Sắc Đạo Giả

Chương 52: Dạy hồ ly

Cảm nhận hai chiếc lưỡi mềm thơm ngon, ©ôи ŧɧịt̠ của nam tử Hà gia cứng ngắc như cây thông mùa đông. Hắn đứng thẳng dậy, đẩy hông tới và vả ©ôи ŧɧịt̠ vào hai khuôn mặt gần kề của Kim và Hương. Côи ŧɧịt̠ như cây xúc xích vỗ lên má trơn hai nàng bành bạch. Kim và Hương ngoan ngoãn há to miệng để cho nam tử đùa giỡn. Côи ŧɧịt̠ của hắn bay qua bay lại giữa hai người, khúc thịt nóng hổi đánh lên môi lên mũi.

Nam tử Hà gia đầy thích thú, gã không đùa nữa và đưa ©ôи ŧɧịt̠ đến giữa hai nàng. "Ăn ©ôи ŧɧịt̠ của ta đi."

Kim và Hương ánh mắt mơ màng làm theo. Huyết Ngọc Hương chiếm lấy thân dươиɠ ѵậŧ, há to miệng mà ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠. Khoang miệng trước giờ chỉ ăn mỗi ©ôи ŧɧịt̠ Tố Vương, hôm nay biết thêm mùi vị của ©ôи ŧɧịt̠ lạ. Hương thấy ©ôи ŧɧịt̠ này thua của Tố Vương dữ lắm, nó đã cương hết cỡ mà chỉ vừa đυ.ng đến cổ họng nàng, ©ôи ŧɧịt̠ Vương thì đâm xuống tới cổ họng. Nàng khinh thường nhưng cũng không tỏ vẻ ghét bỏ, bờ môi dính chặt thân ©ôи ŧɧịt̠ mà lên xuống, miệng bú lấy dịch nhờn đang tuôn ra.

Vũ Kim thì tấn công xuống dưới, miệng mở ra bắt lấy hai hòn dái mà ngậm vào miệng. Nàng chuyên nghiệp cực kỳ, dù có Ngọc Hương ở trên nhưng vẫn luồn lách mà ngậm lấy dái được. Nàng liếʍ láp lấy hai hòn bi thịt, lâu lâu lại húp mạnh khiến nam tử có hơi thốn. Song hắn không ngăn cản vì Vũ Kim làm hắn sướиɠ lắm.

Hai mỹ nhân bảy điểm có dấu hiệu đột phá tám điểm hầu hạ thì có ai đỡ nổi. Nam tử được Kim Hương bú ©ôи ŧɧịt̠ chưa quá năm phút thì ©ôи ŧɧịt̠ bắt đầu co giật, tϊиɧ ŧяùиɠ phóng ra. Hai nữ Kim Hương chụm má lại với nhau, mắt nhắm tịt, miệng thì mở to hứng lấy tϊиɧ ŧяùиɠ. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn xối xả lên mặt hai nàng. Kim và Hương cực kỳ hư hỏng, sau khi nuốt hết phần tinh trong miệng thì liếʍ lấy mặt nhau mà cướp tinh. Hai nàng gần như khoả thân, tinh dính đầy mặt mà liếʍ lấy nhau. Dù là nam tử Hà gia quen thuộc sắc đạo cũng không kiềm được mà bị cảnh tượng làm cho nứиɠ đến tột cùng, ©ôи ŧɧịt̠ giật thêm một phát mà bắn thêm tϊиɧ ŧяùиɠ dính vào tóc Vũ Kim.

Kim và Hương liếʍ mặt nhau sáng bóng, sạch sẽ không còn một chút gì. Hai nàng dường như phát hiện một trò chơi mới, không chỉ nam với nữ nhưng nữ và nữ hôn nhau cũng cực kỳ sung sướиɠ. Kim và Hương thè lưỡi ra mà liếʍ lấy nhau điên cuồng, tay Vũ Kim thò xuống đầu ti to lớn của Hương mà nghịch ngợm, đôi khi còn kéo lấy khuyên ngực khiến nàng ta nấc lên một tiếng dễ thương.

Nam tử Hà gia sửng sốt nhìn cảnh tượng, gã thật sự muốn đè hai nàng ra tiếp. Song khách nhân đã dặn dò, phải làm tròn trách nhiệm. Chưa kể khách nhân còn là một cái thế cao nhân, không cẩn thận bị trảm chết như chơi.

"Chúng ta đi thôi. Ta dẫn hai cô nương đến nơi có nhiều ©ôи ŧɧịt̠ hơn."

"Bao nhiêu ©ôи ŧɧịt̠?" Vũ Kim nghi hoặc nói. Huyết Ngọc Hương thì long lanh ánh mắt mà nhìn, nàng còn đang nhập vai súc vật nên không lên tiếng.

"Hai mươi ©ôи ŧɧịt̠." Nam tử Hà gia cười hắc hắc. Nhóm sơn tặc rốt cuộc là từ đâu kiếm được những da^ʍ nữ này trời, thật sự là hiếm có.

"Không đủ." Vũ Kim biểu lộ ngây thơ, lắc đầu.

"Ba mươi ©ôи ŧɧịt̠?"

"Thêm chút nữa."

"Năm mươi con?"

Vũ Kim tiến đến gần nam tử Hà gia, đặt tay gã lên bờ mông to lớn của mình. "Ngươi mau mau dẫn ta đi nha!"

Nam tử Hà gia cười ha hả, bóp nhẹ một cái. Mông Vũ Kim dính tϊиɧ ŧяùиɠ có chút nhớp nháp nhưng không thêt che giấu được sự căng tràn và trơn láng. Con hàng này đúng là cực phẩm.

Nam tử dẫn cả hai đến sân luyện võ. Gã và Vũ Kim đi như người, Huyết Ngọc Hương vẫn bị dắt đi bằng bốn chân. Khi đến nơi, có rất nhiều tộc nhân Hà gia đang luyện võ. Bọn họ có nam có nữ, người luyện quyền, người cầm kiếm, người đâm thương, chỉ duy nhất cung thủ là không thấy một ai. Vũ Kim nhẩm đếm, nam nhân ở đây tính cũng chưa được hai mươi người nha, lấy đâu ra năm mươi ©ôи ŧɧịt̠.

"Các hạ lừa ta. Ở đây đâu có hai mươi ©ôи ŧɧịt̠." Vũ Kim hờn dỗi nói.

Nam tử dẫn đường gãi đầu. Nếu gom hết tất cả nam nhân Hà gia thì cũng đủ năm mươi cây gậy thịt đó, chỉ là đâu phải lúc nào mọi người cũng có mặt.

"Ngươi lừa dối bổn da^ʍ phụ vậy thì phải chịu phạt đó. Lát nữa bắt ngươi bú đít ta." Vũ Kim cắn môi quyến rũ, bóp lấy dái nam tử nhè nhẹ.

Nam tử Hà gia bị mê hoặc tột cùng, gật đầu như điên. Nói gã bú cái gì gã cũng bú tất.

Đám tộc nhân Hà gia phát hiện Vũ Kim khoả thân cùng y phục dâʍ đãиɠ Huyết Ngọc Hương thì lập tức bu tới.

"Cái Phiên. Ngươi đang làm gì thế? Ách! Triệu cô nương?"

"Là Triệu cô nương của Tứ Vận Lâu đến!"

"Triệu cô nương có khoẻ không?"

Nam nhân Hà gia chẳng cần thấy mặt Vũ Kim, họ nhìn thân hình là nhận ra ngay. Bữa tiệc tối qua nàng ta vắt sữa xụi lơ không biết bao nhiêu tộc nhân Hà gia, trở thành một da^ʍ phụ khét tiếng.

"Các vị đại ca, chúng ta lại gặp mặt nữa rồi." Vũ Kim xoay lưng về phía đám người Hà gia, tay banh khe mông mà để lộ c̠úc̠ Ꮒσα cùng một phần l*и da^ʍ. Nàng ta nhìn bọn họ đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ và câu dẫn.

Côи ŧɧịt̠ đám nam nhân Hà gia cứng hẳn lên, nếu không phải trên cơ thể Vũ Kim dính quá nhiều tϊиɧ ŧяùиɠ, bọn họ đã lao lên xâu xé.

"Triệu cô nương đừng trêu chọc chúng ta nữa. Chúng ta còn phải luyện võ." Một nam tử Hà gia lên tiếng, mắt thì nhìn chằm chằm cặρ √υ' to lớn của Vũ Kim. Hai bầu vυ' này là thế nào thành hình, tại sao lại to như thế.

"Triệu cô nương thật biết chơi. Ngày mới chưa qua một nửa mà khắp cơ thể đã dính đầy sữa." Một nữ tử Hà gia tiến đến gần, trêu Vũ Kim một câu rồi liếʍ lấy cổ nàng, đánh cắp một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ khô đầy sạn, mằn mặn tan ra trong miệng.

Vũ Kim cười khúc khích, tay thò vào cổ áo của nữ tử Hà gia kia và vạch xuống, để lộ bầu vυ' rung rinh. "Ta không có biết chơi đâu. Là nghĩa tử bày ta chơi đó. Ban nãy ta bị dắt đi khắp phố mà chẳng hề có chút mảnh vải che thân."

Vũ Kim ghé vào tai nữ nhân kia, thổi nhẹ một hơi ấm áp. "Kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm."

Nữ nhân Hà gia đỏ hết cả mặt. Nàng tưởng tượng bản thân khoả thân du ngoạn trên phố, tim đập thình thịch, lòng nóng ran. "Đúng là kí©ɧ ŧɧí©ɧ..."

Vũ Kim không chọc nàng này nữa, tay cầm lấy dây dât Ngọc Hương lên cao. "Các vị. Đây là một con hồ ly tinh chuyên môn thích dụ dỗ đàn ông. Có ai xung phong dạy dỗ nó không nào."

"Ta xung phong! Ta xung phong! Nhà ta từng nuôi chó, ta rất biết dạy dỗ."

"Ta từng chăn ngựa, nếu nói dạy dỗ để ta!"

Đám nam nhân Hà gia điên cuồng, ai cũng muốn giành lấy Huyết Ngọc Hương cho riêng mình. Song Vũ Kim hiểu rất rõ Tố Vương, tên này là thích nữ nhân biến thành con đĩ bị cả thiên hạ chơi. Để làm vui lòng con nuôi, Vũ Kim nghĩ ra một cách.

"Như thế này nhé." Vũ Kim dắt Ngọc Hương tới một cây trụ gỗ gần đó và cột sợi dây dắt xung quanh nó. "Con hồ ly tinh này ta để ở đây. Ai cũng có thể tới dạy dỗ nó."

Nữ tử Hà gia ban nãy thẹn thùng lên tiếng, cổ áo vẫn chưa hề kéo lên. "Triệu cô nương để hồ ly ở đây, bản thân định đi đâu?"

Vũ Kim nở một nụ cười đê tiện giống hệt Tố Vương, nàng sáp tới bên cạnh nữ tử này, tay nâng cằm ả. "Ngươi tên là gì?"

Mặt của nữ tử Hà gia đỏ rực, đôi mắt nàng đắm đuối nhìn Vũ Kim. "Ta... Ta là Hà Mộ Vũ."

"Mộ Vũ, Mộ Vũ." Vũ Kim lẩm bẩm cái tên, lưỡi liếʍ khoé môi một cái. "Tên rất hay. Ta đang muốn đi tắm một phát, Mộ Vũ muốn tắm chung không?"

Hà Mộ Vũ tròn xoe mắt nhìn Vũ Kim, bờ môi bóng loáng đầy dụ hoặc, đầu ti màu gạch cực kì câu dẫn người đến mυ'ŧ. Dù không sở hữu làn da trắng trẻo mà giới thượng lưu ưa thích, Vũ Kim quả thật là mỹ nhân hiếm có. Đặc biệt từ khi dáng vẻ nàng trở lại tuổi hai mươi, đầu ti tím nhạt hoá thành màu gạch, làn da bánh mật trơn láng. Sắc đẹp này không chỉ hấp dẫn nam nhân, đến cả Hà Mộ Vũ cũng bị câu đi rồi.

"Nếu tắm chung, ta... ta kì lưng cho Triệu cô nương nhé." Hà Mộ Vũ bản thân da^ʍ lắm, chẳng hiểu sao hiện tại e lệ cực kỳ.

Vũ Kim càng ưa thích hơn, đầy ngọt ngào nói: "Nếu tắm chung, cái gì ta đều cho ngươi làm."

Hà Mộ Vũ bốc khói, đầu cúi gằm xuống không dám ngẩng lên. Vũ Kim cười duyên nắm lấy tay nàng dẫn đi.

"Ai muốn tắm chung với ta và Mộ Vũ thì theo nhé. Còn ai muốn dạy dỗ con hồ ly thì cứ ở lại." Giọng Vũ Kim xa dần.

Đám nam nhân nhìn nhau, lòng mâu thuẫn cực kỳ. Vũ Kim là cái máy hút tinh kinh khủng, làʍ t̠ìиɦ với nàng rất đã nhưng không có một ai ở đây cân nổi nàng ta. Dù vậy, vì điện nước con Kim kinh khủng cực nên nam tử Hà gia vẫn đuổi theo như vịt, trong đó có cả Cái Phiên, nam tử dẫn đường ban đầu.

Hầu hết nam nhân theo đuôi Vũ Kim, còn hầu hết nữ nhân thì ở lại với Huyết Ngọc Hương.

Huyết Ngọc Hương cảm nhận ánh mắt chăm chăm của mọi người thì l*и tơ run rẩy, lòng tê dại vì nhục nhã.

Một nữ nhân cúi xuống bên Hương, tay nắm tóc nàng mà giật ngược ra sau. "Huyết Ngọc Nữ danh tiếng như ngươi mà lại không biết xấu hổ mặc bộ đồ này ra đường?"

Lòng Huyết Ngọc Hương run lên. Người này biết nàng của khi trước.

"Ngươi là đi khắp phố trong tình trạng này sao?" Nữ nhân Hà gia bóp lấy miệng Huyết Ngọc Hương. "Trả lời ta! Ngươi quên cách nói chuyện rồi sao?"

Thấy Huyết Ngọc Hương im lặng, nữ tử kia tát cho nàng một bạt tai. Tai Huyết Ngọc Hương ong lên. Nữ tử này là một võ giả, đánh đau hơn người thường nhiều. Đám nữ nhân Hà gia xung quanh hùa theo cười lớn. Bọn họ ai cũng biết Huyết Ngọc Nữ, mỹ nhân danh tiếng Bái Lậu thành. Huyết Ngọc Nữ ngày trước kiêu căng cực kỳ, không hề sợ ai. Hiện tại thì mặc đồ dâʍ đãиɠ, đi lại giữa đường. Những nữ nhân Hà gia này lúc trước ghen tị, hiện tại hả hê vô cùng.

Một số nam tử còn ở lại, thấy nữ nhân kia đánh có hơi mạnh thì lòng xót xa không thôi. Mỹ nữ không thể đánh nha, chỉ có thể chơi. Song tộc nhân với người ngoài, bọn họ biết nặng nhẹ nên không hề ngăn cản.

Một nữ nhân khác đi ra phía sau Huyết Ngọc Hương, nàng ta chọc chọc cái đuôi giả, chấn kinh nói: "Mọi người! Nàng ta gắn hẳn cái đuôi vào c̠úc̠ Ꮒσα này."

Đám Hà gia bu ra sau đít Ngọc Hương mà xem. Đuôi hồ ly giả dựng thẳng, khiến cho bọn họ có thể nhìn rõ âʍ ɦộ và lông tơ từ phía sau. Huyết Ngọc Hương biết rõ bộ phận nhạy cảm của mình đang bị nhìn chăm chú, nàng nhục nhã hết cỡ, xấu mặt hết cỡ. Ngày trước còn là Huyết Ngọc Nữ, người người tới xin gặp nàng, ngay cả quan lại cũng chỉ cầu được nắm tay. Nàng đều từ chối tất cả, không hề để ý.

Hiện tại nàng để lộ l*и tơ, giả thành con hồ ly mà bị cột bên thềm. Thật sự... là sung sướиɠ. Ngày trước Hương không thể ngờ bị nhục lại sướиɠ đến thế. L*и nàng nứиɠ lên, chảy nước ra đùi.

Đám Hà gia chưa chú ý việc này, bọn họ vẫn trầm trồ vì cái đuôi. Nữ nhân Hà gia tát nàng vừa nãy bỗng nắm lấy cái đuôi, hung tợn rút ra. Huyết Ngọc Hương phát ra một tiếng gào thảm thiết, nàng có cảm giác như mình vừa ị ra một cục sắt vậy.

"Đây là... tửu thạch?" Nữ tử Hà gia nhìn thấy viên ngọc tím gắn liền với cái đuôi thì thốt lên. "Các huynh đệ tỷ muội, nàng này vậy mà nhét tửu thạch vào c̠úc̠ Ꮒσα!"

Viên ngọc màu tím dù ở trong hậu môn Huyết Ngọc Hương cả sáng vẫn bóng loáng như gương, phản chiếu ánh sáng như sao. Không biết là do ngọc tốt hay do đít Hương sạch sẽ đây.

"Tửu thạch là cái gì?" Một tộc nhân Hà gia mơ màng nói.

"Tửu thạch chính là thiên địa tinh hoa như vàng, bạc, đồng. Nhưng tửu thạch chứa năng lượng nhiều hơn hẳn chúng và có tác dụng đặc biệt." Một nữ nhân mắt lồi nói. "Nếu ta nhớ không lầm, tửu thạch hình như có tác dụng thanh tâm tịnh khí, đặc biệt giải rượu rất tốt. Nên mới được gọi là tửu thạch."

"Thần kỳ như vậy?"

"Khoan đã, nàng ta nhét thiên địa tinh hoa vào c̠úc̠ Ꮒσα?"

Đám tộc nhân Hà gia nhìn sang Huyết Ngọc Hương. Nàng ta đau quá nên lúc này đã nằm chổng mông lên mặt đất, mặt áp lên gạch lạnh, nước mắt chảy ra lặng lẽ.

Đám tộc nhân Hà gia bu lại, tay choàng vai nhau kết thành vòng tròn, thì thầm nói sao cho Huyết Ngọc Hương không nghe.

"Nàng này hiển nhiên là không thể nào có được vật quý như này. Hơn phân nửa là thuộc về vị công tử kia."

"Vị công tử kia đến cả gia chủ đều sợ."

"Ta thấy chúng ta chỉ còn một cách."

Đám tộc nhân Hà gia nghiêm túc nhìn nhau, gật gù hiểu ngầm gì đó. Huyết Ngọc Hương vốn đang hồi phục, cơ thể rã rời. Bỗng nhiên một vật to lớn tấn công vào đít. Đám tộc nhân Hà gia thô bạo nhét viên ngọc vào chỗ cũ, gắn đuôi lại cho Huyết Ngọc Hương. Tố Vương lúc trước làm còn nhẹ nhàng, đám này thì hung hãn cực.

Huyết Ngọc Hương cong lưng, chuyển hoá cơn đau thành âm thanh, thét một tiếng vang vọng cả Hà gia. Đám chim đậu trên mái nhà giật hết cả mình, sợ hãi vỗ cánh chạy đi.