Sắc Đạo Giả

Chương 46: Nam Sơn tiến hoá

Vũ Kim khoả thân bước đi cùng với đám Tố Vương, cơ thể nàng dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng phau. Khắp mọi ngóc ngách đều có, trên mặt cũng gần như bị tô trắng. Nhưng nàng chẳng có vẻ gì khó chịu, cũng chẳng có ý định lau đi. Vòng cổ đã bị gỡ xuống, đeo lên cho con chó to. Hiện tại Vũ Kim dắt nó đi ngay bên cạnh.

Người trên đường nhìn thấy Vũ Kim bẩn thỉu cùng Huyết Ngọc Hương mặc y phục hồ ly dâʍ đãиɠ thì ai cũng líu lưỡi. Nam nhân không kiềm được bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ©ôи ŧɧịt̠ căng cứng ở đũng quần. Nữ nhân thì bĩu môi, nội tâm khinh thường hai nữ nhân vô liêm sỉ. Một số người có đạo đức, không hề sợ hãi mà buông lời báng bổ hai bé không có giáo dục.

Vũ Kim quan sát dân chúng xung quanh, người người rỉ tai nhau rì rầm, kẻ chỉ chỉ trỏ trỏ, biểu cảm hết sức đa dạng. Nàng chẳng hề có cảm giác hối hận hay xấu hổ trước phản ứng của bọn chúng. Nàng cong mông ra phía họ mà tự tét một cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên da run rẩy mà văng tứ tung, môi nở nụ cười tinh nghịch mà trêu chọc bọn họ. Đám dân chúng sững sờ hết cả, mặt tối sầm căm tức nhìn nàng.

"Tiện nhân không biết xấu hổ."

"Da^ʍ nữ không gia giáo. Cả đời này chẳng có ai dám lấy tiểu cô nương ngươi về làm thê."

"Ý thức còn kém hơn súc vật. Dám đi lại ngoài đường như thế."

Vũ Kim cười khúc khích trước lời nói của đám dân đen. Nàng quay qua Tố Vương: "Nghĩa tử lần sau nhớ báo trước cho ta. Ngươi cứ chơi trò bất ngờ như vậy, tâm lý mỏng manh của ta chịu không nổi."

Vũ Kim ngẫm lại cảnh mình bị chó chơi ban nãy, đau đớn và phi đạo đức, nhân và thú vậy mà lại giao cấu với nhau. Nhưng cảm giác thật sự rất sướиɠ nha. Côи ŧɧịt̠ thú cũng khác với ©ôи ŧɧịt̠ người, chơi có mùi vị đặc biệt. Vũ Kim rất ưa thích phát hiện mới này. Chỉ là nếu Tố Vương nói trước thì nàng đã có cơ hội chuẩn bị tâm lý.

"Ta cứ tưởng nghĩa mẫu thích nhất là bị cưỡиɠ ɖâʍ. Nếu báo trước cho ngươi, đâu còn vui nữa." Tố Vương mỉm cười. Mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng nặc trên cơ thể Vũ Kim toả khắp phố.

Vũ Kim cắn nhẹ ngón tay. Ngẫm lại cũng đúng. Ban nãy bị nhi tử bắt ép cᏂị©Ꮒ chó thật sự là cảm giác rất ly kỳ. Giữa thanh thiên bạch nhật, trước sự chứng kiến của bao người, cái l*и da^ʍ đầy lông của mình hoàn toàn hiển lộ và bị một con chó hϊếp. Thật sự rất phê. "Nghĩa tử quả nhiên rất hiểu ta. Vậy còn con chó này thì sao?"

"Ta giao cho nghĩa mẫu nuôi đó." Tố Vương cười da^ʍ. "Nó vẫn chưa có tên đâu. Nghĩa mẫu nên đặt cho nó."

Vũ Kim liếc nhìn con chó to tướng. Nhớ lại cảm giác ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ ép lấy vách âʍ đa͙σ mà đầu ti cương cứng. Tình huống này chẳng phải là nghĩa tử mua cho nàng một con cún chuyên để cᏂị©Ꮒ. "Gọi nó là Cự Dương đi."

Vấn Phong cười ha hả, không hề sợ dơ bẩn mà lấy tay nhéo lấy má mẫu thân. "Nhìn khuôn mặt mẫu thân kìa, có phải là ghiền ©ôи ŧɧịt̠ chó rồi phải không?"

Vũ Kim đỏ mặt, không dám nhìn thẳng Vấn Phong: "Nào... Nào có."

Vấn Phong giả bộ thương tâm: "Có ©ôи ŧɧịt̠ chó rồi mẫu thân đâu còn thích ©ôи ŧɧịt̠ nhi tử nữa."

"Không có mà. Côи ŧɧịt̠ của nhi tử vẫn là nhất. Côи ŧɧịt̠ chó đâu so được." Vũ Kim nói.

Vấn Phong cười cười, đầu vươn tới mà hôn lấy Vũ Kim. Cái lưỡi của hắn chui tọt vào bên trong, cùng với lưỡi của mẫu thân mà giao đấu với nhau. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên mặt nàng chảy xuống, rơi vào khoảng không giao chiến của hai người. Hai mẫu tử mặc kệ, vẫn điên cuồng đá lưỡi nhau. Vấn Phong nuốt lấy nuốt để tϊиɧ ɖϊ©h͙ của biết bao người đàn ông lạ đã phóng lên mẫu thân mà không hề chớp mắt. Trước đó hắn bị Tố Vương thôi miên nuốt lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn nên cũng chả có gì xa lạ nữa.

Tiểu Cẩu nhìn hai mẫu tử đồϊ ҍạϊ mà lòng câm nín. Hắn bỗng nhớ tới Nam Sơn. Dù hắn và nữ nhi cũng lσạи ɭυâи nhưng độ da^ʍ còn ít hơn hai mẫu tử này nhiều lắm. Không thể so sánh được. "Không biết Nam Sơn hiện tại như thế nào?"

Tố Vương cười khì khì. "Nàng ấy mỗi ngày đều được dục tiên dục tử."

"Lão Vương ngươi về lại sơn trại rồi?"

Tố Vương gật đầu. Từ lúc hắn học được Dịch Thân Thuật, đã từng một lần dùng nó để trở về sơn trại. Sau đó thì đã đề ra một chút "bài tập" cho Nam Sơn, để nàng càng ngày càng trở nên dâʍ đãиɠ.

Lúc bấy giờ. Tố Vương bỗng hiện thân trong phòng của Nam Sơn, vẻ bề ngoài là của Tiểu Cẩu.

"Phụ thân, người về rồi!" Nam Sơn vui vẻ chạy tới ôm lấy Tố Vương. Sau một khoảng thời gian thì cơ thể nàng đã hồi phục, tính tình lấy lại sự vui tươi ngày trước.

Tố Vương tỏ ra không vui, nói: "Sao con lại mặc y phục?"

Nam Sơn rụt rè, đầu trốn sâu vào ngực hắn, ngửi thấy mùi hương đàn ông vừa lạ lẫm vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ. "Sơn nhi không thích làm đĩ nữa đâu. Làm đĩ mệt lắm. Nhưng nếu phụ thân muốn, Sơn nhi sẽ chơi trò làʍ t̠ìиɦ với người. Chỉ là nữ nhi sẽ không chơi cùng các huynh đệ nữa."

Tay Nam Sơn nghịch ngợm, vuốt ve lấy đũng quần của Tố Vương. Hôm nay ©ôи ŧɧịt̠ của ba ba lại dài. Sao dươиɠ ѵậŧ phụ thân vui thế nhỉ, lúc dài, lúc ngắn.

Tố Vương tát Nam Sơn một cái, nàng bất ngờ loạng choạng lui về phía sau, tay sờ lấy má. "Phụ thân... Người đánh con? Người chưa bao giờ đánh con!"

"Ta đánh ngươi là vì tốt cho người. Phụ nữ trưởng thành nhất ngôn cửu đỉnh. Nói là phải làm, sao lại có thể thất hứa? Từ hôm nay ngươi phải đi hầu hạ các huynh đệ cho ta!" Tố Vương giả vờ giận dự nói. Hắn hiện tại chỉ là diễn trò cho kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Cặp mắt Nam Sơn đẫm nước, lệ lặng lẽ rơi. Nàng lau đi khoé mắt và nói: "Phụ thân, người thay đổi. Trước đó người sẽ không bao giờ đánh con. Con không ở đây nữa, con muốn rời đi!"

Một quả cầu gió xuất hiện trong tay Tố Vương, hắn chưởng thẳng lên người Nam Sơn. Cơ thể nàng không bị tổn hao gì nhưng quần áo bị La Toàn Hoàn xoắn nát hết cả. Để lộ làn da trắng trẻo đầy non nớt cùng cơ thể thon gầy, ít thấy đường cong. Nam Sơn phản xạ che lấy ngực mình.

"Có chuyện là trốn nhà. Từ xưa đến nay ta nuông chiều ngươi quá mức.", Tố Vương nắm lấy tóc Nam Sơn mà lôi đi.

Nàng ta đau đớn, da đầu như muốn bị lột ra, cổ họng gào thét lời vô nghĩa. Nàng kinh hoảng, nàng cầu xin phụ thân dừng tay nhưng hắn không hề thương tiếc. Đám sơn tặc trong trại nghe thấy tiếng động lập tức mò ra. Bọn họ thấy trại chủ lôi đầu nữ nhi đang không mảnh vải ngay ngoài trời. Chúng nhìn nhau nghi ngại, chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà thấy cơ thể khoả thân của Nam Sơn là cả đám lại cứng lên, từ lúc trại chủ rời đi, bọn họ đã không có gái mà cᏂị©Ꮒ.

Tố Vương kéo Nam Sơn đến thẳng nhà xí của sơn trại. Sau đó trói hai tay của nàng lại một gốc cây gần đó.

"Phụ thân, người tính làm gì?" Nam Sơn lúc này đã bù lu bù loa, nói năng nhão nhoẹt.

Tố Vương không trả lời Nam Sơn, hắn quay đầu nhìn đám sơn tặc đang tụ tập. "Từ ngày hôm nay trở đi, Nam Sơn là nhà xí của các ngươi. Các ngươi muốn đi tiểu? Đái vào miệng nàng. Không những thế, nếu có ai cảm thấy tù túng thì thoải mái mà dùng c̠úc̠ Ꮒσα với lỗ l*и nàng. Mỗi ngày nàng ít nhất phải bị cᏂị©Ꮒ mười lần, uống mười lần nướ© ŧıểυ thì mới thả ra."

Nam Sơn run lẩy bẩy, giọng dồn dập: "Phụ thân! Phụ thân! Người không thể..."

Tố Vương rời đi, chẳng thèm nghe đoạn sau. Đám sơn tặc động đực, nghe hắn nói thì ©ôи ŧɧịt̠ đều đã cứng lên hết cả. Chúng ngay lập tức bao vây Nam Sơn mà đái tập thể lên người nàng. Những dòng nướ© ŧıểυ màu vàng nóng hổi xối đầy người, bắn cả vào trong miệng. Nam Sơn vì không muốn nuốt nhầm nên mím chặt môi, không thể cầu cứu phụ thân được nữa.

Tố Vương tìm được Phan Thanh Thu trong đám sơn tặc, gọi hắn tới bàn giao nhiệm vụ. "Ngươi phải đảm bảo mọi việc diễn ra suôn sẻ."

Phan Thanh Thu mở to con mắt hí, hắn nhìn Tố Vương như nhìn thấy loài động vật quý hiếm. "Lão Vương? Thuật này là thuật gì? Mặc dù cấp độ hơi thấp nhưng thật sự rất huyền ảo."

Tố Vương ngạc nhiên quan sát lấy tròng mắt màu tím quỷ dị của gã. "Đôi mắt của ngươi thật đặc biệt. Có thể nhìn xuyên huyễn thân của ta."

"Uy lực của nó không mạnh đến vậy. Nhưng sinh lực của ngươi với lão Cẩu khác nhau. Dù ta không nhìn thấu được huyễn thân nhưng chỉ cần so sánh đặc điểm sinh lực là biết."

"Ồ! Kỹ năng rất đặc biệt. Trở lại chuyện chính, chuyện Nam Sơn ta giao cho ngươi. Nhớ đảm bảo nàng phục tùng mệnh lệnh và không được trốn đi. Còn nữa, ban đêm lôi nàng tới phòng của các huynh đệ mà ngủ chung. Hiểu ý ta không?",

"Ngươi cứ giao cho ta!" Phan Thanh Thu vỗ ngực, đôi mắt khép lại trở về tình trạng hí hai đường kẻ.

"Đúng rồi, từ lúc bọn ta đi có cướp được của ai không?"

Phan Thanh Thu lắc đầu. Tố Vương cười da^ʍ thì thầm to nhỏ với gã: "Ta bày cho ngươi một cách."

Nam Sơn bên kể thống khổ không thôi. Từng dòng nướ© ŧıểυ rất khai bắn lên cơ thể, nhuộm ướt mái tóc, vấy bẩn làn da. Nàng ta không thể hiểu được nướ© ŧıểυ có gì bổ dưỡng mà phụ thân lại ép mình uống mấy lần. Nướ© đáı đi qua, ©ôи ŧɧịt̠ xông tới. Bọn sơn tặc chia nhau ra mà tấn công, kẻ bắt lấy hông Nam Sơn mà đâm đít, kẻ chui xuống dưới háng nàng đâm l*и, kẻ thì nắm lấy tóc nhấn ©ôи ŧɧịt̠ vào mồm.

Nam Sơn vùng vẫy, nàng gào lên từng tiếng "phụ thân", "phụ thân" mong rằng Tiểu Cẩu sẽ tới giúp nàng. Nhưng Tiểu Cẩu không có ở đây. Cái l*и non không lông dễ thương bị xuyên thủng sau bao ngày. Nam Sơn há to miệng rên đau, ©ôи ŧɧịt̠ khác thừa cơ hội tống vào miệng nàng. Sau mông, một ©ôи ŧɧịt̠ đυ.c lấy c̠úc̠ Ꮒσα khô ran, vì không bôi trơn nên khó vào cực, Nam Sơn rất đau đớn. Sơn tặc nắm chặt hông mà ép háng tới bạo lực, muốn dùng sức mà đi vào c̠úc̠ Ꮒσα. Nam Sơn gào thét, ©ôи ŧɧịt̠ chặn lấy họng nên không thể phát ra âm thanh rõ ràng, tiếng thét khàn và gãy đoạn theo nhịp ©ôи ŧɧịt̠ đâm mồm.

Nam Sơn bị ba tên sơn tặc lăng nhục, ba cái lỗ bị hãʍ Ꮒϊếp. Tên sơn tặc sau mông đã thành công đâm vào c̠úc̠ Ꮒσα, gã thở hừng hực như trâu, chà xát lấy đường ống vừa khít vừa khô. Tên sơn tặc phía dưới đâm lấy l*и non, miệng nhẹ cắn đầu ti nằm trên bầu vυ' nhỏ xíu. Tên sơn tặc phía trước dùng mồm như l*и, nắm chặt tóc Nam Sơn mà ra vào cổ họng.

Qua một lúc thì ba tên lần lượt xuất tinh, bọn chúng toàn bộ phóng bên trong cơ thể vị tiểu thư được cưng chiều nhất sơn trại. Sau chúng, ngay lập tức có người lên thay. Nam Sơn lắc đầu giãy dụa mỗi lần có sơn tặc mới gia nhập, nhưng bọn chúng quá da^ʍ và quá mất dạy để mà tha cho nàng. Côи ŧɧịt̠ đứa nào cũng thiếu gái, quản nàng là ai hay có tình nguyện không, cᏂị©Ꮒ trước đã rồi nói.

Tiếng bành bạch cùng tiếng òng ọc vang lên cả buổi. Ba lỗ của Nam Sơn bị chơi nát. Dạ dày bị tϊиɧ ŧяùиɠ lấp đầy. Lỗ l*и và c̠úc̠ Ꮒσα chảy ra dịch trắng. Bọn chúng cᏂị©Ꮒ nàng đến tận chiều. Sau đó thì lôi nàng sang nhà tắm mà cᏂị©Ꮒ tiếp. Ban đêm lôi nàng tới phòng ngủ chung của mấy chục anh em mà tiếp tục hϊếp.

Nam Sơn không hề có thời gian nghỉ. Ba lỗ lúc nào cũng có ©ôи ŧɧịt̠ đâm ra vào. Ban đầu nàng còn phản kháng, về sau thì mặc kệ cho bọn chúng xử trí. Nàng thậm chí còn chẳng ăn uống gì luôn, lấy nướ© ŧıểυ làm thức uống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm cơm. Ngày qua ngày chìm đắm trong nɧu͙© ɖu͙©. Cơ thể liên tục bị bốn mươi huynh đệ truyền tay. Ai cũng đã cᏂị©Ꮒ qua nàng, thậm chí mỗi người đều chơi qua ba lỗ.

Nam Sơn từ phản kháng sàn chết lặng, rồi từ chết lặng sang sung sướиɠ. Nàng trở nên hoàn toàn quen thuộc với nɧu͙© ɖu͙©. Uống nướ© ŧıểυ ngon lành không hề nôn oẹ. Ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầy hào hứng như sơn hào hải vị. Ba lỗ mỗi ngày đều được ma sát đầy sung sướиɠ đến mức nghiện, không có ©ôи ŧɧịt̠ bên trong là sẽ thấy trống trải.

Mới ban đầu nàng cũng không lên tiếng. Về sau rêи ɾỉ hăng cực, những câu nói dâʍ đãиɠ cứ đôi khi văng ra.

"Hϊếp muội đi các huynh đệ. Muội chính là con đĩ cho các huynh đệ đó."

"L*и muội ngon hơn hay đít muội ngon hơn?"

"Tϊиɧ ŧяùиɠ của lão Thu là ngon nhất, đậm đặc và nhiều cực kỳ."

"Đái vào miệng muội đi các huynh đệ. Muội thèm uống nướ© ŧıểυ quá."

"Muội từ giờ không còn là tiểu thư của các huynh đệ nữa. Ta bây giờ là con đĩ của sơn trại Vân Lam. Phụ thân ta là trại chủ bắt ta làm đĩ cho các huynh đệ. Ta thích bị lăng nhục cực kỳ. Các huynh đệ đừng ngại, cứ nhào lên mà chơi thoải mái. Cơ thể này là của chung."

Chỉ vài tuần trôi qua. Nam Sơn bị thao như điên, bị thao liên tục không ngừng nghỉ. Cơ thể nàng không những không tàn tạ mà ngày một đẹp lên. Bức tường trường tồn vậy mà nhô cao, chỉ nhỏ hơn Huyết Ngọc Hương một chút. Quầng vυ' nở rộng, rộng hơn rất nhiều so với các da^ʍ nữ còn lại. Cái mông là thay đổi nhiều nhất. Từ tình trạng chỉ hơi to hơn nam nhân mốt chút, hiện tại vậy mà biến lớn. Hai bờ mông chĩa sang bai bên cực kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ và dâʍ đãиɠ. Khe mông không cần banh ra, để yên là có thể nhìn thấy cái l*и cùng c̠úc̠ Ꮒσα nhăn nhúm. Hậu quả này hiển nhiên là do bị phang quá nhiều nên khe mông thích ứng mà tự chẻ ra luôn. Kích cỡ mông nàng vậy mà đã lớn bằng Huyết Ngọc Hương.

Trong số các nữ thì mông ngực đi đầu là Vũ Kim. Hà Hoài Hân với bờ mông thể thao săn chắc có thể so với mông Vũ Kim, ngực nàng thì đứng hạng chót, còn nhỏ hơn Nam Sơn ban đầu. Huyết Ngọc Hương ngực cũng lớn, nhưng thua xa Vũ Kim, chỉ được cái nhọn và đầu ti to tướng, mông thì trung bình, thua cả Vũ Kim lẫn Hà Hoài Hân. Nam Sơn hiện tại thì ngực đã gần bằng Huyết Ngọc Hương, nhỏ hơn chỉ một chút, có hình dáng nửa nhọn nửa tròn, giống như là do hai cặρ √υ' của Kim, Hương hợp lại. Mông nàng ta thì đã vượt qua Huyết Ngọc Hương, xếp vào hạng ba, chỉ sau Kim, Hân. Đặc điểm hai bờ mông chĩa ra ngoài cũng rất đặc biệt.

Xếp hạng hiện tại, từ lớn đến nhỏ:

Mông: Kim, Hân, Sơn, Hương.

Ngực: Kim, Hương, Sơn, Hân.

Trở lại với hiện tại, Tiểu Cẩu nghe Tố Vương cười da^ʍ thì lòng đầy hiếu kỳ, ©ôи ŧɧịt̠ có chút nhung nhớ l*и của nữ nhi.

"Đợi trở về sơn trại, ta có sự bất ngờ cho ngươi, lão Cẩu à." Tố Vương vỗ vai lão phụ thân đã cho con mình làm đĩ.