Sắc Đạo Giả

Chương 86: Cài chuột

Trong Cửu Long, thành đô nằm chính giữa, phân đất nước thành hai miền Đông Tây. Vị trí Bái Lậu thành chính là nằm ở cực Đông, thuộc về khu vực thảo nguyên không có thế lực nào quản lý.

Tất nhiên, theo lý mà nói thì triều đình nắm giữ tất cả, nhưng thời đại này không giống như hiện đại. Chỉ cần quan lại địa phương gom đủ thuế nộp lên, triều đình sẽ chẳng để tâm tới.

Kế bên khu cực Đông là vùng Bắc Trung Đông và Nam Trung Đông, lần lượt do hai thế lực Tam Thú Diện và Đấu Sơn Phái quản lý.

Tam Thú Diện là ba phe Tri Diện Hội, Hổ Phách Môn và Cuồng Long Phái. Bọn Lưu Nhạc chính là tới từ khu Bắc Trung Đông này, thuộc Hổ Phách Môn.

Thiếu chủ Yến Tiêu Diêu mà ngày trước Tố Vương đã cứu thì thuộc về Đấu Sơn Phái, nằm ở Nam Trung Đông.

Giữa hai thế lực, Đấu Sơn Phái là gần nhất nên Tố Vương quyết định thu thập bọn họ trước. Bọn Lưu Nhạc thì cho trở về làm gián điệp.

Lưu Nhạc vυ' bự cᏂị©Ꮒ rất đã, thả đi thì có chút tiếc, tuy nhiên Tố Vương còn chưa muốn gây ra quá nhiều sự chú ý. Thế giới tiên hiệp lạ lẫm, hắn ở nơi khỉ ho cò gáy nên an toàn, nếu gây ra tiếng động lớn, coi chừng bị một đám tiên thần ở đâu không thấy xuất hiện gϊếŧ chết hắn luôn.

Sáng sớm ngày hôm sau, tám người Hổ Phách Môn. Lý Gia Kiệt, Doanh Yến, Lưu Nhạc và bốn đệ tử khác xếp hàng đứng trong sân vườn trại chủ. Bọn họ không mảnh vải che thân, khắp cơ thể có những vết bầm tím vì bị sử dụng quá cỡ. Nữ bị cᏂị©Ꮒ thì dễ hiểu. Ngay cả mấy tên đàn ông mặt mũi cũng trắng bệch không giọt máu.

Điều này là do Tố Vương đã ném bọn chúng cho Vũ Kim rèn luyện. Con Kim da^ʍ như chó, lại có cơ thể bốc lửa, ít nam nhân nào kháng cự nổi. Nguyên đám nam đệ tử đều đã nghiện ả ta đến điên dại.

Đám nữ đệ tử thì đều bị quăng cho sơn tặc hành hạ. Tố Vương hiển nhiên cũng đã phóng tinh trong cơ thể các ả không ít lần trước đó.

Tám người, chỉ có Ngữ Mạnh Ôn, tên dáng đàn bà mà bướm đàn ông, là mặc đồ đàng hoàng, cơ thể vô hại.

Bên cạnh Tố Vương đứng Vũ Kim, nàng ta vẫn ăn bận dâʍ đãиɠ như thường ngày, bên trên rỗng tuếch chỉ có chiếc khiên ngực dụ hoặc, đầu ti to lớn có một chiếc kim châm đâm xuyên. Bên dưới không mặc qυầи ɭóŧ mà mặc một chiếc quần tắm kiểu cách. Quần tắm chẳng che lấy gì, chỉ một sợi dây chạy ngang mông, phía sau phanh phui nhìn rõ cặp đít, đằng trước có một miếng vải dài phủ xuống. Tấm vải màu vàng mỏng dính, làm nổi bật bộ lôиɠ ʍυ rậm rạp và đen thui. Còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ hơn là không mặc gì.

Đằng sau thông thoáng nên nàng ta muốn cᏂị©Ꮒ là chỉ cần đút ©ôи ŧɧịt̠ vào, chẳng phải lo ngại chi.

"Bái kiến thượng tiên." Mạnh Ôn điệu đà mà quỳ lạy.

Bảy kẻ phía sau cũng làm như thế. Bị hành hạ mấy ngày liền, vừa hận vừa sướиɠ đã khiến bọn hắn trở nên ngoan ngoãn rất nhiều. Ánh mắt của mấy tên nam nhân thì không rời Vũ Kim, khoé miệng chảy dãi ròng ròng.

Tố Vương gật đầu và nói: "Hiện tại, ta sẽ thả các ngươi trở về."

Bảy tên đệ tử run rẩy. Doanh Yến ánh mắt đυ.c ngầu, linh hồn như đã chết đi, không có phản ứng. Lưu Nhạc thì hậu môn và âʍ đa͙σ của nàng đau rát, chẳng còn tâm thần để ý chuyện khác.

"Ta... Ta không muốn đi!" Lý Gia Kiệt ngẩng đầu lên, vội vã nói.

"Ồ, tại sao?" Tố Vương bật cười.

"Ta yêu Vũ Kim, yêu l*и nàng ấy. Thiếu l*и nàng ta sống không được."

Vũ Kim cười khúc khích đầy mị hoặc, cơ thể uyển chuyển bước tới trước mặt của Lý Gia Kiệt. Nàng ta vén tà vải của quần sang bên, âʍ ɦộ đầy nước lộ rõ, chảy ra tới đùi, mùi hương dâʍ đãиɠ truyền đến. Lý Gia Kiệt mơ màng mà hít như chó, mặt đưa về phía bộ lông.

Vũ Kim chặn lại đầu hắn.

"Lý cẩu ngoan, phải nghe lời Tố Vương. Hoàn thành được nhiệm vụ của nghĩa tử. Làm xong trở về ma ma cho ngươi ăn l*и thoả thích."

"Thật chứ?" Lý Gia Kiệt hào hứng nói.

"Thật. Bây giờ sủa lên hai tiếng rồi liếʍ đít cho ma ma đi, chó ngoan!" Vũ Kim xoay lưng lại, cặp mông nhô ra.

"Ẳng ẳng!" Lý Gia Kiệt không chần chừ sủa lên, mặt ụp vào trong khe mông của Vũ Kim, lưỡi luồn vào trong c̠úc̠ Ꮒσα của nàng ta.

Vũ Kim sướиɠ lên rên nhẹ. Lý Giật Kiệt liếʍ láp điên cuồng, cảm nhận làn da mềm mại.

Tố Vương không biết từ đâu lấy ra cây quạt, hắn tới phía trước của Doanh Yến, móc ©ôи ŧɧịt̠ ra đứng đợi.

"Thấy sư huynh của ngươi làm chó liếʍ đít người ta thật sự khiến ta nứиɠ. Ngươi mau mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ cho ta."

Doanh Yến máy móc làm theo, quỳ dưới hai chân mà lết tới chỗ Tố Vương. Miệng ngoan ngoãn bao bọc ©ôи ŧɧịt̠ của hắn, lên xuống nhịp nhàng.

Một sư huynh, một sư muội, thầm yêu mến lẫn nhau. Hiện tại vậy mà không biết xấu hổ làm ra hành động da^ʍ tiện. Miệng của Doanh Yến mềm mại và ẩm ướt khiến Tố Vương rất đã. Có một cảm giác khác biệt với sự điêu luyện của Vũ Kim thường ngày nha.

"Được rồi. Ta sẽ nói cho các ngươi nhiệm vụ của mình. Ta thả các ngươi đi là muốn các ngươi làm gián điệp cho ta. Ngữ Mạnh Ôn sẽ là người liên lạc chính, tất cả mọi chuyện phải báo cho hắn."

Ngữ Mạnh Ôn giật mình nói: "Đại tiên, làm vậy có ổn không? Lỡ bọn chúng phản bội..."

Tố Vương xua tay và nói: "Ngươi không cần lo. Cứ làm theo ta nói.

Các ngươi nghe đây. Hổ Phách Môn là một môn phái võ đạo không nhỏ. Các ngươi một chút tu vi này chắc chắn không thể biết được những điều quan trọng. Đó chính là lý do các ngươi phải bán cơ thể của mình.

Nam nhân buột miệng nhất là khi ở trên giường, các ngươi phải dùng vυ' và l*и mình để moi thông tin cho ta."

Lưu Nhạc cứ tưởng mình đã thoát khỏi ngục cảnh dâʍ ɖu͙©, ai ngờ lại tiếp tục đi trên con đường này. Ả trợn to mắt, đôi môi run rẩy mà nhìn Tố Vương.

"Ngữ Mạnh Ôn. Ta muốn ngươi bảo đảm chuyện này. Tất cả trưởng lão, chấp sự hay tiền bối nào cũng phải đâm l*и của Doanh Yến và Lưu Nhạc, không thiếu một ai."

"Vâng, tiểu dân cố hết sức."

"Ta đã dùng phép lên bọn chúng, từ nay bọn chúng sẽ nghe lời ngươi răm rắp, không dám phản bội hay tiết lộ nhiệm vụ của mình. Ngươi hoàn thành tốt nhiệm vụ, lần sau gặp mặt ta sẽ cho ngươi trở thành nữ nhân."

Ngữ Mạnh Ôn quỳ xuống, thiết tha nói: "Đa tạ đại tiên!"

"Trước khi trở về, cùng ta qua Bái Lậu thành. Nếu cứ để bọn họ đi thì quá phí. Phải để người dân trong thành chơi họ nữa chứ."

Lưu Nhạc lắc đầu như điên, cặρ √υ' to lớn run lẩy bẩy. "Đại tiên, xin hãy tha cho ta. Ta thật sự chịu không nổi nữa! Ta chết mất!"

Doanh Yến thì cứ tập trung mà mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠, chẳng có chút cảm xúc gì.

"Ồ, ngươi không muốn làm từ thiện cũng được thôi. Nhưng chuyện gì cũng phải có một cái giá." Tố Vương mỉm cười, đầu óc lại nghĩ tới những chuyện vui vẻ.

Tố Vương rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi mồm Doanh Yến. Nàng ta đổ rạp lên nền đất mà ho sù sụ. Hắn đi đến trước mặt Lưu Nhạc, dùng quạt nâng cằm nàng ta lên.

"Khi ngươi trở về, không được mặc bất kì đồ lót nào. Cổ áo phải luôn để hở đến rốn, có chịu không?" Tố Vương nói.

Lưu Nhạc cắn răng, nàng ta có Hổ Ý nên là người còn lại lý trí duy nhất trong cả đám. Chỉ cần rời khỏi nơi đây, cách xa tên ác ma này. Cho dù yêu thuật của hắn mạnh tới mức nào cũng sẽ không thể có tác dụng xa tới như vậy.

"Được!"

"Ta chưa nói hết. Cho dù là bất kì ai, ta nói bất kì ai tán tỉnh ngươi, muốn sờ ngươi, da^ʍ ngươi, ngươi cũng không được từ chối. Và ngươi còn phải mang cái này."

Trong tay Tố Vương hiện ra một con sâu trắng mập mạp, to bằng ngón cái, dài bằng ngón trỏ.

"Mang..." Lưu Nhạc tái mặt. "Ý ngài là sao?"

"Quay mông qua đây, vạch c̠úc̠ Ꮒσα mình ra."

Lưu Nhạc bị Sắc Thuật điều khiển, ngoan ngoãn mà làm theo. Cái mông béo bở của ả chìa ra, hai tay thì nắm lấy hai quả bóng tròn, kéo cho khe mông mở ra, c̠úc̠ Ꮒσα lộ liễu. Tố Vương đặt con Cổ vào miệng hậu môn của ả. Nguyệt Môn ngọ nguậy đi sâu vào bên trong.

Lưu Nhạc cắn môi, mắt trợn trắng. Vết thương bị hành hạ chưa lành nên nàng ta rất đau đớn. Con Cổ thì khi kiêng nể gì, bò lúc nhúc vào sâu bên trong hậu môn. Lưu Nhạc chịu hết nổi, cơ thể té xuống đất, nướ© ŧıểυ tràn ra, cái mông vểnh cao mà giật giật. Tố Vương đạp lên mông ả khiến Lưu Nhạc ngã ra.

Nàng ta co lại như con tôm, tay ôm lấy bụng. Con Cổ rung lên như điên khiến nàng vừa đau vừa khoái. Vị trí của nó lại nằm sâu trong c̠úc̠ Ꮒσα, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt khiến Lưu Nhạc muốn thải bẩn tại chỗ.

Bả vai nàng ta run rẩy, mắt rơi lệ mà nức nở: "Không! Đừng rung nữa. Ngừng lại. Ta ra. Ta ra mất "

Lưu Nhạc duỗi thẳng người, lưng cong vòng. Một làn nước lần nữa bắn ra từ trong l*и, lần này thì là dâʍ ɖị©ɧ chứ không phải nướ© ŧıểυ. Phía sau, cơ quan tiêu hoá cũng đẩy từng đống chất thải ra ngoài. Con Cổ há mồm má nuốt lấy hết, hoàn toàn hư hoá tất cả.

Nguyệt Môn Cổ, không chỉ làm sạch hậu môn mà còn ăn hết chất thải. Với mấy người cuồng ȶᏂασ đít thì thật sự là nước thánh.

Lưu Nhạc mất hết mặt mũi, lấy ta che mặt, thút thít mà khóc. Thân dưới thì vẫn không ngừng ra nước bởi vì con Cổ không hề ngừng lại, cứ rung liên hồi khiến Lưu Nhạc nứиɠ cực kỳ.

Tố Vương đi tới và nói: "Từ nay ngươi sẽ vĩnh viễn mang con Cổ này. Tất nhiên ngươi có thể từ chối, ta sẽ lấy nó ra cho ngươi. Nhưng ngươi phải tới Bái Lậu thành."

Lưu Nhạc uất ức tột cùng, nhìn qua khe hở ngón tay mà quan sát khuôn mặt đê tiện của Tố Vương. Bắt nàng ăn bận phóng đãng, không cho mặc qυầи ɭóŧ, lại còn nhét con sâu kì lạ này vào. Như vậy nàng 24/7 đều sẽ nứиɠ như cɧó ©áϊ, l*и luôn tiết nước. Nữ nhân như vậy hoàn toàn là một cục nam châm mời gọi bị cᏂị©Ꮒ.

Tên này muốn nhục mạ nàng, biến nàng thành con điếm của toàn tông. Nàng sao có thể vừa ý hắn. Rời khỏi đây, chỉ cần yêu thuật của hắn giảm bớt, Lưu Nhạc chắc chắn sẽ tìm cách gỡ bỏ con Cổ và lên kế hoạch báo thù.

Hiện tại nàng phải cố gắng nhẫn nhịn, phương án này mặt nào cũng tốt hơn là bị cả thành chơi nát.

Lưu Nhạc đáng thương nhìn sang Doanh Yến. Sư tỷ mạnh mẽ hiện tại cứ như cái xác, chẳng còn một chút biểu cảm gì. Nàng bị lăng nhục quá độ, tâm thái tan nát.

Xong chuyện của Lưu Nhạc, Tố Vương đi sang tên Lý Gia Kiệt. Gã ăn đít Vũ Kim rất hăng, chẳng để ý tới gì khác.

Vũ Kim biết điều mà lui sang bên. Lý Gia Kiệt thất vọng nhưng không nói gì.

"Nhiệm vụ của nam nhân các ngươi chính là thu thập công pháp cho ta, càng nhiều càng tốt. Thậm chí không chỉ công pháp, bất kì cách tu luyện, vũ khí, kỹ thuật nào hữu dụng cũng có thể.

Làm tốt thì ta sẽ cho Vũ Kim hầu hạ các ngươi nguyên một ngày."

"Thật sao? Đa tạ, đại tiên!"

"Chúng ta sẽ cố gắng hết sức."

Lý Gia Kiệt thì trầm ngâm suy nghĩ, hắn nói: "Nhưng đại tiên, chúng ta mặc dù là lực lượng trung kiên của Hổ Phách Môn, lại không phải là tầng cao nhất. Sợ là không thể thu gom tất cả."

Tố Vương chỉ qua hai người Lưu Nhạc, Doanh Yến: "Chẳng phải còn các sư muội của ngươi sao. Đảm bảo bọn họ bị chơi nhiều một chút, ta cá là với nhan sắc đó. Cho dù là trưởng môn cũng ói hàng."

Lý Gia Kiệt sững sờ, Tố Vương đây là muốn hắn bán da^ʍ sư muội của mình. Lưu Nhạc không nói, Doanh Yến còn từng có tình cảm với nhau. Hắn dám nhẫn tâm bán da^ʍ người yêu sao?

Lý Gia Kiệt dám. Hắn hiện tại chỉ mê vυ' và l*и Vũ Kim, còn lại đều là gió thoảng mây bay. Đừng nói bán da^ʍ sư muội và tình nhân, bán mẫu thân hắn cũng dám.