Hai "tỷ" muội họ Tiết bị Tố Vương da^ʍ hoá mang về luôn Tứ Vận Lâu. Tất nhiên so với đám kỹ nữ còn lại thì hai người họ xếp vào nhóm Kim Huyết. Đám kỹ nữ phải làm việc tiếp khách. Bọn kiều nữ Kim Huyết thì chỉ khi nào muốn cᏂị©Ꮒ mới ló mặt ra.
Khi họ Tiết tiến vào lầu, Vũ Kim ngay lập tức sáp tới mà trầm trồ. Nàng xoa nắn bầu ngực hoàn hảo của y.
"Đây rốt cuộc là mỹ nữ nơi nào? Nhan sắc khủng bố đến vậy." Vũ Kim có chút ghen tỵ mà nói. Từ lúc đi theo Tố Vương, nàng hoặc là nữ nhân duy nhất hoặc là nữ nhân đẹp nhất. Dù có Huyết Nữ xuất hiện nhưng cả hai cũng sàn sàn nhau, mỗi người một vẻ. Hiện tại có một nữ nhân đè đầu nàng khiến Kim có chút bực bội.
"Ta giới thiệu với ngươi. Vị này là Tiết Vân Lan, hay còn được gọi là Tiết thư sinh." Tố Vương vuốt ve cằm trơn của Vân Lan nói.
"Ưʍ..." Mắt Vân Lan lim dim, sóng nước dập dìu.
"Tiết thư sinh? Lúc đó ta nghĩ làm sao eo ngươi thon như vậy, thì ra là cái giả trai." Vũ Kim bật thốt nói.
Cả nhóm chia ra. Tố Vương với Vũ Kim đi gặp Vấn Phong. Hai tỷ muội họ Tiết thì được Ải Ma Ma dắt đi xem phòng ở mới. Tứ Vận Lâu rộng lớn, chỗ chơi nhiều và chỗ ở cũng nhiều, không lo lắng thêm mạng. Nạp thêm mấy chục cái Tiết thư sinh cũng được.
Phòng ở của Tứ Vận Lâu cũng được tính là xa hoa, mặc dù không so được với mấy phú hộ ở riêng nhưng so với dân thường thì ngon chán. Bọn họ rất mau chóng làm quen với nơi ở mới. Trong một tháng này thì Tố Vương cũng đã cưỡng ép lấy luôn mảnh đất phía sau lầu, ban đầu nó thuộc về một cái thương gia nào đó. Hắn cùng đám Vấn Phong đột nhập tư gia, cùng hϊếp tập thể người vợ và bắt ép như ý lang quân của nàng giao ra khế đất. Sau đó cả đám phủi mông rời đi như không có chuyện. Vì để phòng ngừa bất trắc, Tố Vương nặn luôn lại cái bộ não của phú hộ đó, đảm bảo y không gây ra phiền phức cho mình.
Chuyện hãʍ Ꮒϊếp cưỡng đoạt này một tháng này xảy ra liên miên, thế nên Tố Vương mới không đột phá được kỷ lục dục tính nhiều. Nữ nhân trong thành hầu hết mà có chút tư sắc đều bị đám sơn tặc chơi sạch. Chỉ kỳ lạ ở chỗ nữ nhân đẹp mà còn trinh lại ít vô cùng. Cứ ngỡ văn hoá cổ đại tam tòng tứ đức thì các nữ nhân sẽ giữ mình kỹ càng, ai ngờ đâu lén la lén lút dính líu khắp nơi, toàn là những chuyện tình bi thảm. Tố Vương đã hiểu vì sao ở thế giới cũ lại lắm tiểu thuyết máu chó như vậy, đơn giản là viết chuyện của bản thân ra nha. Song nói đi cũng phải nói lại, nguyên âm cũng không phải là ít, chỉ là toàn nữ nhân bình bình, hiện tại Tố Vương không thiếu nữ nhân sáu bảy điểm, hắn khó ưa nên cũng chẳng đi thu thập. Có Thiên Thời Thuật đỉnh trời, không cần phải quá vội vàng tăng sức mạnh, cứ thoải mái chơi bời. Dù sao mục đích của hắn cũng chẳng phải trường sinh hay nắm giữ vận mệnh bản thân, đơn giản là cᏂị©Ꮒ, cᏂị©Ꮒ và cᏂị©Ꮒ. CᏂị©Ꮒ đa dạng gái, cᏂị©Ꮒ càng nhiều hơn và cᏂị©Ꮒ đủ loại cách.
Mảnh đất phía sau nhà thì được hắn đập ta tu bổ thành một cái hồ tắm tự nhiên, phong cách làm khá giống cái nhà tắm ở sơn trại. Tiểu Cẩu chỉ huy xây cái cũ nên hắn cũng giao cho xây cái mới. Tên này thật sự có nhiều tài năng ẩn tàng, dựng nên cái hồ tắm rất được. So ra kém với mấy cái resort hiện đại nhưng khoa học kỹ thuật thua kém, thiếu người thiếu vật mà vòng vòng mấy tuần đã xây thành đã là một kỳ tích, Tố Vương đã rất hài lòng.
Tứ Vận Lâu máu da^ʍ cuồng nhiệt nên bọn họ cũng chẳng xây kín kẽ gì lắm. Bức tường cao chỉ đến nửa người trưởng thành, đám nam nhân trong thành muốn nhìn lén thì đúng thoải mái, chẳng ai che được. Chỉ là nhìn thì nhìn được, nhưng quấy rầy bọn kỹ nữ là không được. Quanh hồ luôn có mấy tên sơn tặc hoặc tộc nhân Hà gia trông chừng, đảm bảo không có chuyện gì xảy ra. Đây cũng chẳng phải vì bảo vệ tấm thân "trong sạch" của đám kỹ nữ, đơn giản là vì trật tự và lập uy. Trong đó, cũng có một phần là câu khách. Nhìn thì đã, muốn chơi thì tới Tứ Vận Lâu chi tiền. Tố Vương mới đến đây, thân gia mỏng manh, tiền bạc là vật ngoài thân nhưng kiếm thêm phòng ngừa là nên.
Tiết thư sinh rời đi một mình đến hồ tắm. Vân Linh thì uể oải lăn ra ngủ trong phòng. Trong quá trình chuyển thành nữ thì Vân Lan cũng được cường hoá thể chất, nàng không sợ bị Tố Vương hành. Vận Linh thì khác, bị ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố cùng Kim Cương Công ép nước, nàng chẳng còn chút sức lực gì. Lúc đến đây cả hai chân run lẩy bẩy.
Hồ tắm rộng rãi, phân ra thành mấy cái hồ nhỏ đủ cho bảy tám người một lần. Giữa những hồ nhỏ có đường rãnh nối với nhau thành một dòng nước. Nước ở đây mát mẻ nhưng không có cái cảm giác khoan khoái, dễ chịu như trên sơn trại. Dù sao trên đó cũng là nước khoáng.
Khi Vân Lan đi đến hồ nước, nàng chẳng có tấm vải nào trên thân. Người của Tứ Vận Lâu cũng chẳng cho nàng mang theo cái gì để che chắn, bị giữ lại hết ở cửa vào. Vân Lan mới mất trinh, không có nhiều tính da^ʍ trong người, đi lại loã lồ như thế khiến nàng xấu hổ cực kỳ, mặt đỏ rực như máu. Song nàng cũng không còn cách nào.
Tứ Vận Lâu có một cái cửa sau nối ra tới hồ tắm, khi Vân Lan ra tới nơi, ngực tròn căng đét, không biết có phải vì nứиɠ hay không mà đầu ti cương lên. Phía xa, đằng sau lớp hàng rào thấp lùn có nhiều cái đầu ngó lên, hiển nhiên là một đám nam nhân đi nhìn lén nữ nhân tắm. Nhưng mà Tứ Vận Lâu xây thế này thì cũng không thể gọi là nhìn lén được. Bọn chúng thấy Vân Lan đi ra thì trợn hết cả mắt. Thường ngày kỹ nữ ra ra vào vào không mảnh vải, người nào người nấy nhìn cũng tươi ngon cực kỳ, đặc biệt bọn nam nhân còn ghi nhớ rõ giờ giấc Vũ Kim cùng Huyết Nữ đi tắm mà rình xem. Hiện nay đột nhiên lòi ra một nữ nhân còn đẹp hơn nhị nữ, khiến cả đám ngạc nhiên không thôi.
"Ý! Đây là cô nương nào? Thế mà lạ mặt như vậy?"
"Tân mỹ nhân, tân mỹ nhân nha! Tứ Vận Lâu có thêm mỹ nhân!"
"Kỳ quái, tại sao ta thấy nàng này có chút quen quen."
Vân Lan che mặt, vội vàng chạy xuống hồ, ngâm mình trong nước. Nàng mong nước hồ che bớt đi cơ thể song mặt nước trong vắt, chẳng có tác dụng gì. Cơ thể trắng trẻo lộ ra kĩ càng. Lúc nàng chạy khiến hai bầu vυ' tung hứng, cặp mắt đám nam nhân giật lên giật xuống, ©ôи ŧɧịt̠ ai cũng cứng ngắc, miệng nhấm nháp thèm thuồng.
"Trời ơi! Cái cơ thể này thật khiến người ta muốn phạm tội."
"Bóng quá! Trơn quá! Da người mà long lanh như ngọc được sao?"
"Khoan đã! Ta nhớ ra rồi. Nữ nhân này nhìn giống hệt Tiết thư sinh!"
Đám nam nhân ngơ ngác nhìn nhau, trong đầu bọn chúng nhớ lại hình ảnh của tên thư sinh ỏng ẹo kia. Eo thon, vai gầy, mặt búng ra sữa. Nếu là nam nhân thì đúng là kì lạ, nhưng là nữ nhân thì tất cả mọi chuyện đều sáng tỏ. Cả đám hít sâu, dường như phát hiện ra một bí mật trọng đại.
"Thì ra là thế! Hèn chi tên này không thèm dòm ngó đến cô nương ở Tứ Vận Lâu. Nàng rõ ràng là nữ nha."
"Nhìn cặp ngực với âʍ ɦộ trơn láng kia thì không thể nhầm lẫn được nữa. Nữ nhân chắc rồi."
"Ta phải đi báo chuyện này với mọi người!"
Vân Lan như có như không nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ. Đám nhìn lén nói năng to tiếng không kiêng nể, nàng không nghe thấy mới là có vấn đề. Nhưng nàng thật ra là nam nhân mà, không phải nữ nhân. Vân Lan mâu thuẫn trong lòng, l*и đã bị Tố Vương chơi, còn sáu chín với muội muội của mình. Nàng thật sự là nam nhân sao. Nàng biết rõ đã không còn rồi.
Một bóng hình mờ ảo xuất hiện. Hình xăm cá tính nằm giữa háng, dâʍ đãиɠ câu dẫn lòng người. Khuyên ngực vàng choé lấp lánh dưới ánh mặt trời, rung rinh trên hai đầu ti khiến người nhìn nóng nảy hết cả. Huyết Nữ ngạc nhiên quan sát Vũ Kim.
"Ban nãy ta có nghe nói người mới gia nhập. Không thể tin lại là ngươi." Huyết Nữ nói.
Tiết thư sinh ngơ nhác nhìn Huyết Nữ. Chỉ trong vài ngày mà Huyết Nữ thay đổi thật nhiều. Trước đó hình tượng xa cách lãnh diễm đã không còn. Chỉ có một phong thái như xa như gần, mời gọi nhưng có mùi nguy hiểm đầy quỷ dị. Nàng nhớ lại cô nương khổ sở bị xích ngoài cổng của Tứ Vận Lâu, hiện tại mà đã biến thành cái dạng này, y cũng không thoát khỏi ma trảo của kẻ đó.
"Ngươi là Huyết Ngọc Nữ?" Tiết thư sinh nói.
"Ngày đó phải cảm ơn ngươi. Nếu không có tấm chăn đó của ngươi, ta có thể đã không chống chọi qua ngày đầu tiên." Huyết Nữ ngồi xuống bên cạnh Vân Lan, vai đυ.ng vai. Hai làn da mịn màng chạm vào nhau.
Tiết Vân Lan chau mày, biểu tình thương cảm. "Ngươi thay đổi rồi."
"Ngươi cũng vậy." Huyết Nữ nói, tay nghịch ngợm sờ lấy cái đùi của Vân Lan. Da mịn thật chứ, còn mềm hơn cả của nàng. "Tại sao ngươi lại ở đây?"
"Ta..." Vân Lan đấu tranh tư tưởng, môi cắn lại. Nàng cũng không chắc chắn vì sao nàng lại ở đây. Nói bắt buộc thì có bắt buộc, nói nàng bị ©ôи ŧɧịt̠ của Tố Vương mê hoặc cũng hoàn toàn đúng. Hiện tại nam thân không còn, thật sự là một sự nhục nhã. Nhưng cứ mỗi lần nhớ lại cảm giác thần tiên kia, tâm của nàng lại lay động.
"Ngươi cũng không biết?" Huyết Nữ nhẹ nhàng ôm lấy Vân Lan. Nàng cũng mâu thuẫn cực kì. Ở lại nơi này, nàng càng ngày càng cách xa con người trước đó. Da^ʍ tính cứ ngày một tăng cao. Nhiều khi ở một mình, Huyết Nữ suy tính bỏ trốn, rời khỏi nơi này làm lại từ đầu. Nhưng vẫn là cảm giác kia khiến nàng ở lại, cái cảm giác khi bị cᏂị©Ꮒ, được các thân hình nam tử mạnh mẽ quay quần. Cảm giác thoả mãn khắp mọi ngóc ngách cơ thể.
Sự cứng cỏi của nam nhân còn lại bay hết, một dòng lệ lặng lẽ tuôn ra khoé mắt Vân Lan. Nàng gục đầu vào vai Huyết Nữ. Huyết Nữ thì không nói gì, bất động làm chỗ dựa cho nàng. Vân Lan từng giúp y, hôm nay y coi như đáp trả nàng.
"Ta thật sự không biết bản thân tại sao lại ra đến nông nỗi này. Nếu ta chống cự nhiều hơn có lẽ đã không thất thân." Vân Lan lẩm bẩm, giọng nghẹn ngào.
"Chống cự sao? Ban đầu ta cũng nghĩ như ngươi. Chỉ là..." Nàng không nói hết câu. Chỉ là nàng thật sự đã không còn muốn chống cự nữa.
Huyết Nữ nâng cằm Vân Lan lên, mở miệng nói. "Ta hỏi ngươi một câu. Ngươi phải trả lời thật lòng. Nếu bây giờ cho ngươi chọn lại. Ngươi thà chết không buông bỏ lòng tự trọng, hay là thả lòng mà cảm nhận cơn sướиɠ?"
Hình ảnh bị Tố Vương cᏂị©Ꮒ nhấp nhoáng trong đầu Vân Lan. Cảm giác đê mê như thần tiên đó khiến đôi mắt nàng mơ màng. Nếu biết trước tất cả, nàng sẽ chống cự tới cùng sao? Cùng muội muội bỏ trốn? Muội muội nàng rõ ràng không có nhiều kháng cự như nàng, ban đầu cũng là tình nguyện bị Tố Vương cᏂị©Ꮒ.
Sự thật thì không hoàn toàn như thế nhưng Vân Lan cho là vậy.
Nhìn Vân Lan lâu lắc không trả lời, Huyết Nữ mỉm cười. Tâm đã có quyết định. Đến cả Tiết thư sinh cũng bị lung lay bởi sắc đạo. Huyết Nữ đam mê tìиɧ ɖu͙© thì có sao. Hiện tại nàng ngày nào cũng được thoả mãn, l*и sung sướиɠ bị chơi, vui vẻ tràn đầy. Còn những màn khổ da^ʍ đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa. Bị cột khoả thân, bị dắt như chó khắp thành. Tất cả Huyết Nữ đều đam mê. Nếu cho nàng trở lại những ngày tháng tầm thường, nàng không hề muốn.
"Ta dâʍ đãиɠ thì có sao. Ta thích thì ta cứ hưởng thụ thôi." Huyết Nữ nghĩ thầm. Con ngươi của nàng từ đen láy chuyển thành đỏ, vĩnh viễn không thay đổi nữa. Đoá bỉ ngạn bao bọc âʍ ɦộ nở ra, trở nên đầy tươi tắn và có sức sống, một màu đỏ tươi chói mắt lấp lánh.
"Huyết Ngọc Hương tiến hoá thành Sắc Đạo Nô." Âm thanh Sắc Đạo Thư vang lên bên tai Tố Vương. Hắn đang cùng nghĩa đệ và nghĩa mẫu tâm tư, Vũ Kim bị kẹp ở giữa rên ư ử.
Tố Vương ngừng giã, triệu hồi Sắc Đạo Thư kiểm tra Huyết Nữ.
"Sắc Đạo Nô Huyết Nữ
Tuổi: 25.
Thể chất: Tốt.
Linh căn: Mộc Căn.
Kỹ năng thiên phú: Nấu ăn.
Tu vi: Không."
Vũ Kim cảm nhận ©ôи ŧɧịt̠ Tố Vương trong c̠úc̠ Ꮒσα ngừng lại thì nói: "Nghĩa tử mệt rồi sao? Hôm nay ta thắng nhé!"
Tố Vương cười khằng khặc, vỗ mông Vũ Kim cái bốp khiến hông nàng run lên vì sướиɠ. "Ta chỉ là sợ nghĩa mẫu không chịu nổi thôi."
Dứt lời thì Vương, Phong tiếp tục giã cối người mẹ này. Nàng rên lên to tiếng, không hề xấu hổ. Mấy khách nhân đi ngang phòng thấy ba người chơi nhau không hề đóng cửa mà chỉ biết lắc đầu.