Tiết Vân Lý mở cửa vào sân, vừa vặn nhìn thấy muội muội Tiết Vân Linh gặt hái vườn rau trong nhà.
Tiết Vân Lý, hay thường được gọi bằng Tiết thư sinh, là một vị học sinh nghèo ở thành Bái Lậu. Phụ mẫu y vì gặp phải yêu thú mà tử vong, chết nơi núi rừng. Để lại Tiết thư sinh một mình nuôi đứa tiểu muội Tiết Vân Linh.
Tiết Vân Lý dù là nam nhân nhưng dáng người nhỏ nhắn, da trắng môi hồng, nếu không phải có một bộ mặt đường đường chính chính đầy nam tính, có người đã nghĩ y là nữ giả nam trang.
Tiết Vân Linh thì thường thường không có gì lạ, nhan trị ưa nhìn nhưng không xuất chúng, từ nhỏ đã lanh lợi và hoạt bát hơn người. Nếu ví Nam Sơn là một cô tiểu thư bị nuông chiều quá mức, thì Vân Linh là một nàng nô tì khôn ngoan, biết tiến biết lùi. Nàng thường búi mái tóc dài của mình lên thành hai cục tròn trên đầu, cộng thêm dáng vẻ có chút tinh nghịch, Vân Linh quả thật có mấy phần giống Na Tra trong mấy bộ phim Tàu mà Tố Vương xem.
Hoàng hôn đã qua, bóng đêm đổ ập, Tiết Vân Lý thả túi vải lên chiếc bàn đá ngoài sân, yên lặng nhìn muội muội.
"Hôm nay dạy học ổn không, ca ca?" Vân Linh hoạt bát nói.
"Cũng... như mọi ngày." Vân Lý ngập ngừng. Hôm nay dạy cho đám con cháu phú hộ, nghe bọn nó hỏi về chuyện làʍ t̠ìиɦ thật sự khiến hắn có chút không biết làm sao.
Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ Tứ Vận Lâu mà ra, vốn nơi đó chỉ là nơi đánh bạc nghe nhạc, hiện tại lại trở thành một nơi ô uế du͙© vọиɠ. Phú hộ nhà giàu, công tử thư sinh, thậm chí phụ nữ các loại đều tìm đến mà chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙©. Tiết Vân Lý có chút không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở nên như thế này. Ngẫm lại một tháng trước Huyết Ngọc Nữ bị xịch khoả thân ngoài cổng khiến tâm hắn có chút lạnh.
"Ca ca, ngươi lại giấu ta." Vân Linh xách giỏ rau vào nhà, vội vàng rửa tay rồi ra ngồi đối diện Vân Lý. "Rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi mau nói."
Vân Lý thở dài. "Bọn nhỏ hỏi chuyện Tứ Vận Lâu."
Tố Vương mở cửa đi vào trong sân, hắn vừa từ Hà gia về. Đi ngang qua thấy Tiết thư sinh liền nhớ đến người này. Gã chính là kẻ đã tỏ lòng thương xót cho Huyết Nữ ngày trước chứ ai. Hắn liền bật Ẩn Thân Thuật theo đuôi. Cả hai người đều không phát hiện ra, bọn họ chỉ nhìn qua cửa cổng một chút, tưởng rằng gió thổi đẩy cửa. Hắn đứng sát bên Vân Linh, đôi mắt quan sát nàng kĩ càng.
Xinh đẹp, lanh lợi. Mắt cong bán nguyệt, hai búi tóc tròn. Thân hình có cong có mềm nhưng thật sự không quá nổi bật. Vừa vặn sáu điểm.
Nếu là lúc mới tới thế giới này, Tố Vương có lẽ còn có chút thèm thuồng cơ thể này. Nhưng hiện tại hắn có quá nhiều da^ʍ nữ. Kim, Huyết đạt bảy điểm, có dấu hiệu đột phá tám. Nam Sơn sáu điểm tối đa, mông ngực nở rộ, không lâu cũng sẽ đột phá bảy điểm. Hoài Hân độc lạ, dung mạo thường thường nhưng khí chất cực kỳ ấn tượng, cơ thể còn là mặt hàng thể thao dẻo dai, sau này mà chơi thì chắc chắn là phải khoẻ hơn cả Vũ Kim. Hiện tại nàng này chỉ bảy điểm, nhờ phong thái cầm cố là chính, nếu dung mạo tăng lên, rất dễ đạt đến ngưỡng tám điểm. Có Sắc Đạo Thể Thuật thì việc nâng dung mạo cho nàng cũng không khó. Trong Tứ Vận Lâu còn có hằng hà sa số kỹ nữ vũ nữ sáu điểm. Tiết Vân Linh hiện tại trong mắt Tố Vương có chút bình thường.
Nhưng l*и nào cũng là l*и. Thức ăn mới lạ không ăn thì phí.
"Tứ Vận Lâu sao..." Tiết Vân Linh chống cằm nói, mũi ngửi thấy một mùi kỳ kỳ khiến lòng có chút hồi hộp. "Ca ca, ngươi ngửi thấy không?"
Tiết Vân Lý quay qua quay lại, lỗ mũi rung động. "Muội nói mùi gì? Ta có ngửi thấy gì đâu."
Vân Linh gãi đầu, trong lòng hô kỳ lạ. Cái mùi lạ lẫm vừa khai khai lại vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ này là lần đầu nàng ngửi thấy. Chẳng lẽ là mùi mồ hôi của nàng, hoạt động nhiều quá nên tiết ra? Nhưng nàng không có mùi nồng như này.
Dưới ánh mắt con người, huynh muội hai người không thể thấy được Tố Vương lúc này đã lột quần ra và đứng lên bàn. Cái quần bị ném vào trong Không Minh Thuật nên không lo lộ diện sau khi Tố Vương cởi ra. Côи ŧɧịt̠ dài ngoằng của hắn đặt ngay mũi của Vân Linh. Cái mùi khó chịu mà nàng ngửi thấy chính là đầu khấc của hắn, phía trên còn dư lại rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ŧяùиɠ khô đọng. Cả ngày nay hắn chơi Kim Huyết hai người không biết bao nhiêu lần, bao nhiêu sự dơ bẩn đều còn lại, chưa hề rửa đi. Tất cả bị Vân Linh hít vào trong phổi.
"Ta vào phòng nghỉ một chút đây. Lát tới giờ cơm gọi ta ra." Vân Lý đi vào bên trong, bóng hình biến mất vào phòng, cánh cửa gỗ đóng lại. Hắn quả thật có chút tâm phiền ý loạn. Bái Lậu thành có da^ʍ tà tồn tại khiến kẻ thư sinh hữu nghĩa như hắn cực kỳ ghét bỏ.
Vân Lý vừa đi, Tố Vương vừa hiện ra. Côи ŧɧịt̠ gân guốc ngay lập tức đập thẳng vào mắt Vân Linh. Nàng kinh hoảng, há miệng muốn la lên. Song Tố Vương là võ giả sở hữu 350 năm nội lực, tính tốc độ phản ứng vượt nàng tới mấy đời, sao có thể cho nàng hành động. Hắn đè nàng lên ghế đá, tay che lấy miệng.
Vân Linh quả quyết cực kỳ, nhe hàm răng trắng cắn vào tay Vương. Nhưng máu tươi chẳng thấy đâu, chỉ cảm giác hàm răng tê buốt như cắn vào sắt. Không những thế, bờ môi cùng cái lưỡi non đυ.ng phải bàn tay Tố Vương, lập tức một dòng điện truyền đi khắp người. L*и trinh chưa bao giờ bị chơi ngay lập tức co thắt, dịch nhờn tiết ra như điên. Vân Linh cảm giác mình giống như nhịn đái quá lâu, nướ© ŧıểυ muốn phun trào. Nàng khép chặt chân, hai tay kéo bàn tay to lớn của Tố Vương ra khỏi miệng, nhưng chẳng thể xê dịch hắn mảy may.
Tố Vương bóp lấy bầu vυ' căng tròn và tươi trẻ của Vân Linh. Nàng này còn nhỏ hơn Nam Sơn, tuổi chừng mười sáu, mười bảy là cùng. Nhưng cơ thể phát dục cực kỳ, mông ngực đủ cả. Ngực trẻ mềm mại như kem, đàn hồi như bông, sờ vào mà Tố Vương nứиɠ hết cả, nhào nặn điên cuồng như đất sét. Hắn dùng hai ngón tay lần mò, bắt được đầu ti nhỏ nhắn mà vo viên. Hân có thể cảm giác rõ ràng sự cứng lên nhanh chóng của nhũ hoa.
Nước mắt Vân Linh chảy cuồn cuộn, bàn tay thô ráp bóp lấy ngực nàng khiến tim đập như trống. Lòng nàng ghét bỏ nhưng cơ thể nàng lâng lâng. Bầu vυ' sung sướиɠ khiến cho bờ hông tê dại, cảm giác buồn tiểu càng ngày càng dâng cao. Đến khi Tố Vương vo ti của nàng, một dòng điện xẹt ngang cơ thể.
"Ưm!" Vân Linh rên to. Lưng ưỡn lên. Giữa háng phun trào như mạch nước ngầm, vải màu lục dần dần dẫm màu, nhuộm đậm hết phần dưới của váy.
Tiết Vân Lý nằm trong phòng nhíu mày, hình như là tiếng của muội muội. Gã mở cửa ló đầu ra ngoài, nhìn thấy Vân Linh thản nhiên một mình ngồi trong sân, lưng đưa về phía hắn, trông không có gì lạ.
"Có chuyện gì hả, muội muội?" Vân Lý nói.
Phía trước Vân Linh, hai bầu vυ' tự động di chuyển như có bàn tay vô hình đang sờ soạn. Đôi mắt nhắm tịt, hai hàng nước mắt chảy dài trên má, biểu cảm đau thương tột cùng. Song lời mà nàng nói ra lại cực kỳ bình thản: "Không có gì đâu, ca ca. Ta chỉ là ngắm trời sao."
Vân Lý thấy mọi thứ bình thường thì lại chui vào phòng. Bóng hình Tố Vương dần hiện ra trong tầm mắt, hắn đã cởi sạch đồ, ôm chặt Vân Linh từ đằng sau, hai tay bóp nặn lấy vυ' trẻ.
Vân Linh cắn môi dữ dội đến chảy máu. "Tại sao ta lại nói ra lời đó?"
Nàng đã gào thét trong lòng. Ca ơi, cứu ta. Ca ơi, có da^ʍ tặc hϊếp ta. Nhưng những lời đó không hề tuôn được ra miệng. Cứ như thể cơ thể của nàng không còn do nàng không chế.
Tố Vương lấy tay nâng cằm Vân Linh lên. "Bởi vì ngươi đã trở thành của ta rồi."
Hắn hôn lấy đôi môi của Vân Linh, lưỡi liếʍ lấy chỗ vết thương nhỏ mới bị nàng cắn chảy máu. Vân Linh không hề phản kháng, cơ thể chỉ biết run rẩy.
"Từ giờ không được làm hại đến bản thân nữa. Phải chăm sóc cơ thể kỹ càng, biết không?" Tố Vương nói nhẹ nhàng cực kỳ, nhưng vào tai Vân Linh thì như âm thanh ma quỷ.
Cơ thể Vân Linh tự động gật đầu. Tâm nàng thì như tro tàn. Toi rồi, thế là từ đây muốn chết cũng không xong.
Tố Vương lột hết quần áo Vân Linh ra. Để lộ cơ thể mơn mởn, trẻ trung đầy hấp dẫn. Vυ' căng vừa phải, mông cong vểnh lên, da trắng thịt trơn. Lông l*и rậm rạp. Nàng này quả thật là phát dục sớm cực kỳ, Nam Sơn kia còn chưa mọc lông, Huyết Nữ đã vào hai mươi mà còn bộ lông tơ mỏng manh. Nàng này nhìn chỉ kém bộ lông đã đẻ con của Vũ Kim.
Tố Vương banh hai chân nàng ra, áp miệng vào mà liếʍ láp. L*и trinh nên sạch sẽ cực kỳ, lại thuộc tuýp giống Nam Sơn, hàng kín chỉ có một đường kẻ. Hai cánh môi mềm như lụa, liếʍ láp khiến cho nước l*и chảy ra, Vương ngửi thấy mùi dâʍ đãиɠ quen thuộc là người nóng hết cả lên.
Vân Linh nằm bất động, hai tay để trên đầu, ôm lấy thành ghế đá. Nàng để lộ hai hốc nách lúm nhúm một vài cọng lông. Vân Linh bị Tố Vương ăn, trinh nữ chưa bao giờ hưởng qua miền cực lạc, rất nhanh bị tìиɧ ɖu͙© khuất phục. Còn chưa kể thêm Kim Cương Công gia cường. Vân Linh đắm mình trong sung sướиɠ, nàng nằm im hưởng thụ là vì chính nàng muốn chứ chẳng phải Tố Vương khiển nàng nữa. Mông nàng thì theo từng lượt liếʍ của Tố Vương mà run rẩy, cứ như một cái vòi sen mà phun nước mỗi lần cái lưỡi nam tính chạm lấy bộ phận nhạy cảm nàng dùng đi tiểu hàng ngày.
Tố Vương bỗng dưng ngừng lại. Vân Linh rơi xuống từ trên mây, dư vị tìиɧ ɖu͙© khiến nàng mê đắm, miệng thở hồng hộc. Hiện tại không còn bị lạc thú xông phá đầu óc, nàng mới có cơ hội suy nghĩ. Thường ngày nghe ca ca bảo Tứ Vận Lâu dơ bẩn, kỹ nữ vô liêm sỉ các thứ. Nhưng nếu là nàng, nếu tìиɧ ɖu͙© thật sự hạnh phúc đến như vậy, Vân Linh thật sự có thể hiểu được vì sao.
Tố Vương ngồi lên trên ngực Vân Linh, ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố của hắn đáp lên khuôn mặt non nớt của nàng.
"Cái mùi này..." Vân Linh sửng sốt nhìn ©ôи ŧɧịt̠ kinh khủng. Nàng thế nhưng là có mấy lần nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ của ca ca, không hề hùng hổ như của Tố Vương.
"Cái mùi này thế nào?" Tố Vương thích thú nói.
Chỉ ©ôи ŧɧịt̠ chạm lấy mặt thôi mà Vân Linh đều cảm thấy da mặt tê dại, khác hẳn với ban nãy Tố Vương sờ soạn nàng, độ sướиɠ cao gấp mấy lần.
"Cái mùi này ta thích lắm." Vân Linh không tự chủ được lè lưỡi liếʍ lấy. Mông nàng ngay lập tức run bần bật, l*и non lần nữa lêи đỉиɦ, nước phóng như điên.
Tiếng nàng rêи ɾỉ vang vọng khắp khu nhà. Tiết Vân Lý lúc này chắc chắn có thể nghe thấy và nghe hiểu. Giọng điệu này quá quen. Quen vì là của người mình thân thuộc, quen vì đây là điệu mà Tứ Vận Lâu ngày nào cũng truyền ra. Vân Lý hốt hoảng bò dậy, đạp cửa chạy ra ngoài.