ngày trước cũng là lần đầu tiên con số dục tính của Tố Vương về không. Hắn nằm trong phạm vi Trấn Thạch, xung quanh toàn là da^ʍ nam, da^ʍ nữ đã bị thuần hoá. An toàn không thể an toàn hơn nên hắn mới dám chơi lớn vậy.
Sau đó thì một ngày trôi qua, Tố Vương tích lại hai mươi ngàn. Hắn chơi lớn một lần vậy thôi, đi ra ngoài phải có dục tính trong người mới yên tâm. Thế là tới hôm nay, thu Diễm Vinh, bắt Tử Anh.
Tố Vương nhận lại thanh kiếm từ Cong Thiên Thành. Lão ta nói: "Đây đã không phải vũ khí bình thường nữa rồi. Lão Vương ngươi có định đặt tên không?"
"Ngươi có ý tưởng gì?" Tố Vương nói.
Thiên Thành cười lớn, vươn tay về phía thằng cháu: "Thiên Hội, mang búa và đinh đến cho ta."
Thiên Hội đưa đồ nghề cho ông nội. Lão ta kỹ lưỡng mà khắc lên trên ba chữ.
"Hồng Cổ Kiếm. Nghe rất oách đấy." Tố Vương nhìn thành phẩm mà nói. Hắn truyền dục khí vào trong kiếm, cố định lại hình dạng của nó. Như vậy ba chữ này sẽ không biến mất, cho dù Hồng có tự hồi phục.
"Ta thấy Hồng có rất nhiều tiềm năng. Ngươi có muốn làm thêm vũ khí không?" Hai mắt Cong Thiên Thành toả sáng và nói.
"Có đấy. Chuẩn bị sẵn bản thảo cho ngươi rồi đây." Tố Vương lấy một cuộn giấy đưa cho lão.
Hai ông cháu trầm trồ xem bản vẽ, hưng phấn hừng hực.
"Các ngươi nóng lòng như vậy. Thế thì bắt tay vào làm đi. Ta về trước." Tố Vương cầm Hồng Cổ Kiếm rời đi. Hai thợ rèn quá chú tâm nên chẳng để ý đến hắn.
Tố Vương trở về Sắc Vận Lâu, trước khi vào bên trong, hắn đi ngang qua một da^ʍ nữ lạ mặt bị khoá vào gông cổ trước lầu. Vị trí này là nơi Huyết Nữ thường xuyên cởi trần rồi tự trói mình vào để cho dân chúng lăng nhục. Tới nay thì có rất nhiều kỹ nữ lẫn dân thường đều rất đam mê trò này. Ải Ma Ma thậm chí phải tiến hành bán vé, sắp xếp thứ tự cho nữ nhân muốn bị khoá.
Luyện Tiểu Vô Tướng Công làʍ t̠ìиɦ càng nhiều thì càng mạnh. Sắc Vận Lâu nằm ở khu phố nhộn nhịp, da^ʍ nam qua lại không ít, cứ thoải mái mà chơi nữ nhân bị gông khoá. Được khoá vào cái gông này không khác gì ngồi máy bay luyện sắc công, bọn họ cuồng bạo da^ʍ chẳng có gì lạ.
Nữ nhân kia rên hừ hự, cái mông toả ra gợn sóng. Nam nhân phía sau đâm lấy l*и nàng mà phát ra từng tiếng bành bạch dâʍ đãиɠ. Bọn họ thấy Tố Vương thì liền tươi cười chào hỏi.
"Nguyễn đại nhân, nàng muốn chơi con đĩ này không? Nàng ta có hai đứa con rồi vậy mà lại da^ʍ tiện cởi trần, ra đây banh l*и cho trai lạ chơi." Nam nhân cười da^ʍ nói.
Nữ nhân hồng hào khuôn mặt, giọng mềm nhũn: "Nguyễn đại nhân... Thϊếp hâm mộ Đệ Nhất Cự Dương Bảng lắm... Ưm! Ngài bỏ thời gian chơi thϊếp một chút đi..."
Tố Vương mỉm cười nói: "Thứ lỗi. Ta còn có chút việc. Lần sau sẽ cùng hai người luyện công."
"Nguyễn đại nhân đi thong thả."
"Ôi, ©ôи ŧɧịt̠ của lòng em..."
Tố Vương vào bên trong lầu. Tầng một lúc này vẫn đông đúc và ồn ào như mọi khi. Tầng một là dành cho thường dân ít tiền nên hỗn loạn một chút chẳng có gì lạ. Nhưng lúc này thì ngay cả mấy phú hộ, quan lại tầng trên cũng chui xuống tầng một ngồi. Một hàng nam nhân dài ngoằn đứng cạnh sân khấu. Trên đó là hai nữ nhân bị trói chặt tứ chi.
Tử Anh và Hoài Hân. Cả hai đều không có mảnh vải che thân. Một nữ thì trắng đều toàn thân, da thịt mềm mại và yếu đuối. Nữ còn lại thì cơ bắp săn chắc, mông căng kiểu dáng vận động viên, làn da hai màu rám nắng và trắng hồng. Cả hai đều bị bịt kín mắt, tay trói đưa cao, mông trần ngồi trên sân khấu. Đầu gối của họ bị trói gập lại, kéo sang hai bên để lộ âʍ ɦộ đẹp đẽ, rỉ nước liên tục. Mông hai người co giật mạnh mẽ, cứ như có đồ vật gì đó đang kích động lấy thân dưới.
Tử Anh chảy nước mắt như mưa, miệng bị gắn một cái banh miệng khiến cho nàng ta không thể nào khép môi lại được. Trước mặt nàng thì có một nam nhân đẩy thẳng dươиɠ ѵậŧ gân guốc tới, thô bạo mà dùng miệng con ma nữ như cái bồn chứa tinh.
Hoài Hân bên kia cũng bị banh miệng, trước mặt là một nam nhân đang hưng phấn đẩy ©ôи ŧɧịt̠ vào. Nàng này phối hợp hơn Tử Anh nhiều lắm, chẳng có một chút khóc lóc hay chống đối, nhưng hai má nàng đỏ rực, mỗi lần dươиɠ ѵậŧ chui vào miệng là cả cơ thể đều run lên lẩy bẩy. Dáng vẻ ngơ ngác trước tìиɧ ɖu͙© rất dễ thương.
Nam nhân đẩy háng chạm môi Tử Anh, tϊиɧ ŧяùиɠ ấm nóng bắn thẳng vào túi da. Nàng ta không có cơ thể thật sự nên đáng lẽ không nên nếm được mùi vị của tϊиɧ ɖϊ©h͙. Nhưng oái oăm ở chỗ, nàng lại có thể nếm được. Một đời còn sống chưa chạm vào trai bao giờ, đến khi chết, chỉ trong một buổi mà nàng nuốt tinh của không biết bao nhiêu người. Tϊиɧ ŧяùиɠ mặn và sền sệt, là quỷ nên không mắc ói, Tử Anh chỉ thấy kinh tởm tận linh hồn.
"Chủ nhân ở đâu..." Tử Anh há miệng thở dốc. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy dài trên khoé môi. "Gọi chủ nhân cho ta... Ta không thể tiếp tục được... Khoan đã! Nó lại điên lên! Mau kêu nó ngừng lại! Aaaaaa!"
Mông Tử Anh run lên bần bật, nướ© ŧıểυ và tình thủy bắn ra khỏi âʍ ɦộ, nhuộm ướt bề mặt sân khấu vốn đã ướt sẵn. Điều này chứng tỏ nàng ta đã lêи đỉиɦ không ít lần.
Không ít khách nhân quan sát nhị nữ. Bọn họ thấy Tử Anh lại lêи đỉиɦ thì cười rộ. Nam nhân vừa chơi miệng nàng thì đập tay cùng với kẻ vừa lên thay, biểu cảm cả hai vui vẻ cùng cực.
"Giỏi lắm, lão đệ! Ngươi làm nàng ta ra rồi!"
"Chúc ngươi may mắn. Nàng ta dễ ra lắm, cố bền một chút là được."
Bên Tử Anh cứ năm ba phút là y như rằng phóng nước cuồn cuộn. Bên Hoài Hân thì bình tĩnh hơn nhiều, nhưng không có nghĩa khách nhân không chú ý tới nàng. Nữ nhân còn trinh duy nhất của Hoan Hỉ thành, ai nghe cũng ghiền. Khách nhân xếp hàng chơi miệng nàng không ít.
Vũ Kim thấy Tố Vương xuất hiện liền lẽo đẽo chạy tới: "Nghĩa tử, ma nữ kia đúng là quỷ nha. Ra nước nhiều kinh khủng."
Tố Vương nhéo vυ' Vũ Kim và nói: "Có tập luyện kĩ càng chưa đó? Ban nãy thiếu chút nữa gϊếŧ chết con người ta."
Vũ Kim đỏ mặt thè lưỡi, ngực ưỡn tới cho Tố Vương sờ. Nàng một chưởng khiến trang phục của Tử Anh xoắn nát. Da người đối với ma nữ cũng tính là trang phục, thế là Vũ Kim quá tay hủy luôn bộ da của Tử Anh.
Lúc bấy giờ Vũ Kim hết cả hồn, tưởng bản thân gây tội rồi chứ. Lúc sau Tử Anh từ xương hoá thành người khϊếp sợ nàng ta cùng dân chúng không thôi.
Vũ Kim đang bình thường, nàng lúc này bỗng toé nước mắt, mông giật đùi đυ.i. Hai tay che lấy hậu môn, cố gắng kiềm chế phản ứng cơ thể.
"Ồ, Nguyệt Môn lại phát động rồi. Nghĩa mẫu vén váy lên cho chúng khách nhân xem đi chứ." Tố Vương cười da^ʍ mà nói.
Vũ Kim kéo tà váy lên. Váy nàng ngắn tới nửa mông, bộ lôиɠ ʍυ vốn lấp loé nay hiện rõ ra bên ngoài. Nàng ta quỳ xuống đất, hai chân dang rộng, ngón tay đâm vào âʍ đa͙σ bản thân cho sướиɠ. Dâʍ ŧᏂủy̠ bắn ra ào ạt.
Các khách nhân xúm lại, miệng há mở cho dâʍ ŧᏂủy̠ bắn vào miệng. Nuốt lấy dung dịch Vũ Kim phóng ra. Bọn họ trông cứ như lũ chim non, mở to miệng đợi chim mẹ mớm.