"Tại sao ta phải gia nhập đám sơn tặc các ngươi?" Hà Kính Đạt đẩy tay Tố Vương ra bĩu môi nói.
Tố Vương nhún vai, nở một nụ cười ti tiện. "Rất nhiều lý do. Tuyệt thế võ công. Vàng bạc châu báu. Quyền lực kinh thế. Nhưng quan trọng nhất vẫn là nɧu͙© ɖu͙© thoả thân."
Hà Kính Đạt sáng lên hai mặt, mạng già hắn đã gần xuống lỗ. Hoài bão võ công, giàu sang hay quyền lực đều đã phai nhạt theo năm tháng. Chỉ có sự mê gái là không bao giờ thay đổi.
"Ngươi nói thật?" Hà Kính Đạt toả sáng hai mắt, bị tìиɧ ɖu͙© chiếu loá tâm trí.
"Thật. Không cần nói đâu xa. Kỹ nữ của Tứ Vận Lâu trước giờ không ai có thể chơi. Nhưng chỉ cần gia nhập Vân Lam sơn tặc, bao nhiêu cũng được."
Hà Kính Đạt và Tố Vương chụm đầu với nhau. Họ Hà chưa lên tiếng chấp thuận nhưng cùng với Vương cười hắc hắc, đã thể hiện rõ tâm ý của mình.
Hà Kính Đạt quay lại nhìn lực lượng trung kiên của gia tộc, mở miệng nói: "Các ngươi thấy sao?"
Đám nam nhân ra vẻ quân tử, lưng thẳng, ngực ưỡn đồng thanh nói: "Chúng ta nghe lời gia chủ."
Đám nữ nhân Hà gia thì có vẻ lưỡng lực, nhìn nhau bàn tán.
"Gia chủ, chúng ta dù sao cũng là chính đạo võ gia. Sao có thể gia nhập sơn tặc?"
"Đúng vậy, gia chủ. Hà gia không tính là gì trên giang hồ nhưng chúng ta vẫn là có danh dự phải giữ gìn."
"Đám nam nhân kia thấy gái thì mù loà hết, không biết suy nghĩ cho gia tộc."
Hà Kính Đạt khó xử, nhìn sang Tố Vương: "Nguyễn công tử, chuyện này có hơi khó xử?"
Tố Vương xua tay: "Hà lão không cần lo. Ngươi xem ta. Vấn Phong, Vinh Dã, tới đây."
Lão Đường và lão Lâm chẳng hiểu gì nhưng vẫn tới gần, đứng trước đám nữ nhân Hà gia.
"Các ngươi xem đây." Tố Vương kéo áo của hai người lên, đổ lộ hai cái bụng sáu múi đầy cơ bắp.
Đám nữ nhân Hà gia hét lên ngại ngùng, tay che lấy mặt. Nhưng chỉ biểu hiện giả tạo vậy thôi, ai cũng lén nhìn xuyên qua kẽ tay.
"Không chỉ nam nhân gia nhập có chỗ tốt. Huynh đệ sơn tặc chúng ta có cơ thể ngon cực kỳ. Các vị tỷ muội nếu như gia nhập, các huynh đệ sẵn lòng bồi tiếp." Tố Vương mở miệng chào hàng.
Đám nữ nhân Hà gia bị lung lay, hơi thở nhìn đám múi mà có phần gấp gáp, nhưng nữ nhân vẫn là nữ nhân, cần thể diện nên họ vẫn tỏ ra phản đối một chút.
"Nguyễn công tử, Hà gia chúng ta cảm ơn ý tốt của ngươi. Nhưng mà..."
Tố Vương giơ tay chặn lời: "Đừng lo, ta đã hiểu."
Hắn tụt quần lão Lâm và Đường xuống, để lộ ra hai ©ôи ŧɧịt̠ cực kì dài và gân guốc. Một con gần hai mươi cen, một con trên hai mươi cen. Đều là những cây xúc xích có một không hai trên thế giới.
Đám lính thuê của Ngô gia ngờ nghệch ra cả, không thể tin vào mắt mình mà chứng kiến sự việc đang diễn ra. Hơi của Ngô Chiến thì dai cực, gào thét đau đớn nãy giờ không nghỉ, chỉ là chẳng ai chú ý đến lão ta.
Đám nữ nhân Hà gia như bị hai ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố thôi miên, chẳng thèm ra dáng ngại ngùng nữa mà chừng chừng nhìn. Một số còn liếʍ lấy khoé môi, không hề giấu diếm sự thèm thuồng. Một Hà nữ cực kỳ bạo dạn, nàng có thân thể nhỏ bé cực, cả người thanh mảnh nhìn yếu mềm và dễ thương như một cây cỏ lau. Nàng đến gần hai người Phong, Dã, mặt hơi đỏ líu ríu nói: "Ta sờ chút được không?"
Vấn Phong và Vinh Dã nhìn nhau cười. Lão Đường lắc cái mông, cây xúc xích lủng lẳng đung đưa như chuông đồng hồ. Tròng mắt Hà nữ kia đeo dính lấy, đưa qua đưa lại nhịp nhàng như bị thôi miên. "Cô nương cứ tự nhiên."
Vị Hà nữ nhỏ nhắn nhẹ chạm lấy hai dươиɠ ѵậŧ. Cảm giác nóng hổi truyền đến tay. Nàng kiềm không được mà bóp nhẹ hai ©ôи ŧɧịt̠.
"Các tỷ muội." Hà nữ quay đầu nhìn đám nữ nhân Hà gia, ngón cái giơ cao, nước dãi chảy ra khoé miệng. "Hàng ngon."
Đám nữ nhân rì rào, khuôn mặt hứng khởi hết lên. Đám nam nhân thì bĩu môi, trong lòng đứa nào cũng tức, bọn ta không dài bằng nhưng vẫn dùng tốt nha. Các ngươi khinh người quá đáng.
Một nữ nhân đô con đứng ra. Vị này khác với Hà Hoài Hân. Hoài Hân hiển lộ cơ bắp nhưng cơ thể vẫn nhỏ nhắn, mang phong cách nữ tướng quân quyến rũ. Vị này thì hoàn toàn là con nghiện thể hình, bắp tay to hơn bắp đùi, chẳng kém gì Vinh Dã là mấy. Từ trên nàng ta, Tố Vương chẳng thấy chút nữ tính nào. Ấy vậy mà, lão Đường hình như rất thích, hai mắt hưng phấn nhìn chằm chằm nàng. Con hàng này cũng là có sở thích đặc biệt.
"Ta thay mặt cho nữ nhân Hà gia, đồng ý với quyết định của gia chủ."
Tung Tiểu Cẩu cùng Hà Kính Đạt vai khoác vai, cùng nhau cười khì khì.
"Lão biếи ŧɦái, mấy năm xa cách, hiện tại huynh đệ chúng ta lại về cùng mái nhà."
"Lão chó à lão chó ta cũng là thường xuyên nghĩ đến ngày đó của chúng ta nha. Ngươi cướp tiền, ta hϊếp người. Quả thật là tiêu dao."
Hà Kính Đạt bỗng dưng nghĩ đến cái gì, mặt da^ʍ cực, mở miệng nói: "Lão chó. Ta mới nghe được ngươi dây dưa với nữ nhi. Ngươi thấy ta với ngươi là huynh đệ lâu năm, có thể nào..."
"Lão biếи ŧɦái ngươi không cần nói nhiều. Nam Sơn làm đĩ của sơn trại, chỉ cần ngươi muốn, cứ đè l*и con gái ta ra."
"Ngươi cái lão chó này, huynh đệ tốt nha."
Hai người vỗ vai nhau bịch bịch, cười đến quên trời đất.
"Được rồi." Tố Vương vỗ tay, kéo lại sự chú ý của mọi người. "Hà gia đã trở thành tỷ đệ chung hoạn nạn với chúng ta. Đã là người một nhà nên không cần nói nhiều. Nhưng ở đây còn có Ngô gia, các vị nghĩ chúng ta phải xử lý sao đây?"
Hà Kính Đạt trông hèn mọn cực kỳ, làm ra động tác cắt cổ và nói: "Tên Ngô Chiến này nham hiểm cực. Để tránh hậu hoạn về sau, ta khuyên ngươi nên trảm thảo trừ căn."
Ngô Chiến tái hết cả mặt, quay đầu nhìn người mình đưa tới. Ngay khi Hà gia gia nhập sơn tặc, đám lính thuê tản nhanh hơn gió, hiện tại chẳng còn một ai.
Ngô Chiến vội vàng nói: "Công tử đừng nghe hắn nói bậy. Ta Ngô Chiến không bao giờ lấy oán trả ơn. Chỉ cần ngươi tha cho ta lần này, ân huệ suốt đời ghi nhớ không quên."
Tố Vương không để ý đến hắn, quay qua Vấn Phong: "Ngươi đến xử lý đi."
Vấn Phong gật đầu. "Nhạc phụ, đã lâu không gặp."
Ngô Chiến thở dài đầy thất bại. Hắn đã phần nào đoán được nguyên do của hôm nay, Vấn Phong đây là kiếm người đập hắn vì hắn khinh không gả con gái cho. "Hiền tế là ngươi đấy sao. Ta biết trong lòng ngươi muốn gì, chỉ là ngươi dùng vũ lực như thế này, Bá Nhi nó sẽ nghĩ sao."
Vấn Phong mỉm cười, nụ cười khá tương tự Tố Vương: "Nữ nhân cướp về tới nhà trước. Không ưng ý thì dạy dỗ từ từ là được, cần gì phải quan tâm nàng nghĩ gì."
Ngô Chiến trợn mắt nhìn Vấn Phong. Người thanh niên này ngày trước dù kiệt ngạo bất tuần nhưng không có bá đạo như thế này. Tại sao chỉ trong thời gian ngắn lại thay đổi nhiều như thế?
"Hiền tế, ngươi thay đổi rồi."
"Nhạc phụ, ta gọi ngươi một tiếng nhạc phụ nên ngươi mới sống được đến bây giờ. Hiện tại ngươi cho ta câu trả lời. Đồng ý hay phản đối gả Bá Nhi cho ta. Ngươi nên biết đại ca ta thế nhưng không có nhiều kiên nhẫn."
Ngô Chiến sợ hãi nhìn qua Tố Vương, sau biểu cảm hiền hoà kia là sự khát máu đến nhường nào. Nếu không phải có Vấn Phong, đầu hắn hiện tại có lẽ đã bị bắn thành cháo. Hắn biết bản thân không có nhiều lựa chọn, cắn răng mà nói: "Ta... đồng ý gả Bá Nhi cho ngươi."
"Tốt! Ngươi đâu, mang Ngô nhạc phụ đi tìm đại phu." Tố Vương lên tiếng.
"Khoan đã, ta gả Bá nhi cho Vấn Phong. Ngươi gọi ta nhạc phụ là chuyện gì?" Ngô Chiến có chút không hiểu nói.
"Ta quên nói cho nhạc phụ. Gả cho ta cũng như gả cho ta toàn bộ huynh đệ sơn tặc vậy. Chúng ta có truyền thống chia sẻ thê tử cho các huynh đệ cùng hưởng. Nên đại ca gọi ngươi nhạc phụ cũng không sai nha." Vấn Phong nham hiểm cười.
"Ngươi!" Ngô Chiến run rẩy chỉ mặt Vấn Phong. Nữ nhi hắn nuôi mười mấy năm, cưng như ngọc quý, hiện tại làm sao có thể để cho đám man nhân này hành hạ. Nhưng chính miệng hắn đã mở miệng kêu gả. Ngô Chiến tức quá, phun máu tươi mà ngả ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Một vài sơn tặc tiến lên đỡ Ngô Chiến đi. Chuyện đã thành, dù lão ta có đổi ý cũng không thể phản kháng lại lực lượng của Tố Vương.
"Hôm nay là ngày vui. Vấn Phong được nhạc phụ chúc phúc. Hà gia gia nhập chúng ta. Các huynh đệ sơn tặc, tỷ muội kỹ nữ và tân nhân Hà gia, hôm nay Tứ Vận Lâu không mở cửa đón khách, để cho chúng ta chơi bời tới bến, các vị thấy thế nào?" Tố Vương cao giọng nói.
"Tốt!" Mọi người đồng thanh hô.
Đám thường dân bên ngoài chứng kiến sự việc lạ thường diễn ra thì nổ hết cả tròng mắt. Bọn hắn có thể thấy được bên trong nữ nhân đang thoát y, nam nhân đang cởi đồ. Một bữa tiệc dâʍ ɖu͙© sắp diễn ra. Bọn hắn tò mò và hưng phấn, muốn quan sát hết tất cả. Đáng tiếc nô bộc đóng hết cửa lại, khiến chẳng có người nào thấy được gì. Chỉ có thể thấy những cái bóng hoà quyện đầy ướŧ áŧ.
Trên sân khấu, kỹ nữ bắt đầu đàn lên khúc nhạc hân hoan, êm ái, đệm cảm xúc nɧu͙© ɖu͙© cho mọi người. Bọn họ chẳng có một ai mặc y phục, để l*и trần, vυ' truồng mà chơi nhạc. Nhìn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực kỳ.
Bên dưới từng nữ nhân Hà gia bị sơn tặc bao vây. Bọn họ hùng hổ xé tan quần áo ra. Để lộ các cặp ngực săn chắc, đầu ti mê hoặc đủ màu. Chẳng phí thời gian, từng cơ thể đẫy đà bị nhiều cánh tay sờ sẫm, l*и rậm rạp cánh rừng được các huynh đệ liếʍ láp đã đời. Một số còn chẳng thèm trêu chọc, đè nhau ra mà giao hợp, ©ôи ŧɧịt̠ đâm vào l*и ra vào mạnh mẽ. Đám nam nhân Hà gia thì quấn quýt với kỹ nữ. Kỹ nữ Tứ Vận Lâu có danh tiếng xinh đẹp từ xưa, chỉ là vì họ không bán thân, chẳng ai chơi được. Bọn nam Hà nhịn đã lâu, hiện tại phanh phui quần áo, ôm lấy các cô nương mình thầm mến mà sờ sẫm.
Hà gia quả thật là dân đãng, bọn họ sau khi biết đám Tố Vương giống mình thì chẳng kiêng nể hay ngại ngùng gì, làʍ t̠ìиɦ với nhau ăn ý cực kỳ. Sơn tặc cùng nam Hà chơi nữ Hà, c̠úc̠ Ꮒσα và lỗ l*и bị đâm, nam trên nam dưới ép nữ ở giữa như ổ bánh mì. Một số nữ nhân Hà gia thì thèm thuồng ©ôи ŧɧịt̠ dài của Phong và Dã. Hai huynh đệ này một mình cân hai ba nàng.
Lão Phong ©ôи ŧɧịt̠ thì đâm một cô. Miệng liếʍ l*и cô khác. Sau mông còn có một nữ nhân dâʍ đãиɠ cực kỳ liếʍ đít cho hắn.
Lão Đường thì bị nữ võ giả đoi con hoàn toàn chiếm lấy. Mấy nữ Hà còn lại không so lại nên tự động tách ra. Vinh Dã cũng không phật lòng, hai cơ thể lực lưỡng quấn lấy nhau, âm dương giao hợp cực kỳ sung sướиɠ.
Lão cẩu cùng lão biếи ŧɦái phối hợp, huynh đệ lâu ngày không gặp. Lão cẩu chơi một đứa con cháu của Kính Đạt. Lão biếи ŧɦái thì chơi một kỹ nữ của lầu. Hai nữ vừa bị đâm, l*и da^ʍ toả nước, mông kêu bành bạch, miệng thì hôn lẫn nhau, hai chiếc lưỡi mềm giao thoa.
Lão Nhị ban đầu có chút bị Hà gia ghét bỏ. Nhưng sau khi đám nữ phát hiện độ xung của gã thì gã bị một đám nữ nhân quay quanh. Côи ŧɧịt̠ dù ngắn nhưng đạn cực nhiều, bắn hoài mà không thấy hết. Mấy nữ nhân có sở thích ăn tϊиɧ ŧяùиɠ với để ©ôи ŧɧịt̠ bắn tinh vào l*и ôm lấy hắn không buông.
Tứ Vận Lâu khắp nơi đều là xuân cảnh. Tiếng đàn tiếng nhạc quanh quẩn tăng thêm sự lâng lâng. Da thịt ướŧ áŧ va chạm lẫn nhau, cảm nhận hơi ấm xa lạ truyền đến. Tiếng rêи ɾỉ vang vọng khắp mọi ngõ ngách.
Noti của Sắc Đạo Thư quá tải, vang lên bên tai của Tố Vương như lũ phá đê. Hắn cảm thấy hơi phiền nên tắt nó đi. Mai lại xem kết quả.
Trong xuân cảnh tràn ngập này, Tố Vương là nguyên nhân của tất cả, vậy mà hắn lại là kẻ duy nhất còn mặc nguyên bộ y phục.
Hà Hoài Hân mê mang đi từ phòng ra, thấy nɧu͙© ɖu͙© khắp nơi, thậm chí không thiếu người mình quen biết. Nàng xấu hổ cực kì, mặt đỏ như trái cà, cổ họng vậy mà không hiểu sao bị nấc cụt.
Tố Vương đứng gần đó, hứng thú nhìn nàng. "Gia tộc ngươi da^ʍ như vậy. Sao ta thấy ngươi có chút khác biệt."
Hà Hoài Hân quay đầu, chạy về phòng. Giọng vọng lại nhỏ xíu: "Ta mới không giống họ.",
Tố Vương mỉm cười. Nguyên cái Hà gia lăng loàng, kiếm Nguyên Âm sẽ khó. Nhưng nàng này chắc là còn trinh. Nguyên nhân hắn không gia nhập mọi người thật ra là vì một lời hứa.
Tố Vương rời sảnh, chậm rãi đi về phía phòng của Ngọc Hương. Hắn mở cửa ra. Huyết Ngọc Hương nằm sẵn trên giường, trên cơ thể chỉ có một tấm lụa cực kì mỏng che lấy cơ thể. Để lộ rõ ràng đường cong dụ người. Mái tóc đen nhánh xoã vai. Làn da trắng hồng trơn láng, lấp lánh dưới ánh đèn.
Khi Hương thấy Vương, nàng đưa chân xuống giường và giang rộng. Để lộ cái l*и tơ cùng âʍ ɦộ dễ thương một đường kẻ. "Vương, thϊếp chờ chàng đã lâu."