Sắc Đạo Giả

Chương 77: Yến và Kiệt

Lưu Nhạc chậm rãi há to miệng, đón ngay đầu khấc của Tố Vương.

Tố Vương khoái chí cười khằng khặc, tay vuốt lấy mái tóc dài của Lưu Nhạc. "Không phải như thế."

"Là như thế này." Tố Vương nắm tóc Lưu Nhạc, đẩy ©ôи ŧɧịt̠ tới mãnh liệt. Cả ©ôи ŧɧịt̠ chui tọt vào cổ họng nàng ta.

Lưu Nhạc run lên bần bật. Cổ họng trinh trắng chưa ngậm ©ôи ŧɧịt̠ bao giờ đâu có chịu nổi c̠ôи ŧɧịt̠ hai mươi centimet. Nàng khó chịu đến ứa ra nước mắt, ống thở tắc nghẽn hoàn toàn không hấp nổi khí. Đã vậy, Kim Cương Công phát uy. Dù Lưu Nhạc ghét bỏ cỡ nào, cơ thể nàng ta lại thích thú nhường nào. Nước mắt, nước dãi chảy ra như suối. Dịch nhờn trôi ra không hề tiếc. Lưu Nhạc chưa bị cᏂị©Ꮒ lần nào, cảm nhận được sự hưng phấn của việc lêи đỉиɦ, dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn trào. Bọng đái tan vỡ, nướ© ŧıểυ vàng khè chảy ra, nhuộm ướt mảnh đất xunh quanh nàng ngồi.

Tố Vương cười to, từ lúc luyện thành Kim Cương Công, biểu cảm này chính là điều hắn ưa thích nhất. Nước bắn tung toé, cơ thể run bần bật, nhìn rõ ràng là rất khó chịu, nhưng biểu cảm lại mê dại không lẩn vào đâu được.

Lưu Nhạc mất nước, chẳng còn sức mà ngồi. Cơ thể buông thả ngã xuống, nằm dài trên bãi đất bản thân vừa mới đái ra, ©ôи ŧɧịt̠ trong miệng tụt khỏi. Dù chỉ là khoảnh khắc chà xát, nàng lại sướиɠ như điên, hông tê dại đầy run rẩy.

"Ngươi không uống? Vậy thì hắn chết." Tố Vương giả ngu nói.

Lưu Nhạc sửng sốt, cố gắng dùng sức ngồi dậy, giọng mềm oặt như nước: "Không... Ta uống."

Đám đệ tử Hổ Phách Môn đều trợn to mắt trước phản ứng dữ dội và mất mặt của nàng. Bọn họ đều nhìn thấy dòng nướ© ŧıểυ tuôn ra từ âʍ ɦộ của Lưu Nhạc. Mấy nam nhân vậy mà không kiềm được da^ʍ tâm, hơi thở khô nóng, tim đập có chút mặt.

Doanh Yến nhìn biểu hiện bọn họ mà lòng đầy khinh bỉ: "Nam nhân.",

Lý Gia Kiệt thì sửng sốt. Hắn không phải là không biết tìиɧ ɖu͙©, mấy sư huynh đệ lén lút đi lầu xanh, kể lại những tư thế kỳ quái rất chi tiết. Mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ hắn không xa lạ, nhưng hắn không nghĩ tới nữ nhân phản ứng lại kịch liệt như thế.

Lưu Nhạc thì xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Nàng vậy mà tại trước kẻ địch, trước đồng môn sư huynh muội làm ra hành động bất nhã, l*и lông phóng nước không kiêng nể. Lưu Nhạc không dám ngẩng đầu lên, không dám nhìn đồng môn có biểu cảm gì, nàng chẳng còn mặt mũi nào nữa.

"Chờ gì nữa?" Tố Vương lung lay ©ôи ŧɧịt̠ trước mặt nàng.

Lưu Nhạc há miệng ra, chậm rãi ngậm lấy đầu khấc, nàng không dám để cho Tố Vương nhấn đầu mình nữa. Mặc dù đái ra hết rồi. Nhưng lỡ như nàng còn nước bên trong thì sao, không thể lặp lại hành động kia. Trong lòng nàng, vậy mà cũng có chút mong đợi. Dù là giấu sâu trong tâm, sự khuất nhục và căm ghét tràn đầy bề mặt, nhưng cảm giác hưng phấn tột đồ đó thật là mê ly.

Đầu khấc đỏ hỏn và nóng hổi lần nữa vào miệng. Hông Lưu Nhạc không tự chủ mà run bần bật như muốn ra nữa. Nàng dùng tay đè hai đùi, muốn để cho chúng yên phận, nhưng cơ thể sướиɠ là vẫn cứ sướиɠ, không hề dừng lại. Nếu cứ tiếp tục thế này, nàng lại lêи đỉиɦ. Không còn cách nào, Lưu Nhạc chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tố Vương. Cầu hắn mau mau đái ra cho nàng uống.

Tố Vương đáp lại ánh mắt của nàng, dòng nướ© ŧıểυ nóng hổi chứa đầy dục khí phun ra. Lưu Nhạc thế mà lại sướиɠ, tay không kiềm nổi hông nữa, để nó nhảy lên bần bật, dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn trào lâng nữa. Nhưng phía trên nàng vẫn giữ chặt, hai tay bấu lên đùi Tố Vương, cố gắng giữ cho cái miệng của nàng không rời khỏi đầu khấc hắn. Nướ© ŧıểυ của hắn vậy mà làm nàng thích vô cùng, khó uống như rượu, nhưng cũng làm lòng lâng lâng như rượu. Nướ© đáı tiết ra ngoài miệng nàng, chảy dài trên cằm và làm một đường xuống cổ rồi xuống bầu ngực to lớn.

Không biết từ khi nào, hắn đã xong. Lưu Nhạc vẫn giữ tư thái mở miệng, dư vị trên lưỡi khiến nàng có phần lưu luyến đồng thời hụt hẫng vì đã hết.

"Trông biểu cảm nàng ta kìa. Rõ ràng là rất thích." Lão Nhị buông một câu nói.

Lưu Nhạc giật mình, giấu đi sự mê dại trên mặt. Gò má hồng hào cúi thấp, lòng xấu hổ không thể nào tả. Nàng vậy mà lại tỏ ra yêu thích nướ© ŧıểυ của kẻ lạ mặt. Nàng thật sự không thể cứu vãng. Chẳng lẽ nàng lại dâʍ đãиɠ như vậy sao. L*и nàng nhúc nhích, bởi vì tính kí©ɧ ɖụ© từ dục khí mà đói khát được cᏂị©Ꮒ. Tim đập nhanh như trống, cơ thể không chút vải vậy mà rất nóng nực. Nàng muốn có một cơ thể nam tính ôm lấy bản thật cực kỳ.

"Phong, Dã, Cẩu, Hai, Thu. Các ngươi tới trước đi." Kéo quần lên, Tố Vương nhường đường cho năm anh em sơn tặc chơi đùa nàng. Bọn họ đầy vui vẻ mà bước tới.

Đám đệ tử Hổ Phách Môn đều nhìn lấy đất, không dám chứng kiến cảnh đồng môn bị nhục nhã. Chỉ có Mạnh Ôn cười càng tươi, đầy khoái chí nhìn Lưu Nhạc bị đùa không khác gì một con đĩ.

Lý Gia Kiệt mặt đã không còn chút cảm xúc, thẫn thờ không hồn. Doanh Yến vẫn còn một mặt lạnh, giấu sâu hận thù, tính toán một ngày trả lại tất cả.

Tiểu Cẩu nhanh nhảu chen lên trước. Có ©ôи ŧɧịt̠ mới xong, hắn hứng tình cực kỳ, có cơ hội là phải cᏂị©Ꮒ. Đi đường tám tiếng đồng hồ, một nửa thời gian đã là giày vò con gái.

Lưu Nhạc sợ hãi nhìn ©ôи ŧɧịt̠ dài như ©ôи ŧɧịt̠ ngựa của hắn. Một chút lưu luyến ban nãy bay sạch. Nàng mở miệng muốn nói gì nhưng Tiểu Cẩu chẳng quan tâm, nắm đầu nàng mà cho nguyên ©ôи ŧɧịt̠ xuống cổ, bạo lực cực kỳ.

Một chút sung sướиɠ cũng không có, chỉ có nghẹt thở và khó chịu tột cùng. Lưu Nhạc vùng vẫy, hai tay quờ quạo đánh lên chân Tiểu Cẩu. Côи ŧɧịt̠ hắn đâm xuyên cổ nàng, dù là chưa tới nhưng nàng có cảm giác như hắn đâm tới dạ dày nàng luôn. Sự thật thì không xa lắm. Tiểu Cẩu không phí thời gian, đái ra một đống, bắn thẳng xuống bụng Lưu Nhạc. Nàng ta phát ra tiếng òng ọc từ cổ họng, không thể thở khiến đầu óc nàng ngu muội, cơ thể xụi lơ, đến cả vùng vẫy cũng chẳng có. Nàng chỉ cảm giác được một dòng nước ấm đi xuống bụng, pha loãng dạ dày chẳng chứa được bao nhiêu kia.

Tiểu Cẩu đái xong, thấy mặt nàng trắng bệch thì vội vàng rút ra. Lưu Nhạc ngã lên đất, miệng ho sù sụ. Mùi nướ© ŧıểυ xộc lên mũi khiến nàng mắc ói cực kỳ. Và nàng ói thật, mật xanh mật vàng, nướ© ŧıểυ cùng một chút thức ăn khi trước đua nhau mà ra. Màu sắc trộn lẫn đầy kinh tởm.

Doanh Yến nhìn nàng, lòng đầy thương xót. Nàng chưa từng rơi một giọt lệ từ lúc bị bắt. Hiện tại lại chảy dài một đường ướt từ khoé mắt xuống má. Ác nhân.

Lý Gia Kiệt thì nhăn nhó, đôi mắt nhìn sư muội nhỏ bé không rời. Mới sáng nay bọn họ còn vui vẻ nói đùa với nhau. Hiện tại nàng lại bị hành hạ đến mức này.

Lưu Nhạc mặt không còn một giọt máu, nhưng nàng rất kiên cường. Sau khi lau khoé miệng thì lại vào vị trí, không hề mở miệng nói một câu.

Tố Vương xoè cây quạt, vung vẩy bản thân cho mát. Hắn mở miệng: "Lưu cô nương trông không tốt lắm nha. Ở đây có hai mươi huynh đệ. Ngươi... chịu nổi không?"

Câu hỏi của hắn không hề xuất phát từ lòng thương hại, lúc nói ra miệng nở nụ cười đầy thích ý.

"Ta chịu nổi!" Lưu Nhạc không hề do dự nói. Dường như sợ Tố Vương đổi ý, nàng ta mau chóng ngậm vào ©ôи ŧɧịt̠ mới, hai bầu vυ' to lớn trắng trẻo run run trong gió.

Tố Vương mặc kệ nàng, sự chú ý của hắn quay sang cô bé bảy điểm còn lại, Doanh Yến. Lưu Nhạc nhỏ nhắn, mũm mĩm với cặρ √υ' to lớn. Doanh Yến cao gầy, mảnh mai trông như người mẫu catwalk mà Tố Vương thường thấy ở thế giới cũ. Hắn sa chân đến gần, đưa mũi đến cổ ả ta mà hít hà. Vừa mới đánh nhau xong, mồ hôi nhễ nhại, mùi cơ thể đậm đà, lưu luyến.

Tố Vương khẩy nhẹ ngón tay, tháo gỡ một chút trói buộc cho bọn Hổ Phách Môn. Nếu cứ để Doanh Yến đứng đơ như tượng thì chán lắm, hắn muốn thấy sự phản kháng của ả và sự căm hờn của bọn còn lại.

Doanh Yến tìm lại được chút sức lực, khuôn mặt giận dữ, ả gồng hết tất cả sức mạnh mà chưởng vào ngực Tố Vương. Nhuyễn chưởng không lực, nhìn cứ như tình nhân giận dỗi đánh yêu lên lang quân. Doanh Yến có chút sững sờ. Tố Vương thì nở rộ nụ cười, da^ʍ tâm tăng cao. Hắn nhào đến ôm lấy cơ thể trần trụi, lưỡi đột nhập vào giữa bờ môi nàng ta.

"Không được... Ta..." Doanh Yến giãy dụa, hai tay mềm mại quờ quạng. Nàng ghét Tố Vương. Ghét tên cầm thú không có lý do gì cả bỗng dưng tập kích bọn nàng. Bắt nàng cùng các sư muội loã lồ không mảnh vải đứng yên cho các nam nhân lạ mặt xem hết. Nàng ghét cực, nàng muốn gϊếŧ hắn. Nàng sướиɠ. Lưỡi hắn như tơ điện, khiến môi nàng tê dại. Lưỡi nàng không tự chủ được mà bắt lấy nó, cùng nó giao hoà. Một cảm giác kì lạ sôi trào ở giữa chân.

Doanh Yến choàng hai tay ôm lấy Tố Vương, ép chặt ngực mình lên ngực gã, cảm nhận ©ôи ŧɧịt̠ to lớn cứng ngắc bên dưới đè lên mu. Tố Vương như con sói đói khát mυ'ŧ chùn chụt cặp môi Doanh Yến. Nàng ta rõ ràng ẩn giấu một nguồn sức mạnh khổng lồ bên trong cơ thể. Nhưng cơ bắp chẳng có tẹo nào, da thịt phẳng phiu mềm mại tựa thủy. Khác hẳn với Hoài Hân cùng mấy nữ võ giả Hà gia. Tố Vương luồn tay ra sau bóp lấy mông Doanh Yến. To lớn, đàn hồi, trơn bóng. Nhào nặn rất có tính dẻo. Khác với Hoài Hân săn chắc nhưng khó biến hình.

Phổi Doanh Yến phập phồng, từng tiếng rên êm ái bắt đầu phát ra từ cổ họng. Nàng ta vậy mà rất nhanh bị tìиɧ ɖu͙© chiếm đóng, ý chí còn kém hơn Lưu Nhạc.

"Cẩu tặc, ngươi mau buông sư muội ra." Lý Gia Kiệt gào thét, giọng khàn đặc khó nghe.

Tố Vương liếc qua, thấy gã tức giận tột cùng thì lòng càng khoái chí. Hắn kéo Doanh Yến tới ngay trước mặt Lý Gia Kiệt, hắn thì đứng sau Doanh Yến, hai tay sờ soạn cơ thể tuyệt đỉnh của danh môn chính phái.

"Ta cứ sờ sư muội ngươi đấy. Ngươi làm được gì?" Tố Vương kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói, tay mân mê hai đầu ti cực kỳ dễ thương và hoàn mỹ của Doanh Yến.

Doanh Yến mặt đỏ gay, mắt không dám nhìn Lý Gia Kiệt. Nàng quay đầu sang bên, không có chống cự, biểu cảm khuất nhục cực kỳ. Lý Gia Kiệt bị nộ hoả công tâm, thiếu chút nữa là tẩu hoả nhập ma. Bỗng nhiên, một đôi tay uyển chuyển ôm lấy Lý Gia Kiệt từ phía sau lưng, sau đó rất nhanh nhẹn luồn tay chộp lấy ©ôи ŧɧịt̠ gã.

"Dươиɠ ѵậŧ rõ ràng đã cứng ngắc rồi. Vị này rất thích nhìn sư muội bị sử dụng, nghĩa tử ạ! Con cứ tiếp tục phát huy." Vũ Kim oanh oanh yến yến. Không biết nàng đã tới gần từ khi nào, da^ʍ phụ thấy Lý Gia Kiệt đẹp trai quá thì liền mò tới dê xòm.

"Tiện nhân! Mau buông tay ra!" Lý Gia Kiệt giơ tay, muốn tát bay Vũ Kim. Tố Vương nhẹ khẩy ngón tay, gã họ Lý trở nên cứng ngắc như tượng, hai tay đưa cao.

"Tư thế này không tồi nha." Vũ Kim giơ ngón cái cho Tố Vương. Lúc đầu nàng thấy hắn làm cái hành động này, sau này biết nghĩa rồi thì bắt trước.

Vũ Kim quỳ trước mặt Lý Gia Kiệt. Côи ŧɧịt̠ trung trung hiện ra rõ rệt. Vũ Kim hao hừng cực kỳ, lấy hai tay mà sọc. Dươиɠ ѵậŧ đã cứng sẵn rất nhanh đạt kích thước tối đa.

"Ý, ©ôи ŧɧịt̠ của tên này kì lạ thật. Lúc bình thường không có gì đặc biệt, nhưng mức độ tăng trưởng rất lớn." Vũ Kim nói, độ nứиɠ tăng cao, hai chân không kiềm được chà xát với nhau.

Doanh Yến đối diện nhìn chăm chăm dươиɠ ѵậŧ của Lý Gia Kiệt. Nàng đã thích sư huynh từ lâu, hai người thường ngày thân thiết, nhưng vẫn chưa bao giờ đi ra một bước kia. Có lẽ vì nàng ngại, có lẽ vì rèn luyện võ công mà bỏ nhiều cơ hội. Hiện tại nàng thật sự ước gì mình đã bạo dạn hơn, đã tỏ tình với sư huynh.

Vũ Kim không phí thời gian, miệng ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ lạ mà mυ'ŧ, biểu cảm say mê tột cùng. Lý Gia Kiệt mâu thuẫn như điên, cảm xúc thì đỉnh cao căm giận, cơ thể thì lại lâng lâng thư sướиɠ. Côи ŧɧịt̠ được mυ'ŧ truyền đến một làn sóng cảm nhận mà hắn chưa bao giờ biết qua, nó thật thoải mái, thật dễ nghiện.

Tố Vương đối diện thì banh chân Doanh Yến ra, khu rừng rậm rạp hiện rõ ra trước mặt tất cả. Lý Gia Kiệt thở hồng hộc, tròng trắng của mắt tràn đầy tơ máu, con ngươi không rời cái l*и bày ra của Doanh Yến. Tố Vương đưa tay sờ sẫm cái l*и trinh tiết. Môi l*и của Doanh Yến lả tả khắp nơi, nở rộ như hoa hồng, hiển nhiên là thuộc loại l*и lộ giống Vũ Kim.

"Nghĩa mẫu, ngươi nhìn này. L*и nàng ta giống ngươi lắm." Tố Vương nói.

Vũ Kim đang mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ đã, nghe vậy lập tức rút ra, quay sang nhìn Doanh Yến.

"Thật sự giống l*и của ta ghê!" Vũ Kim sáp tới phía dưới Doanh Yến, khuôn mặt gần trong gang tấc với háng của ả, đôi mắt chuyển di ngắm nhìn âʍ ɦộ lạ lẫm.

Doanh Yến sợ hãi và xấu hổ. Tay đưa xuống muốn che lấy nhưng bị Tố Vương giữ lại.

Tố Vương thơm lấy cổ ngọc trắng trẻo của nàng ta, ngửi lấy hương thơm khiêu lòng. "Ngươi ban nãy hùng hổ lắm mà, tại sao hiện tại lại ngại ngùng thế kia?"

Doanh Yến định trả lời thì Vũ Kim bên dưới chúi đầu tới, cả cái miệng há to mà húp lấy âʍ ɦộ của ả. Cái lưỡi rắn tuôn ra đâm vào bên trong âʍ đa͙σ. Doanh Yến kém chút rên to nhưng bờ môi láu cá phản ứng nhanh kịp thời đóng chặt.

"Sao ngươi không trả lời?" Tố Vương cũng chơi trò ướŧ áŧ, lưỡi thè ra liếʍ một đường trên cổ ngọc Doanh Yến.

Doanh Yến run lẩy bẩy, mắt nhắm tịt, răng cắn môi. Nàng thật sự đang bên bờ vực tuôn trào, không dám phản ứng, không dám thả lỏng, chỉ sợ một giây lầm lỡ là sẽ có một thứ gì đó tuôn ra.

Vũ Kim mυ'ŧ lấy âʍ ѵậŧ của Doanh Yến. Nàng ta không kiềm được nữa, nước bắn tung toé, đầu giật cái đυ.i bật ngửa ra sau.